Sáng sớm, ánh sáng trêи Phá Tinh ảm đạm, không trung hiện ra những luồng khói xanh quỷ dị. Từng khối mây thật to hội tụ lại, nặng trĩu như muốn đè lên mặt đất. Giữa đám mây, ba chiếc cơ giáp màu đỏ bay vụt qua, kéo theo ba vệt mây dài.

Tô Hòa vừa ló đầu từ trong động ra, lập tức cảnh giác bò trở về.

"Đó là gì?" Hàn Thụy bò tới bên người Tô Hòa. Y không kịp nhìn thấy cơ giáp, chỉ nhìn thấy ba chiếc đuôi mờ ảo trêи đám mây màu xanh xám.

"Ba chiếc cơ giáp vừa bay qua." Tô Hòa ngửa đầu hâm mộ nói.

Cơ giáp ở Phá Tinh chính là thứ rất quý giá, không phải ai cũng có thể mua được. Theo Hàn Thụy biết, người có được cơ giáp đều là những người đứng đầu một khu dân cư. Tuy nhiên những người này ngày thường rất ít xuất hiện, một lần xuất động ba chiếc cơ giáp không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng nhìn nữa." Y chọc chọc Tô Hòa, "Hôm nay thời tiết không tốt, chúng ta nên nắm chắc thời gian mà lên đường."

Hai người bắt đầu thu dọn, ở hướng ngược lại với bọn cậu, ba chiếc cơ giáp màu đỏ đáp xuống phế tích số 36. Khoang cơ giáp mở ra, Trang Vĩ dẫn đầu nhảy xuống, hai nam lính gác theo sát sau đó, một trái một phải đứng sau Trang Vĩ tạo thành đội hình phòng vệ. Trang Vĩ không nói gì, thả ra cảm quan. Đây là phế tích thứ 13 trêи Phá Tinh mà ông đặt chân tới sau một ngày đêm. Cảm quan của ông tựa như mạng nhện lớn bao trùm cả phế tích, từ mặt đất bỏ hoang tới thế giới ngầm, cảnh tượng hỗn tạp đan xen nhau, các loại tin tức như dòng suối róc rách hội tụ về trong đầu ông, phân giải cấu trúc nhẹ nhàng bày ra một mô hình lập thể hoàn toàn mới.

Trang Vĩ thật nhanh chọn lọc tin tức truyền lại từ phế tích, loại bỏ bất cứ thứ gì ông cảm thấy không cần thiết trong đó. Mọi thứ tại phế tích giống như xuyên qua phễu lọc trong đầu ông, tuy nhiên ông lại không tìm được thứ mình muốn, ngược lại phát hiện dấu vết xuất hiện của Lục Ly ở nơi này.

Lính gác phía sau nhìn sắc mặt Trang Vĩ có chút tái nhợt, lo lắng nói: "Tướng quân."

Trang Vĩ thu hồi cảm quan, cười "Không có việc gì, là tôi có chút quá nóng vội."

Một lính gác khác nhấn mở quang não, màn hình ảo hiện ra mô hình nổi của Phá Tinh. Phía trêи lập lòe hơn trăm điểm sáng, tương ứng với toàn bộ phế tích lớn nhỏ ở Phá Tinh. Lính gác phóng to màn hình, ngón tay chạm nhẹ lên vị trí phế tích 36, con trỏ vốn đang sáng ngời lập tức ảm đạm.

"Tướng quân, hướng nam là phế tích số 27, căn cứ vào tình báo của Trầm Mặc đoàn, bên dưới phế tích 27 cũng là một khu dân cư đã bỏ đi."

Trang Vĩ nghe nói nó đã bỏ hoang liền suy nghĩ, nói "Trước tiên cứ về khu trung tâm. Xem ra thời gian dự tính 5 ngày là không đủ, phải phiền Lục thiếu giáo mở lời yêu cầu Diên Vi hạm chờ thêm vài ngày."

"Phía Quân đoàn......"

Trang Vĩ xua tay, "Hứa thượng giáo sẽ xử lý tốt."

Ông đang muốn tiến vào cơ giáp, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy về hướng nào đó trong phế tích. Vài phút sau, Trang Vĩ mang theo bảy tám củ cải trắng giòn trở lại, hai lính gác không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Trang Vĩ cười nói: "Mang về cho Lục thiếu giáo bổ sung món ăn, để hắn giảm bớt điểm thức ăn cho chúng ta."

Thức ăn trêи Diên Vĩ hạm không tệ, nhưng giá cả lại không rẻ chút nào, hai nam lính gác cùng nhau nở nụ cười.

Cơ giáp màu đỏ lần nữa từ không trung xẹt qua, lúc này Hàn Thụy cũng nhìn thấy. Tô Hòa đối với tàn ảnh sót lại của cơ giáp nuốt nước miếng "Quá ngầu."

Hàn Thụy thần sắc khẽ biến muốn nói gì đó, khi nhìn thoáng qua Tô Hòa, lời đến miệng lại nuốt trở vào.

