Phá Tinh, 17 giờ theo giờ Trái Đất.

Chỉ mới ngắn ngủi nửa giờ từ khi thú triều xuất hiện, nếu có người từ ngoài không gian nhìn lại, sẽ phát hiện toàn bộ Phá Tinh đã trở thành một tinh cầu lập lòe ánh sáng xanh lam mỹ lệ. Nhưng ẩn dưới bề ngoài mỹ lệ ấy chính là gió tanh mưa máu.

Khu phế tích A-3, Tô Hòa nằm trong lòng Lục Ly há miệng hít thở. Một đường chạy như điên hơn nữa còn nguy hiểm khắp nơi, tim Tô Hòa thiếu chút nữa vì kϊƈɦ thích mà nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vốn đang sợ hãi, nhưng sự xuất hiện của Lục Ly giống như là một liều thuốc trợ tim, tất cả sợ hãi hoảng loạn trong lòng cậu đều biến mất, chỉ còn lại sự an tâm không thể miêu tả được. Tô Hòa vô thức mà dán sát vào Lục Ly, mái tóc mềm mại cọ ở cổ Lục Ly. Tại thời khắc này bản năng chi phối hành vi của cậu, tiếp xúc da thịt giữa hai người mang lại cho Tô Hòa càng nhiều ấm áp cùng lưu luyến. Dù Lục Ly chưa nói, nhưng Tô Hòa biết Lục Ly tới để tìm cậu. Thế giới tinh thần của cậu tràn ngập sung sướиɠ, cả người tựa như ngâm trong đường mật, chỉ muốn dừng lại ở đây, dần trở nên yên ổn mà trấn định.

"Không sao rồi."

Lục Ly ôn hòa nói. Có thể bảo vệ dẫn đường khi bị thú bóng tối bao vây làm Lục Ly phát ra thỏa mãn từ tận đáy lòng. Hai tay hắn đang điều khiển cơ giáp nên không tiện, liền cuối đầu đem mặt kề với mặt Tô Hòa, nhẹ nhàng chạm tới, lấy phương thức của chính mình để trấn an cậu. Tô Hòa cảm nhận được một loại ấm áp kì diệu. Cậu nắm lấy quần áo của Lục Ly ngồi dậy, mới chú ý tới quân phục màu đen của Lục Ly vì chiến đấu kịch liệt liên tục mà ướt đẫm mồ hôi. Tin tức tố nồng đậm truyền ra, Tô Hòa không khỏi có chút tâm viên ý mã*, nhưng hình ảnh trêи màn hình ảo nhắc nhở cậu về tình cảnh hung hiểm bên ngoài. Tô Hoà chửi thầm bản năng dẫn đường luôn quấy rối vào thời khắc quan trọng, cậu nỗ lực áp xuống rung động trong lòng, thật nhanh mà vận chuyển thuật gieo trồng trong cơ thể.

*Tâm viên ý mã: tức "Tâm như con khỉ, ý như con ngựa", tức suy nghĩ không ổn định, nghĩ chuyện này, thoắt nghĩ sang chuyện khác, những chuyện không liên quan đến nhau, tâm ý không lúc nào ngừng động.

Tô Hòa nhìn về phía Lục Ly, dù biết chỉ có khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn ôm chút hy vọng hỏi: "Anh có cảm giác được sự tồn tại của Hàn Thụy không?"

Lục Ly trầm mặc, tâm Tô Hòa khẽ trùng xuống. Trêи màn hình ảo, thú bóng tối màu xanh rậm rạp khắp nơi, Tô Hòa quả thật có loại cảm giác như bọn cậu đang ở sâu trong biển rộng cô độc không nơi nương tựa. Các loại âm thanh lửa đạn vang lên, giống như có cơ giáp đang lao ra ở phía trước. Nhưng ngoại trừ cơ giáp bên ngoài, Tô Hòa không thấy một nhân loại nào khác, ngay cả những người vừa mới đi theo cậu dưới ống dẫn ngầm cũng biến mất không thấy. Có lẽ họ đã lần nữa trốn sâu vào thế giới ngầm? Tô Hòa níu chút may mắn ấy, gửi hy vọng rằng Hàn Thụy cũng đang trốn ở một nơi nào đó sâu bên dưới mặt đất.

Cậu nhìn ra bên ngoài, "Chúng ta sẽ có cứu viện chứ?" Không chỉ cậu không tìm thấy Hàn Thụy, mà Lục Ly cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Thụy, nhưng Tô Hòa vẫn hy vọng Hàn Thụy có thể ở một nơi cậu không biết mà chống đỡ đến khi cứu viện tới.

