- Tiếu Tiếu, nơi này chỉ có một mình em thôi sao?

Một đội quân nhân mặc trang phục màu lam đến tra xét trong biệt thự Tiếu Tiếu đang ở. Một người đàn ông có mái tóc màu nâu ngồi xuống trước mặt Tiếu Tiếu, nhẹ nhàng hỏi, thanh âm ôn hòa, trầm thấp.

- Còn có quản gia cùng Lam Lam.

Tiếu Tiếu đem Lam Lam kéo ra phía trước, còn quản gia cùng hệ thống theo dõi trong biệt thự đã sớm bị những người này tra xét qua. 

- Hạ sĩ, giúp truyền tin cho người giám hộ của Tiếu Tiếu. Không ngờ bọn họ lại để một cái đứa nhỏ một mình ở chỗ này, nếu bọn họ không có thời gian làm một người giám hộ đúng nghĩa thì tôi có thể thay bọn họ xin lệnh, giúp Tiếu Tiếu tìm một người giám hộ tốt hơn.

Người đàn ông đang ngồi quay đầu nhìn một quân nhân đứng phía sau nói, sau đó lại quay lại nhìn Tiếu Tiếu cười:

- Vậy Tiếu Tiếu còn gặp những người khác không?

Tiếu Tiếu chớp mắt:

- Các anh?

Quân nhân đang ngồi sờ mũi:

- Được rồi, như vậy, lúc trước em đang làm gì?

- Lúc trước?

Tiếu Tiếu nghiêm cẩn nghĩ:

- Quản gia cho tôi ăn cơm chiều rồi giúp tôi kiểm tra…A, lúc trước tôi bị bệnh nên mỗi ngày phải kiểm tra thân thể. Sau đó nối liên lạc với Thanh Linh...... Thanh Linh nói đã tìm được cho tôi một món quà. Tiếp sau đó bà nội gọi đến, bà nói công việc sắp giải quyết xong, hai ngày nữa sẽ quay lại. Sau đó nữa…

- Được rồi, anh nghĩ không nên hỏi bé. Dù sao, bé con mới ba tuổi!

Người nọ không đợi Tiếu Tiếu nói hết đã chặn lời, hơn nữa một cô bé ba tuổi dù có thấy được đào phạm cũng không giúp đào phạm được việc gì.

Nhưng mà:

- Tần hạ sĩ, sau khi liên hệ với người giám hộ của cô bé, anh hãy ở lại đây. Tôi sẽ gọi người bảo vệ khu đến đây, đợi đến khi người bảo vệ khu đến anh hãy quay lại nơi tập hợp đội.

- Đội trưởng, có manh mối!

Bên ngoài có một quân nhân chạy đến:

- Người kia quả nhiên đã tới đây, nơi này có phản ứng gen, nhưng mà...... anh ta đã chạy theo hướng kia.

- Đuổi theo.

Ngay sau đó, trừ người được phân nhiệm vụ ở lại với Tiếu Tiếu thì tất cả những người khác đều đuổi theo phương hướng đó.

Đến lúc tất cả mọi người rời đi quản gia mới giúp Tiếu Tiếu nằm xuống nghỉ ngơi, thay cô đắp chăn xong quản gia nói:

- Tiểu thư yêu quý, bây giờ người nên ngủ một giấc, hừm, tuy không muốn nói nhưng bọn họ thật là thất lễ.

Tiếu Tiếu nhắm mắt lại:

- Ngươi nói rất đúng.

Quấy nhiễu sự yên tĩnh của người khác quả thật là làm cho người ta chán ghét. Nhưng sau khi nhắm mắt cô không chìm vào giấc ngủ nhanh như trước. Bàn tay trong chăn của cô đang nắm một chiếc nhẫn rất nhỏ, đây là thứ mà người ngoài hành tinh tên là Phổ Lỗ Á Tư Lợi cho cô, một không gian vật trữ. Thứ này ở nền văn minh trên cấp ba mới có, đây vốn là thứ anh ta chuẩn bị cho con gái mình nhưng bây giờ đã đưa cho cô để cảm tạ.

Tiếu Tiếu biết không gian trữ vật là gì, trên thực tế, một số người có địa vị cao trên Địa Cầu đều có thứ này.

Dù sao đã vào thời đại Tinh Tế*, tuy rằng mạng lưới tinh võng còn chưa thể kết nối với vũ trụ chân chính, các phương diện khác cũng không theo kịp Tinh Tế. Nhưng mà du lịch Tinh Tế, du học Tinh Tế, lính đánh thuê Tinh Tế, di dân Tinh Tế… đã xuất hiện từ rất nhiều năm. Nhưng chỉ vì đặc điểm thân thể của người Địa Cầu mà có rất ít người có thể làm được những điều trên.

* thời đại Tinh Tế: ý nói thời đại của vũ trụ rộng lớn.

Cho dù có thể ra ngoài cũng không thể mua được những công nghệ kỹ thuật từ nền văn minh cao cấp trở về. Nhưng nếu trả giá thật cao, thông qua một số con đường đặc biệt, lấy hình thức tư nhân để mua thì vẫn có thể mua được một số thứ.

Trong đó có trang bị trữ vật không gian. Cô đã xem qua ở trên tinh võng, trữ vật không gian có rất nhiều hình dạng, thể loại. Cho dù cô không biết phân định nhưng vẫn có thể biết được chiếc nhẫn nhỏ nhắn tinh xảo trên tay mình tuyệt không phải loại trữ vật không gian tầ thường.

Điều này không khỏi khiến cô hoài nghi, rốt cuộc Phổ Lỗ Á Tư Lợi là loại người nào?

