Tiếu Tiếu bị ốm! Gương mặt vốn tròn căng, trắng mịn như bánh bao đến nửa đêm đột nhiên bắt đầu nóng lên.

Mà trong lúc đó cô còn đang trong tinh võng học trên khu biến tốc. Chẳng mấy khi Âu Dương Thanh Linh không ở bên, cô muốn hoàn thành một số môn học tại sơ cấp. Cô đã có trong danh ngạch của ban 999, như vậy thì chỉ cần cô tiến vào trung cấp là có thể trực tiếp đến chỗ tám mươi cấp của Âu Dương Thanh Linh.

Mà cô cũng không cần thiết tìm bất cứ lý do gì, Học Viện sẽ tìm cho cô. Tựa như bây giờ, Học Viện đã tìm cho cô một lý do vô cùng hoàn mỹ chính là cô được chỉ định cho một giảng viên cao cấp làm người hướng dẫn. 

Đây là một vinh dự, dù so với ban 999 có kém một chút nhưng so những người khác thì đã cao hơn rất nhiều. Ít nhất cô không phải tới Học Viện để lên lớp tham gia khóa học hiện tại. 

Mà người giảng viên là người hướng dẫn của cô không ai khác chính là... Hiệu trưởng. Tuy chỉ là cái danh nhưng cũng đủ để bảo vệ cô tiến từ cấp thấp đến cấp cao mà không bị cản trở. Đương nhiên, được như vậy cũng do cô có danh ngạch trong ban 999, bằng không thì cũng không được đãi ngộ tốt như vậy. 

Tiếu Tiếu bị hệ thống của tinh võng kiểm tra phát hiện ra thân thể xuất hiện vấn đề, sau đó cô bị buộc rời khỏi tinh võng. Đáng tiếc, Tiếu Tiếu cũng không bởi vì phát hiện mình bị bệnh mà có hành động gì. Theo những kinh nghiệm trước đây của cô, khi bị bệnh thì chỉ cần ngủ một giấc, khi ngủ sẽ không cảm thấy đau đớn, mà bệnh tật cũng vì thế mà qua đi. 

Tiếu Tiếu theo bản năng cùng kinh nghiệm của mình, khi rời khỏi tinh võng liền ngủ mê man. 

Đúng lúc này chiếc nhẫn bạc trước ngực cô chợt phát sáng lên một lần nữa, một tầng ánh sáng bạc tràn ra bao trùm lấy thân thể cô, bắt đầu thẩm thấu vào trong thân thể cho tới khi tia sáng bạc cuối cùng tiến vào trong cơ thể Tiếu Tiếu thì mọi thứ mới dừng lại.

Mà tất cả những gì vừa xảy ra, từ Tiếu Tiếu cho đến người máy tư nhân của cô đều không phát hiện ra. Người máy thậm chí còn không kiểm tra thấy bất thường gì trong cơ thể cô, Đây quả là chuyện sơ xuất! 

......

Mê man đi qua cô lại nằm mơ!

Lúc này trong mơ cô là người, một cô bé lớn lên trong một thôn xóm nhỏ, có cha mẹ và anh chị em, lớn lên có bạn bè, lại lớn lên.... có người yêu. Nhưng mà, tất cả chỉ dừng lại ở đây, đêm trước ngày thành thân, kẻ ngoại xâm đến, chiến tranh bắt đầu.

Các anh em và người yêu của cô vì bảo vệ gia đình mà ra chiến trường, tất cả đàn ông trưởng thành trong thôn xóm đều ra chiến trường, chỉ để lại người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, mà cô là con gái nên cũng ở lại. 

Nhưng chiến tranh cũng không bởi vì sự hi sinh của những người đàn ông mà dừng lại, kẻ địch quá mạnh, đàn ông của thôn xóm chiến bại, kẻ chết người bị bắt làm tù binh. 

Các anh em của cô trở thành tù binh còn người yêu cô thì mất tích. 

Thôn xóm của cô bị kẻ địch chiếm lĩnh, người già và trẻ con đều bị giết chết, phụ nữ thì trở thành nô lệ.

Người yêu của cô xuất hiện, mang cô cùng bỏ trốn. Bọn họ trốn ở trong rừng rậm, mỗi ngày cô đều dùng nước mắt rửa mặt, muốn cứu người thân của mình về. Người yêu của cô vì thấy nước mắt đau thương cùng thỉnh cầu của cô nên chấp nhận đi cứu anh em, chị em cùng bạn bè của cô. Nhưng cô đã quên, dù người yêu của mình có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ có một người. Vì không muốn cô thất vọng, anh đi, nhưng từ khi ra đi chưa từng trở về.

Cô vô cùng đau đớn, vô cùng hối hận... cho đến tận lúc chết vẫn luôn chìm đắm trong sự hối hận. 

Nhưng giấc mơ cũng không vì cái chết của cô mà kết thúc. Cô lại sống nhưng trở thành một người khác, đi tới một thế giới khác. Một kiếp này cô là người rất tài giỏi, gia tộc của cô có rất nhiều công pháp tu luyện lợi hại, những công pháp này khiến cho con người có được sức mạnh, càng nỗ lực thì càng mạnh mẽ. Thiên phú của cô cũng tốt, là một thiên tài...... Cô luôn theo đuổi lực lượng mạnh mẽ để bảo vệ người thân của mình, thề không để bi kịch kiếp trước tái diễn... 

Cô đã làm được, rất mạnh mẽ, luôn là một người mạnh mẽ. Một người bảo vệ gia đình, thân thích, bạn bè .... nhưng không có người yêu. Cho đến lúc chết vẫn chỉ có một thân một mình! 