__

Khi Trang Vĩ trở lại Diên Vĩ hạm, Lục Ly đang đối diện quang não nghe Lý Chấn Ngôn dậm chân mắng Lâm gia. Trêи màn hình ảo, ông tức giận tới cả mặt đều đỏ, nước miếng bay tứ tung càng chửi càng kϊƈɦ động.

"Cái lão chó chết Lâm Văn kia, cư nhiên dám bác bỏ Đơn xin phí Quân đoàn, ám chỉ chúng ta hoang phí quân phí. Hoang phí chỗ nào? Hoang phí chỗ nào chứ?? Lão già ta cực cực khổ khổ mang theo các cậu đóng giữ phòng tuyến biên giới, chẳng lẽ không nên ăn ngon mặc tốt một chút sao? Lão chó chết hắn chính là đang ghen ghét, chính là vậy!"

Lục Ly nhìn lướt qua thời gian, suy xét đến tướng quân mắng hẳn đã đủ rồi, phối hợp gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, Lâm tổng trưởng chính là đang ghen ghét, ghen ghét tướng quân tuấn tú lịch sự, anh minh quả cảm, phẩm đức cao thượng, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, khoan dung với mọi người, đối với Liên bang tận tụy, nhận được kính trọng từ toàn sĩ quan quân lính. Tuy nhiên dưới tình huống này, ông ấy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn hèn nhát chèn ép tướng quân, chèn ép Quân Đoàn 7 chúng ta."

Hắn câu chữ lưu loát, ngữ điệu thành khẩn, nói giống như đó chính là sự thật. Lão Lý nghe xong rất khiêm tốn mà xua xua tay "Làm gì có, làm gì có, ta cũng chỉ là miễn cưỡng lắm mới được như cháu nói, còn phải tiếp tục cố gắng nhiều."

Cách màn hình ảnh sáng, ngoài miệng ông khiêm tốn, nhưng đôi mắt đã sớm cười tủm tỉm cong lên, ông vừa lòng ưỡn ưỡn cái bụng nhỏ, tỏ vẻ rộng lượng "Thôi, nể mặt cái lão Lâm Văn kia dù cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp một phân của ta, ta không muốn cùng hắn so đo."

Lục Ly hơi mỉm cười, giấu đi lo lắng trong mắt. Quân phí quân đoàn xin mỗi năm từ phía Trung ương đều như đang chào giá tại chỗ, phải cãi cọ thật lâu. Trung ương không đồng ý việc xin Quân phí là điều bình thường, nhưng tiên quyết là mỗi lần Quân đoàn 7 nộp đơn thì đều bị lấy lý do mà bác bỏ. Lục Ly không muốn lắm miệng, nhưng điểm này hắn nhìn thấu, tướng quân lại càng rõ ràng hơn.

Lý Chấn Ngôn hả giận, liền nhớ tới mình tìm Lục Ly có việc quan trọng.

"Đúng rồi, nhãi ranh cháu không có việc gì thì mau chóng trở lại Quân đoàn. Cái tên cáo già Lâm Chính kia đang tra chuyện của Ngân Hà Thụ Nhân. Mấy tuyến đường tinh hạm đi qua gần đó đều đã bị Lâm gia tra xét, ta nghi ngờ hắn đang theo dõi Diên Vĩ hạm." Nếu là minh đao minh thương đối chiến, Quân đoàn 7 đương nhiên không sợ Lâm gia. Điều Lý Chính Ngôn lo lắng chính là Diên Vĩ hạm đang một mình bên ngoài, vạn nhất tên cáo già không biết xấu hổ kia hạ độc thủ, thì cũng nằm ngoài tầm tay của Quân đoàn. "Chuyện của Trang lão khi nào xử lý xong?" Ông hỏi.

Lục Ly: "Trang tướng quân dự kiến cần năm ngày."

Lý Chấn Ngôn lập tức nói "Vậy bốn ngày sau các cháu khởi hành trở lại Kahn tinh cầu, đi tuyến đường khác."

Lục Ly hơi trầm ngâm, không có lập tức đáp ứng. Thời gian bốn ngày cũng đủ để Diên Vĩ hạm nghỉ ngơi chỉnh đốn cùng mua sắm tiếp tế. Kế hoạch ban đầu của hắn cũng là bốn ngày sau rời khỏi Phá Tinh, nhưng hiện tại lại nhiều ra một biến số - Tô Hòa. Lục Ly hy vọng có thể đưa Tô Hòa rời Phá Tinh, lại không trông chờ vào việc có thể trong bốn ngày ngắn ngủi thuyết phục được Tô Hòa tin tưởng hắn, theo hắn cùng nhau rời đi.

Lý Chấn Ngôn chú ý tới phản ứng của Lục Ly, "Thế nào? Có gì phiền toái sao?"

Lục Ly gật đầu, "Có chút việc riêng tư."

Việc riêng tư!

Tròng mắt ông chuyển động, tâm hồn bát quái rực cháy, cười hòa ái dễ gần, "Tới tới, gặp được khó khăn gì thì cứ nói với ta, ta thích nhất là giúp đỡ người khác."