Muốn mở ra trữ vật không gian rất đơn giản, tinh thần lực giống như chìa khóa, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là có thể mở ra. Trữ vật không gian khác nhau, cánh cửa mở ra cùng dung lượng chứa đựng cũng khác nhau.

Tiếu Tiếu nhìn thấy cánh cửa trữ vật không gian cao hai thước, rộng gần sáu mươi phân, mà dung lượng bên trong còn lớn hơn cả căn phòng của cô, dài sáu thước, rộng ba thước, cao năm thước.

Tiếu Tiếu đem nhẫn đeo vào ngón tay của mình.

......

Tần hạ sĩ đang liên hệ với bà Âu Dương quay lại đã thấy cô bé đang ngủ, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, đứa nhỏ này thật là vô ưu vô tự a! Sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của quản gia anh xoay người đi ra khỏi phòng.

Anh đem tình hình thông báo cho bà Âu Dương sau đó cảnh báo:

- Tên đào phạm tới đây, anh ta không làm cô bé bị thương đã là may mắn nhưng chúng ta cũng không thể vì vậy mà để một cô bé ở nhà một mình, việc này thật sự là nguy hiểm.

- Đúng rồi, hạ sĩ, tôi đã nhận ra sai lầm. Tôi sẽ lập tức qua đó… Xin yên tâm!

- Nhưng bà không cần sốt ruột, tôi đã gọi bảo vệ khu đến đây, cháu của bà không sao, cô bé không khóc không náo loạn, vô cùng thông minh. Tên đào phạm hẳn là không làm kinh động đến cô bé, nhưng sự thất lễ của chúng tôi không biết có khiến cô bé lo sợ hay không? Có lẽ khi bà đến nên an ủi ô bé một chút.

- Được anh khen ngợi tôi thật sự rất tự hào, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đến đó.

......

Năm phút sau, một nữ bảo vệ trung niên đến, hai người nói chuyện một chút sau đó hạ sĩ liền rời đi.

Dưới sự giám sát của quản gia nữ bảo vệ khu tiến vào phòng ngủ của Tiếu Tiếu, thấy Tiếu Tiếu an ổn ngủ liền đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng thở phào rồi lại liên lạc với bà Âu Dương thêm một lần nữa.

......

Trời chưa sáng Tiếu Tiếu đã tỉnh, vừa tỉnh lại Tiếu Tiếu liền sờ vào chiếc nhẫn trên tay. 

Cô rời giường, xuống lầu đã nhìn thấy nữ bảo vệ khu.

- Xin chào tiểu thư, tôi họ Lục là người bảo vệ khu này.

- Xin chào.

Tiếu Tiếu lễ phép chào hỏi, đồng thời nhớ lại lời nói của người quân nhân hôm qua nên nói:

- Làm phiền ngài rồi.

- Không có gì, là do chúng tôi sơ suất.

Lục bảo vệ cười nói:

- Như vậy, bây giờ tiểu thư có muốn dùng bữa sáng luôn không?

Tiếu Tiếu lắc đầu:

- Không, tôi muốn ra ngoài chạy bộ trước, khoảng nửa giờ sau sẽ về, bốn mươi lăm phút sau sẽ bắt đầu bữa sáng.

- Được rồi. Vậy xin tiểu thư hãy mang theo người máy tư nhân, còn nữa, tiểu thư hãy chạy bộ gần đây, nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ. 

- Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ.

Tiếu Tiếu gật đầu với người bảo vệ rồi vẫy tay một cái:

- Lam lam, chúng ta đi.

Một cô bé mang theo một con mèo nhỏ màu xanh chậm rãi chạy ở khu biệt thự. Tốc độ chạy của cô bé không nhanh nhưng luôn điều chỉnh hô hấp theo một tiết tấu đặc biệt. Đến khi chạy đến phút mười lăm, tốc độ chạy của cô bé bắt đầu nhanh hơn, mười phút sau lại nhanh hơn một một chút, mười lăm phút sau lại nhanh hơn... Lúc này, tốc độ của cô bé cùng tốc độ chạy huấn luyện của người trưởng thành đã không khác là mấy. Điều này khiến cho một số người vô tình đi qua cảm thấy giật mình cùng kinh ngạc. Luôn có một số thiên tài ngay từ khi còn nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú về thể thuật. Nhưng những đứa trẻ như vậy cũng không ít!

Phải biết rằng, đây là một thời đại tràn ngập kỳ tích. Mà Tiếu Tiếu, bởi vì cô luôn kiên trì rèn luyện nên dáng người của cô cao hơn những đứa bé cùng tuổi một chút, cho nên, càng không có gì đặc biệt.

Nhưng khi Tiếu Tiếu chạy được hai mươi phút thì bên cạnh cô đã xuất hiện thêm một người.

Người này chính là hạ sĩ ở lại cuối cùng hôm qua. Ngay từ đầu anh ta đã chú ý Tiếu Tiếu, tuy bọn họ phát hiện ra hành tung của đào phạm nhưng cũng xác định được tên đào phạm kia đã ở trong phòng ngủ của Tiếu Tiếu một thời gian, khoảng từ năm đến mười phút. Mà trong vài phút ngắn ngủi này anh ta cũng có khả năng làm cho một đứa trẻ Địa Cầu gặp nguy hiểm mà không hay biết.

Ví dụ như bệnh độc...

Chính vì vật Tần hạ sĩ bị giữ lại, chăm sóc hoặc có thể nói là theo dõi Tiếu Tiếu, thời gian theo dõi là nửa tháng.