......

Tiếu Tiếu tỉnh, kinh ngạc không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy đôi mắt cay xè, miệng lưỡi đều khô rát!

- Ngoan, đừng khóc, rất đau sao? Đều do bà nội, bà nên phát hiện sớm một chút, thực xin lỗi tiểu bảo bối, đều là lỗi của bà!

Thanh âm quen thuộc truyền đến.

Tiếu Tiếu giật mình quay đầu, một hồi lâu mới tìm được tiêu cự, mơ hồ, nước mắt chảy ra càng nhiều. 

- Tiểu bảo bối, đừng khóc...... 

Bà nội hoảng loạn dỗ dành mà Tiếu Tiếu thì càng không hiểu, cô không khóc a! Cô cũng không muốn khóc, tuy rằng trong mơ xuất hiện đủ loại cảm xúc khiến cô khắc cốt ghi tâm nhưng cô thật sự không muốn khóc. Cô biết đó là mơ, chỉ là mơ thôi! Nếu là mơ thì có liên quan gì đến cô đâu, tất nhiên cô sẽ không vì giấc mơ mà khóc lóc. 

Nhưng mà, cô không hiểu, vì sao tầm mắt lại mơ hồ như vậy? Vì sao cô không nhìn rõ được bà nội? 

Nâng tay, xoa nhẹ dưới mắt, khi nhìn thấy nước dính trên đầu ngón tay thì Tiếu Tiếu ngẩn ngơ, nghi hoặc hỏi bà nội:

- Con khóc?

Bà nội đau lòng thay cô lau khô nước mắt, rồi ôm cô vào trong ngực. Sau đó nói:

- Thực xin lỗi tiểu bảo bối, bà không chăm sóc con thật tốt, thật là thất trách. 

Tiếu Tiếu lắc đầu, nhíu mày nhìn nước mắt trên tay, cô cảm giác tầm mắt lại bắt đầu mơ hồ, đột nhiên cảm thấy sự việc này có chút không đúng. Cô thật sự không muốn khóc, như vậy thì ai đang rơi lệ?

......

Tiếu Tiếu ở trong biệt thự như trước, bệnh của cô chính là do bị nhiễm lạnh nên hơi sốt một chút mà thôi, bệnh vặt như vậy thì không cần thiết phải đến bệnh viện.

Nhưng bà nội lại rất nóng ruột, bà không để cô đi chơi mà bắt cô nằm ở trên giường, trừ bỏ xem tivi cũng chỉ có thể chơi cùng Lam Lam, thậm chí ngay cả việc sử dụng Quang Não cũng bị cấm. 

Bệnh không nặng lại được chăm sóc cẩn thận, Tiếu Tiếu cảm thấy thật ấm áp, loại cảm giác này cô không chán ghét nên ngoan ngoãn nghe lời bà nội.

Thân nhiệt của cô ngay trong ngày hôm đó đã giảm xuống, đến ngày thứ hai thì đã gần như khôi phục lại như bình thường. Trẻ nhỏ, bệnh tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Nhưng dù vậy cô vẫn không có thể đi chơi, điều này khiến cô có chút tiếc nuối.

Đúng vậy, cô muốn ra ngoài chơi, không phải vì hâm mộ những đứa trẻ khác ngoài kia có thể chơi đùa thỏa thích mà là do hiếu kỳ, chỉ vì đột nhiên gặp được nên cảm thấy hứng thú. 

Cô cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như thế, cũng có thể là bị những cảnh trong mơ ảnh hưởng tới. Cô đột nhiên muốn thử một lần, tiếp xúc với mọi người xung quanh có phải cũng vui vẻ như trong mộng không? Đúng vậy, vui vẻ, có cha mẹ, có anh chị em, có bạn bè có người mình yêu.... Vui vẻ, rất vui vẻ, vui vẻ đến mức hi vọng thời gian ngừng lại! Vui vẻ trở thành chấp niệm của một người sống hai kiếp. 

Cô chưa từng có cảm giác như vậy, hoặc là trong mộng cũng từng có nhưng sau khi tỉnh cô liền không tìm thấy loại cảm giác này. 

Hai ngày này Tiếu Tiếu cũng không chỉ nằm không, cô làm một việc, hơn nữa việc này chính cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Trong giấc mơ rõ ràng tất cả đều phải là hư ảo, nhưng những gì đã trải qua trong mơ cũng không vì tỉnh lại mà bị lãng quên, thậm chí đau thương trong mơ còn khiến cô không hay biết gì mà rơi lệ. 

Vì thế, cô thử làm theo phương pháp tu luyện của đoạn nhân sinh trong giấc mộng thứ hai, chính là một cô gái cô đơn cả đời nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Cô chỉ thử, cũng không hi vọng có thể đạt kết quả gì, nhưng mà.... Cô thành công!

Lần đầu tiên khi cô vận hành thử công pháp tên là Thủ Ngự kia, cô chưa từng có hi vọng. Tất cả những gì cô làm chỉ là nhớ lại giấc mộng, bởi vì mộng quá rõ ràng, hơn nữa cô gái sống kiếp thứ hai trong mộng có nghiên cứu công pháp này cho nên đã hiểu vô cùng sâu sắc. Từ trí nhớ, cảm xúc đến ngộ đạo hay kinh nghiệm cả đời của cô gái đó … tất cả đều hiện lên trong Tiếu Tiếu. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô muốn thử vận hành công pháp này. Thật sự là quá mức chân thật!

Cho nên, bất thình lình lại nước chảy thành sông. Cô thành công !