Lục Ly mỉm cười vô tội, "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đá năng lượng không đủ, cần phải kiếm đủ đá năng lượng mới có thể khởi hành."

Hắn còn chưa nói xong, ông lão trêи màn hình ánh sáng khoa trương mà vỗ quang não "Sao lại thế này? Tín hiệu đột nhiên không tốt cái gì cũng không nghe được. Này này, nhãi ranh...... Ta cúp trước đây." Ông nhanh nhẹn dứt khoát mà ngắt kết nối, Lục Ly đứng trước màn hình ánh sáng nhịn không được nở nụ cười.

Nghe được tiếng cười của Lục Ly, Giang Ba ngoài cửa vừa lúc đi qua hướng Ngụy Na làm mặt quỷ "Tâm trạng lão đại có vẻ không tệ nhỉ."

Hắn nói như vậy cũng là có lý do. Sáng sớm mọi người trêи Diên Vĩ hạm còn đang ngủ, Lục Ly không biết động kinh ở chỗ nào, một mình đi ra ngoài thanh trừ một đống lớn hắc ám thú gần đó. Chờ đến khi Giang Ba tỉnh dậy đã thấy một đống thi thể cao như núi, hắn còn tưởng là thú triều đến, thiếu chút nữa bị dọa tới nhảy dựng.

Hành vi của Lục Ly cũng trở thành đề tài nóng trêи Diên Vĩ hạm. Mọi người đều cho rằng nhất định Lục Ly bị thứ gì đó kϊƈɦ thích, nhưng mà là bị cái gì kϊƈɦ thích mới được? Các thể loại abc xyz đều có, và đều không ngoại lệ có liên quan tới dẫn đường. Trong đó Liêu Khải câu chữ vô cùng chắc chắn mà tỏ vẻ, khẳng định là dẫn đường của lão đại quá xấu, lão đại ngày đêm giãy giụa giữa kháng cự hay khuất phục trước bản năng, vì vậy chỉ có thể thông qua thanh trừ hắc ám thú mà phát tiết. Nếu không thì đã một ngày đêm rồi, sao lão đại còn chưa mang dẫn đường về Diên Vĩ hạm? Hắn nói như vậy hình như cũng có đạo lý, truyền đến truyền đi liền trở thành thứ gọi là sự thật. Giang Ba sau khi nghe được thì âm thầm đồng cảm, rốt cuộc dẫn đường này xấu đến mức nào mới có thể khiến lão đại dù 100% tương thích vẫn nhịn xuống không chịu kết hợp.

Căn cứ vào nguyên nhân trêи, Giang Ba vô cùng chú ý tới cảm xúc của Lục Ly. Nhìn hắn tự giác trung thành và tận tâm, Ngụy Na không còn gì để nói nhếch môi, lười phản ứng đến hắn, xoay người gõ cửa.

"Lão đại, Trang tướng quân đã trở lại, nói có việc muốn cùng anh thương lượng."

Lục Ly có chút bất ngờ, không nghĩ tới Trang Vĩ sẽ về nhanh như vậy. Chờ tới khi hắn nhìn thấy Trang Vĩ mới biết được công việc của Trang Vĩ tiến triển không thuận lợi, cần phải ở Phá Tinh thêm vài ngày. Lục Ly nghĩ đến Tô Hòa, không nhiều lời liền đáp ứng yêu cầu của Trang Vĩ.

Giữa trưa khi ăn cơm, Lục Ly ngoài ý muốn phát hiện cư nhiên có một phần củ cải hầm thịt. "Từ đâu ra?"

"Trang tướng quân mang tới, nói là tìm được ở phế tích số 36."

Lục Ly: "......"

Ở sa mạc mênh ʍôиɠ phía xa, Tô Hòa cầm dao găm gọt vỏ củ cải. Cậu gọt từng vòng giống như đang gọt táo, vỏ củ cải dính liền thật dài rơi xuống, còn tiện tay khắc một đóa hoa lên trêи. Hàn Thụy nhìn đến mắt tròn mắt dẹt.

"Cho cậu ăn."

Hàn Thụy cầm lấy, luyến tiếc phá hỏng tạo hình của củ cải, cắn một miếng ở phía dưới, khen: "Thật ngon."

Tô Hòa mặt đầy hoài niệm, "Ăn sống vẫn không tính là gì, củ cải hầm thịt mới ngon." Đáng tiếc ngày hôm qua bị Lục Ly dọa tới, củ cải hầm thịt cũng chẳng ăn nổi. Còn có củ cải cậu giấu ở phế tích, cũng không biết là người nào ăn may.

Nói đến thịt Hàn Thụy đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Tô Hòa, cậu có phát hiện một đường này dường như không thấy con hắc ám thú nào không?"

Tô Hòa ngẩn người, rất nhanh phát hiện hình như đúng là vậy. So với mấy ngày trước, cũng quãng đường này, mọi thứ thuận lợi đến khó có thể tưởng tượng.

__