Editor: Troiwfmas

Tuyên Nhược Phong ngốc lăng ngồi ở mép giường, biểu tình có một tia khẩn trương. Tuyên Nhược Tây lập tức hướng cạnh giường đi tới, "Em không phải bị bệnh sao? Anh thấy em tinh thần khá là tốt."

Giọng nói ôn nhuận vẫn quen thuộc như vậy, Tuyên Nhược Phong không cầm được dâng lên một cổ hoài niệm, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với Tam ca.

Tuyên Nhược Tây có một khuôn mặt thực tú lệ, hình dáng đường cong rõ ràng, cái cằm tinh xảo, một đôi mày thanh mảnh mà thanh lịch, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, đôi môi mỏng, khóe môi luôn nâng lên thành một đường cong, khiến người khác thực dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Tam ca cùng Nhị ca là song bào thai, gương mặt giống nhau như đúc, Nhị ca lại cho người ta một loại cảm giác phóng đãng không kiềm chế được, cũng khiến người khác dễ dàng phân biệt hai người bọn họ. Mà cũng bởi vì gương mặt này, đời trước Tam ca bị tên cặn bã để ý, lưu lạc bán thân kiếm tiền.

Mà hết thảy những việc này bắt đầu, đều bởi vì tình yêu lố bịch của Tuyên Nhược Phong là hắn đây.

Tuyên Nhược Phong hốc mắt nóng lên, bỗng nhiên vươn tay ôm chầm lấy Tuyên Nhược Tây, đem đầu vùi ở trên bụng đối phương.

Tuyên Nhược Tây sửng sốt, rất tự nhiên mà vỗ đầu thiếu niên: "Rốt cuộc có chuyện gì? Thật sự bị bệnh?"

Tuyên Nhược Phong thanh âm tràn ngập nặng nề cùng đau đớn kịch liệt: "Anh...... Thực xin lỗi."

Thằng nhóc này thình lình tỏ ra thân mật làm đầu óc hắn có chút hoang mang có được hay không a? Không hiểu xin lỗi đây là sao thế này? Quản gia nói không sai, đứa nhỏ này hôm nay có điểm không thích hợp, sợ là đã gây họa rồi đi! Hoặc là, Đường Minh cái tên kia lại làm gì tiểu đệ của hắn, nghĩ đến đây, Tuyên Nhược Tây trong lòng mãnh liệt dâng lên một cỗ không vui cùng bất mãn. Cha mẹ lại đúng ngay lúc này lại trì hoãn ở bên ngoài chưa về.

"Đường Minh khi dễ em?" Tuyên Nhược Tây thử mở miệng dò hỏi. Hắn cũng không thích Tuyên Nhược Phong cứ dây dưa với tên Đường Minh kia, hai nhà đều ở cùng một khu biệt thự, cách nhau bất quá chỉ trăm mét mà thôi, mẹ của Đường Minh đối với cả nhà bọn họ không hề có chút hảo cảm, lúc nào cũng âm dương quái khí khiến cho người ta chán ghét. Nếu không phải bận tâm đến suy nghĩ của đệ đệ, bọn họ đã sớm ngăn cản hai người lui tới. Đáng tiếc đệ đệ của hắn không có tâm nhãn còn chưa tính, rõ ràng bị ủy khuất cũng không nói ra, thật sự cho rằng bọn họ không biết Đường Minh đối với hắn như thế nào hay sao? Lần này, cha mẹ trở về, cũng có ý định đem Nhược Phong mang đi, xuất ngoại hoặc là rời khỏi tinh cầu đều được, kiểu nào cũng phải chặt đứt tâm tư này của Nhược Phong.

Thiếu niên trong ngực tựa hồ trong nháy mắt cứng đờ, dường như ẩn hiện toát ra một tia sát khí, Tuyên Nhược Tây lại không hề phát hiện, thiếu niên thực nhanh liền khôi phục lại bình thường, có chút ngượng ngùng đẩy Tam ca ra.

"Anh, em chỉ là hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút."

Tuyên Nhược Tây thấy bộ dáng thiếu niên thật sự không được thoải mái, biểu tình lo lắng cùng thanh âm ôn hòa trấn an nói: "Nếu có chuyện gì thì kêu quản gia tìm bác sĩ lại đây."

Tuyên Nhược Tây vỗ vỗ lên đầu Tuyên Nhược Phong, lại dặn dò vài câu mới xoay người rời đi. Tuyên Nhược Phong khóe miệng giơ lên, cảm thụ được những tiếp xúc chân thật, niềm vui sướng được trọng sinh dâng lên, trong chốc lát hắn lại nghĩ tới cảnh ngộ đời trước của Tam ca.

Sau khi hắn chết đi, lại bị tin phi thuyền của cha mẹ gặp nạn đả kích, trong nhà mấy vị ca ca một lần cũng chưa gượng dậy nổi, hắn có thể quên rất nhiều chuyện, lại không cách nào quên ca ca bọn họ vì sao mà chết.

Tam ca là người ôn hòa, ở chính quán bar mình kinh doanh gặp gỡ một Thiếu tướng hải quân che giấu thân phận - Quý Lạc, từ đó bắt đầu vận mệnh bi thảm, Quý Lạc coi trọng Tam ca, nhưng mà Tam ca bởi vì hắn tự sát mà vẫn chần chừ chưa chịu tiếp nhận tình cảm của Quý Lạc, nhưng hắn nhìn ra được Tam ca cũng thích Quý Lạc. Nhưng bởi vì cái chết của hắn, bởi vì "Tình yêu" của hắn, Đường Minh tựa hồ không có ý định muốn Tuyên gia bọn họ sống tốt, thậm chí hắn đã chết rồi, Đường Minh cũng không buông tha người nhà của hắn. Biết Quý Lạc thích Tam ca, Đường Minh thông qua quan hệ cha chú quen biết với Quý Lạc, sau đó cả đời bi thảm của Tam ca liền như vậy bắt đầu.