Pháo năng lượng cao trong tay Lục Ly lóe lên ánh sáng chói mắt, đầu của một con thú bóng tối gần đó nổ tung, cơ giáp màu đen linh hoạt di chuyển trái phải, như một bước nhảy kỳ diệu nào đó. Hắn cúi đầu nhìn Tô Hòa thật sâu, ăn ngay nói thật, "Tôi cũng không chắc."

Tô Hòa: "......"

Lục Ly dời tầm mắt, dẫm vào một góc cao cao trêи phế tích nhảy lên, kiếm ánh sáng sắc bén chém xuống, một con thú bóng tối đứng trêи tòa nhà cao hai tầng bị chém ngang. Máu đen văng khắp nơi, Lục Ly rút lại kiếm ánh sáng, thấp giọng nói: "Ôm chặt tôi." Hắn điều khiển cơ giáp xoay tròn trêи không trung, tia lửa đạn từ pháo năng lượng cao bắn khắp nơi, thú bóng tối trong phạm vi xung quanh kêu gào ngã xuống.

Toàn bộ quá trình Tô Hòa đều rất nghe lời, cậu ôm Lục Ly, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại để tránh quấy nhiễu Lục Ly. Không gian của khoang cơ giáp không lớn, ngoại trừ vị trí của Lục Ly thì mọi nơi đều gắn những thiết bị Tô Hòa nhìn không hiểu gì. Cậu nhìn xung quanh cũng không tìm thấy chỗ thích hợp để đặt chân, nhìn tới nhìn lui thì ở trong lòng Lục Ly vẫn là lựa chọn duy nhất.

Cơ giáp rơi mạnh trêи đất, Lục Ly giải thích: "Lưới điện từ bị quấy nhiễu, tôi không liên lạc được với Diên Vĩ hạm, Diên Vĩ hạm cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài." Tuy rằng săn chuẩn có thể giúp Lục Ly truyền tin, nhưng số lượng thú bóng tối bên ngoài quá mức khổng lồ, Lục Ly không dám mạo hiểm để săn chuẩn rời hắn quá xa.

Tô Hòa suy nghĩ hai giây, đột nhiên nói: "Tôi có thể." Trong mắt cậu sáng lên ngọn lửa hy vọng, hưng phấn ôm chặt lấy Lục Ly "Renault ở Diên Vĩ hạm đúng không? Không phải hắn vẫn luôn nói tôi là Ngân Hà Thụ Nhân sao? Nếu hắn có thể liên kết được với tôi, vậy có phải tôi cũng có thể hay không?"

Động tác của cậu làm Lục Ly có chút mất tự nhiên mà động đậy, nhưng cũng cảm thấy điều Tô Hòa nói chưa chắc không phải là một biện pháp.

"Tôi nên làm thế nào để liên kết với Renault?"

Tô Hòa tự mình cân nhắc, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Trước giờ cậu chưa bao giờ xem mình là Ngân Hà Thụ Nhân, sự hiểu biết đối với Ngân Hà Thụ Nhân cũng không nhiều lắm. Hiện tại tình huống nguy cấp, cậu bất chấp việc tìm hiểu rốt cuộc mình là con người hay người ngoài hành tinh, cái nào phát huy hiệu quả thì cứ coi như là cái đó đi.

Tô Hòa thử thả râu tinh thần dò ra bên ngoài, cố gắng hết sức vươn ra xa. Trong đầu cậu nghĩ tới Renault, chấm sáng xanh lục từ trong cơ thể bay ra, xoay tròn hòa vào râu tinh thần của cậu. Đây là một loại cảm giác kỳ quái, râu tinh thần xuyên qua giữa không trung, tựa như mỗi chấm sáng đều phân tán thành những hình thái riêng. Từng chấm sáng đều mang theo hơi thở của Tô Hòa, ở giữa không trung bay múa, bắt giữ lấy tung tích của Renault.

"Tìm được rồi!"

Tô Hòa kinh hỉ nói. Thật ra mà nói cậu tìm được không phải là Renault, mà cũng là một đám chấm sáng xanh lục mang theo hơi thở của Renault. Hai người quấn quanh tạo thành liên kết, thanh âm của Renault vang lên trong đầu Tô Hòa.

..

Diên Vĩ hạm tại khu B-5, bề mặt tinh hạm nguyên bản bóng loáng như gương khẽ khởi động, một loạt pháo năng lượng cao bắn ra tia ion cực nóng, tựa như lưỡi hái tử thần mà dễ dàng gặt hái thu hoạch sinh mệnh của thú bóng tối. Vô số thú bóng tối chạm vào tia ion thì một tiếng kêu cũng không thể phát ra, dưới nhiệt độ cực nóng mà bốc hơi thành một đám khí thể tanh hôi. Hơn chục cơ giáp màu đen phân bố xung quanh Diên Vĩ hạm, liều mạng chém giết thú bóng tối, đồng thời cứu viện nhân loại gần đó.

Trong phòng chỉ huy, Thẩm Thận thay thế Lục Ly chỉ huy chiến đấu. Sắc mặt hắn nghiêm túc, bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày đều trở thành hư không.

Tinh thần thể hồ ly màu đỏ của Du Sâm chạy vào, truyền đạt lại thỉnh cầu che chở của cư dân Phá Tinh. Thẩm Thận không do dự đáp ứng, ra lệnh mở khoang đáy tiếp nhận dân chạy nạn. Mặc kệ ngày thường những người này là ác nhân, tinh tặc hay là những kẻ phạm tội trái với pháp luật Liên Bang, đối diện với thú bóng tối, họ đều có tên gọi chung - nhân loại. Đương nhiên Thẩm Thận cũng không có khả năng để cho bọn họ cái gì cũng không làm, ngoại trừ một ít phụ nữ cùng trẻ em, toàn bộ nam nhân có sức chiến đầu đều bị hắn phái ra ngoài cố gắng cứu thêm người.

Giang Ba vội vã đi vào phòng chỉ huy, quần áo tác chiến trêи người đều đã ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào người, lộ ra dáng người to lớn. Hắn vừa từ khu B-9 chém giết về đây, gặp mặt liền hỏi "Vẫn chưa có tin tức của lão đại sao?"

Thẩm Thận lắc đầu, "Tọa độ cuối cùng của lão đại là khu A-8, nhưng suy xét đến sự tồn tại của dẫn đường, khẳng định trước tiên lão đại sẽ đi cứu dẫn đường. Dưới tình huống mất liên kết này, hiện tại đã không có cách nào đoán được lão đại đang ở đâu."

"Cảm quan cũng không tìm thấy?"

Thẩm Thận cười khổ, "Cảm quan của tôi chưa thể mở rộng xa tới như vậy."

Giang Ba hỏi: "Tô Hòa dẫn đường ở đâu?"

"Khu A-3."

Giang Ba lập tức quyết định, "Tôi mang vài người đi khu A-3."

Thẩm Thận nhìn thời gian, nói: "Hiện tại là 17 giờ 10 phút, trong hai giờ nữa, dù có hay không tìm được Tô Hòa dẫn đường, cậu đều phải trở về. Diên Vĩ hạm sẽ dừng ở đây chờ tất cả hội họp. Muộn nhất là 19 giờ 10 phút giờ Trái Đất, chúng ta cần phải rời khỏi Phá Tinh, nếu không sẽ có khả năng vĩnh viễn không thể rời đi."

Thẩm Thận đã tính toán qua năng lượng dự trữ của Diên Vĩ hạm, hai giờ là cực hạn mà họ có thể dừng lại ở Phá Tinh. Suy xét đến việc họ không có cách nào thông qua con đường bình thường mà thoát khỏi thú triều, bước nhảy trùng động* chính là lựa chọn hiển nhiên. Tuy rằng Diên Vĩ hạm có trang bị thiết bị trùng động phát xạ, nhưng thứ kia thực sự quá hao đá năng lượng, họ cần ưu tiên giữ lại nguồn năng lượng dự trữ. Nếu bình thường, Diên Vĩ hạm sẽ không ngần ngại đi tìm Lục Ly. Nhưng đội tiên phong bao gồm cả Lục Ly thì còn có 15 thành viên chưa chạy về. Dưới tình huống không cách nào liên hệ thì Diên Vĩ hạm chính là tọa độ hướng tới của mọi người, không thể dễ dàng di dời xung quanh.

*Có thể hiểu nôm na như bước nhảy ánh sáng.

Giang Ba nhíu mày, đối với lời nói của Thẩm Thận có chút bất mãn "Vậy nếu vạn nhất lão đại không trở về kịp thì sao?"

Mặt Thẩm Thận không biểu tình, "Cho dù là Lý Chính Ngôn tướng quân đang ở đây, thời gian vừa tới Diên Vĩ hạm cũng sẽ rời đi. Tôi thân là quan chỉ huy lâm thời phải chịu trách nhiệm đối với sinh mạng trêи Diên Vĩ hạm."

Khi hai người mắt chọi mắt gay gắt, Ngụy Na dẫn theo Renault đi vào, nhìn một vòng xung quanh "Tôi liên hệ được với lão đại, các cậu sao lại thế này rồi?"

"Cô liên hệ đươc với lão đại?"