Đường Minh mấy lần ở trước mặt Quý Lạc nói Tam ca là người phóng đãng như thế nào, gieo xuống hạt giống hoài nghi trong lòng hắn. Đường Minh thấy Tam ca vẫn luôn không chịu chấp nhận Quý Lạc, lại lấy danh nghĩa vì "Hảo huynh đệ" Quý Lạc, liền phái người hạ dược Tam ca đưa lên giường bạn tốt. Quý Lạc thấy bộ dáng Tam ca "Phóng đãng" như thế lập tức hoàn toàn thất vọng, lại ngăn không được sự dụ hoặc của Tam ca, lên giường một lần liền đem Tam ca vứt bỏ. Tam ca tính tình trước nay đều không tranh không đoạt, hắn cũng không vì bản thân biện giải điều gì. Sau đó lại biết được mình có thai muốn gặp Quý Lạc một lần, nhưng mà lúc ấy, Quý Lạc đã đáp ứng người nhà chuẩn bị kết hôn. Vị hôn thê của hắn tự nhiên không dung được Tam ca, phái người khiến Tam ca sảy thai. Biết rõ Tam ca đã cực kỳ bi thương, vẫn tiếp tục ra tay tàn nhẫn, khiến cho quán bar của Tam ca phải thiếu nợ đóng cửa. Vì cần tiền chữa trị chân cho Tứ ca mà không thể không bán mình, cuối cùng chết ở trên giường bạn tốt Đường Minh.

Thật đáng buồn chính là...... Tam ca đến chết cũng không rõ chính mình như thế nào sẽ rơi vào tình trạng này, hắn có thể cảm nhận được hận ý của Tam ca, hắn biết Tam ca hận Quý Lạc.

Quý Lạc nếu là thật sự yêu Tam ca, làm sao sẽ vì người khác nói mấy câu cùng mấy ảnh chụp thật giả lẫn lộn liền đem Tam ca vứt bỏ? Hết thảy nguyên nhân đều vì Quý Lạc, mà Quý Lạc lại cùng nữ nhân kia kết hôn sinh con sống cực kỳ vui vẻ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì các ngươi sau khi thương tổn Tam ca, còn có thể hạnh phúc đến như vậy?

Những gì Tam ca đã từng trải qua, hắn cũng muốn những kẻ đó phải nếm thử, thậm chí so với Tam ca phải càng thêm thống khổ. Bởi vì những kẻ cao cao tại thượng đó đều xem người khác như con kiến hôi, nếu thật sự có một ngày rơi xuống đáy cốc, chỉ sợ so với Tam ca còn khó mà tiếp thu được, sống không bằng chết.

Thị huyết sát khí nổi lên, thiên địa đều vì thế mà chấn động, nơi xa đám người đang sôi nổi tụ tập không hẹn mà cùng cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân đánh úp làm cho bọn họ lảo đảo hít vào một hơi, không giải thích được cảm giác chết chóc này là gì.

Nỗ lực kìm nén ý muốn giết người rạo rực trong lòng, Tuyên Nhược Phong ăn mặc gọn gàng, mới từ từ tiến về phía cửa, chậm rãi ra khỏi phòng, bước xuống lầu.

Tuyên gia đời trước sở dĩ dễ dàng bị người đập cho tan tác dễ như trở bàn tay, là bởi vì thực lực bọn họ không bằng người, của cải không đủ phong phú, trong quân cũng không có thế lực. Ông bà nội của Tuyên Nhược Phong một đời tung hoành trên thương trường, ở Long Hoa quốc tạo dựng một mảnh trời riêng, ai nhìn thấy cũng phải cung cung kính kính. Nhưng ông bà nội quá mức yêu nhau, cả đời chỉ sinh một đứa con là cha của hắn, cha hắn lại cố tình không phải người có năng khiếu buôn bán. Ông bà nội ngay cả tôn tử cũng chưa bế trên tay được mấy ngày liền đồng thời qua đời. Gánh nặng trong nhà đặt ở trên vai cha hắn, cha hắn kế thừa sự si tình lại không thể kế thừa thủ đoạn của ông nội, đem cổ phần của mình bán ra ngoài, cả nhà cứ như vậy chờ miệng ăn núi lở.

Nghĩ đến cuối cùng, cả nhà bọn họ cũng chưa giữ được liền bị Đường Minh một mồi lửa đốt cháy, Tuyên Nhược Phong cười khổ, hắn rốt cuộc đã làm ra cái gì khiến Đường Minh hận hắn như vậy?

Đời này hắn đã quyết định không quấn lấy đối phương, nhưng những gì Đường Minh nợ hắn, Tuyên Nhược Phong nhất định đòi lại toàn bộ.

Hắn trải qua hơn một ngàn năm đi thu thập mảnh nhỏ Thần Khí chỉ vì xé rách thời không, trở về quá khứ, nếu không phải hắn ngàn năm si ngốc chờ đợi, cả nhà bọn họ không có khả năng trở lại như xưa, chỉ có thể hóa thành bụi bặm, mất hút ở bên trong dòng chảy lịch sử. Cho nên, bất luận là ai, thiếu nợ hắn, từng người hắn đều sẽ không bỏ qua. Kể cả người kia có lẽ sẽ bởi vì hắn được làm lại từ đầu, lựa chọn một con đường khác đi chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ, vĩnh viễn không tha thứ!

Tiền, hắn muốn; quyền, hắn muốn; người đó, hắn cũng muốn!