"Lão đại ở đâu?"

Thẩm Thận cùng Giang Ba đồng thời mở miệng, Ngụy Na nói: "Lão đại và Tô Hòa dẫn đường đang ở cạnh nhau, trước mắt đang bị vây ở khu A-3, sẽ nhanh chóng trở về, các cậu có vấn đề gì thì mau nói."

Giang Ba lập tức giành lấy: "Tôi dẫn người đi đón lão đại."

Lá cây trêи đỉnh đầu Renault tràn ra ánh sáng xanh lục, tia sáng xoay tròn mang theo tin tức bao phủ trong đó. Tại khu A-3 phía xa, trêи người Tô Hòa cũng tràn ra điểm sáng xanh lam, điểm sáng quấn quanh trước mặt cậu ngưng tụ thành một gốc cây nhỏ. Ngay từ đầu thú triều, Renault vẫn luôn tìm kiếm hơi thở của Tô Hòa. Nhưng hơi thở bên ngoài qua mức hỗn tạp, Renault vẫn luôn không có cách nào tìm được cậu. Cho đến khi Tô Hòa thả ra hạt Ngân Hà, Renault mới bắt giữ được tung tích của cậu.

Thanh âm của Renault vang lên trong đầu Tô Hòa "Mầm nhỏ không cần sợ, tinh hạm lập tức phái người đi cứu nhóc."

Tô Hòa nhìn về phía Lục Ly, "Diên Vĩ hạm muốn phái người lại đây."

Lục Ly ừ một tiếng, bất chấp đang nói chuyện, tay điều khiển cơ giáp cấp tốc lùi về sau. Phía trước có mấy con thú bóng tối vây tới, Lục Ly lại một lần nữa nhảy lên, hoàn mỹ tránh khỏi, đồng thời chém xuống kiếm ánh sáng trong tay. Máu đen phun trào, Lục Ly rơi xuống đất, bắt lấy một con thú bóng tối loại nhỏ chắn trước ngực. Động tác của hắn lưu loát, cơ giáp bay nhảy mang theo một loại lực lượng mỹ cảm. Cho đến lúc này Lục Ly mới có thời gian nói: "Hỏi thử tình trạng của Diên Vĩ hạm như thế nào rồi?"

Tô Hòa dựa vào gợi ý của Lục Ly mà hỏi Renault, lần này trả lời chính là Thẩm Thận. "Tình trạng của Diên Vĩ hạm hết thảy tốt đẹp, trước mắt bao gồm Lục Ly có 15 người chưa về đơn vị. Trang tướng quân cũng chưa có tin tức, hiện nguồn năng lượng dự trữ chỉ đủ để Diên Vĩ hạm tiếp tục chống đỡ thêm hai giờ."

"Hai giờ sao?"

Lục Ly ngẩng đầu nhìn không trung, thú bóng tối vẫn còn đang tràn ra không ngừng từ cửa bóng tối giữa bầu trời. Hắn hơi có loại dự cảm không tốt, rằng đám thú bóng tối này chỉ là món khai vị, nguy hiểm thực sự còn ở phía sau.

Dự cảm của hắn rất nhanh đã được chứng thực. Thế giới tinh thần của Tô Hòa bắt đầu chấn động, một màn làm lá gan của những người sống sót muốn vỡ ra xuất hiện. Trước mặt nhân loại, một cái xúc tu thô to như ngọn núi nhỏ khẽ dò ra, dùng sức mà căng rộng thông đạo trùng động, tựa như phía sau có quái vật khủng bố nào đó sốt ruột muốn xuất hiện.

"Vương thú!"

Trong đầu Lục Ly đột nhiên hiện lên thân ảnh của Trang Vĩ, suy đoán vốn đã áp xuống trước đó lại lần nữa điên cuồng xông ra.

- -

Vùng biển màu xanh bị đánh ra một cái lỗ ngăm đen, ngay sau đó Diên Vĩ hạm lại phát động lần tập kϊƈɦ thứ hai. Lúc này, mọi công kϊƈɦ đều dừng trêи cái xúc tu thô to kia.

"Grào!" Tiếng kêu rêи thống khổ thổi quét toàn bộ Phá Tinh, phần lớn xúc tu đang dò ra khỏi hố đen biến thành không khí giữa chùm tia sáng.

Tô Hòa đột nhiên che đầu lại, lá chắn tinh thần tựa đập nước dần sụp đổ, thống khổ ngập trời giống như nước lũ dũng mãnh tràn vào, cậu dường như bị cảm xúc của nó bao phủ. Lục Ly ôm chặt lấy Tô Hòa, muốn giúp cậu gia cố lại lá chắn tinh thần.