Sáng ngày thứ hai, Trương Vũ liền rời giường, trong tiếng gọi chói tai của bạn Vỏ Trứng "Tiểu chủ nhân dậy thật sớm!", Trương Vũ bắt đầu rửa mặt, nhìn đôi mắt sáng như sao trong gương, răng trắng môi hồng, khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, quả thật là cực kì đẹp trai, Trương Vũ không nhịn được bắt đầu tự kỉ, khuôn mặt này tối thiểu không lo không cưới được vợ a!

Cho dù ngủ một đêm với một quý tộc cũng không có gì ghê gớm, dù sao thì cũng chỉ là tình một đêm thôi!

Trương Vũ trái lại nhìn rất thoáng, bởi vì bản thân vốn chính là GAY, ở trái đất bản thân cũng từng quen mấy bạn trai, tiếc là lần nào cũng đều lấy chia tay làm kết cục.

Sau khi rửa mặt xong, Tương Vũ ăn một chút bữa sáng Vỏ Trứng chuẩn bị, liền đi ra ngoài.

Ra khỏi xã khu, đứng yên ở trạm xe huyền phù khoảng hai phút, Trương Vũ liền nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi dừng ở trước mặt, lên xe, Trương Vũ phát hiện người ngồi xe cũng không nhiều, lái xe tiên sinh là một người máy, lái xe có nề nếp, Trương Vũ ngồi yên một hồi, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ở thành phố lớn nơi Trương Vũ làm việc đã lâu không thấy bầu trời đẹp như vậy, trong tương lai cũng có thể thực hiện.

Mỗi năm người dân tinh tế đối với bảo vệ môi trường đạt tới mức điên cuồng, bất kể là thức ăn hay là quần áo và đồ dùng hàng ngày đều có khả năng tái sử dụng, đảm bảo không gây ra ô nhiễm chút nào.

Nếu như lúc ở trái đất có thể bảo vệ môi trường được như vậy, may ra cũng không di dời trái đất đến tinh cầu này rồi a!

Tốc độ của xe huyền phù rất nhanh, bản đồ tùy thân phát ra âm thanh nhắc nhở "Tích tích", Trương Vũ lấy lại tinh thần nhìn một chút liền phát hiện đã đến gần phủ của An Lợi Tư tử tước (1).

(1) tử tước: nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước.

Rất xa liền thấy quản gia tiên sinh đang chờ ở cửa chính, Trương Vũ vội bước nhanh hơn, tuy là thị lực không bằng người bình thường thế nhưng đối với một người trái đất mà nói thật đúng là không có cảm giác gì, bởi vì thị lực của người tương lai vượt xa thị lực của người trái đất xưa rồi.

"Buổi sáng tốt lành quản gia tiên sinh." Trương Vũ từ trước đến nay đối với người nghiêm túc đều có chút kính sợ.

"Buổi sáng tốt lành, Trương Vũ tiên sinh, ông chủ đang chờ ở thư phòng." Quản gia thoạt nhìn là một người trung niên tuổi khoảng chừng 40, cũng không biết tuổi thật, tuổi thọ của người tương lai quá dài, đối với lính mới vào nghề Trương Vũ vẫn nhìn không ra.

Vào cửa chính, một tòa phủ tử tước to lớn liền hiện ra ở trước mặt Trương Vũ, hoa tươi nở rộ, chim chóc đủ loại màu sắc, hình dạng kỳ dị đang vui mừng nhanh chóng kêu to, ven đường người máy đang cẩn thận tỉ mỉ chỉnh đốn bãi cỏ, thỉnh thoảng sẽ có con bướm xinh đẹp bay lượn ở giữa hoa, cảnh đẹp luân phiên hoán đổi.

Tòa thành núp ở bên trong đám cây cối màu xanh biếc, uy nghiêm mà không mất đi vẻ sang chảnh, quả nhiên không hổ là nơi ở của quý tộc.

"Ông chủ, Trương Vũ tới rồi." Đến trước cửa một căn phòng, quản gia nhẹ nhàng mà gõ cửa ba cái.

"Vào đi." Trong chốc lát, một giọng nam trầm ổn truyền ra.

"Vâng." Quản gia đáp với cánh cửa nhẹ nhàng mà cúi mình một cái, "Trương Vũ tiên sinh mời vào."

Trương Vũ hướng về quản gia nói cám ơn sau đó, hít một hơi, đem cửa đẩy ra, An Lợi Tư tử tước đang đọc sách, nhìn rất là nhàn nhã, trên đất trải thảm mềm mại, giẫm lên bắt đầu đi giống như là đi ở trên mây, cực kỳ thoải mái.

"Rất hân hạnh gặp lại cậu, Trương Vũ tiên sinh." An Lợi Tư đứng lên mỉm cười, tỏ ra một hành động có phong phạm quý tộc, nhưng lại không cảm thấy quá mức kiêu ngạo.

"Chào ngài, An Lợi Tư tử tước tiên sinh." Trương Vũ chào một cái, mặc dù An Lợi Tư thoạt nhìn dễ nói chuyện, thế nhưng sự khác biệt giữa thường dân và quý tộc cũng không phải dùng thái độ thì có thể rút ngắn.

"Ừm." An Lợi Tư hài lòng gật đầu một cái, có tiến có lui, xem ra không phải là một người quên hết mọi thứ "Vậy chúng ta đến phòng điều trị đi."

Nói là phòng điều trị thật ra có thể nói là một bệnh viện cỡ nhỏ. Các loại dụng cụ các dạng tích tích đáp đáp đang chuyển động, phòng dụng cụ, phòng giải phẫu đủ thứ phòng được xây, thỉnh thoảng còn có thể thấy cô y tá xinh đẹp bước nhanh tới An Lợi Tư liền cúi chào lại vội vội vàng vàng rời đi.

"Đây là sở thích nhỏ của tôi." An Lợi Tư nhìn Trương Vũ đang tỏ ra trợn mắt hốc mồm nói "Dị năng thường hay ảnh hưởng sở thích của chúng ta."

Thấy Trương Vũ xoay người nhìn mình, An Lợi Tư nói tiếp "Như tôi, dị năng của tôi là trị liệu, sở thích của tôi chính là y học, ví dụ như dị năng của Âu Bạc Bố Lôi Nhĩ tử tước khu G là lửa, tính cách của hắn nhiệt tình giống như lửa nhưng lại nóng nảy, thích chế tạo."

"Chế tạo?" Trương Vũ hơi kinh ngạc, sao cảm giác giống như là đại sư chế tạo người lùn trong tiểu thuyết ma huyễn thế.

"Cậu không biết?" An Lợi Tư lại có chút kinh ngạc, bất quá nhớ đến Trương Vũ còn chưa có lên đại học, e rằng chưa từng tiếp xúc tới những thứ cơ giáp này, đó là lí do mà cậu ấy không hiểu rõ

"Cơ giáp vũ khí được chế thành từ loại sắt đặc biệt, mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật cho phép chế tạo thoải mái, nhưng mà độ bền xác thực vô cùng kém, chỉ có người sở hữu dị năng mới có thể làm cho loại sắt đặc biệt này được chế tạo nguyên vẹn, loại bỏ tạp chất nhiều hơn, khiến cho loại sắt đặc biệt này dẻo dai tựa như vàng vậy, nhưng độ bền lại chắc giống như dây leo."

"Được rồi!" An Lợi Tư dừng lại "Chúng ta đã đến."

Trước mặt xuất hiện một căn phòng diện tích tương đối chứ không phải là căn phòng thật lớn, vách tường của căn phòng được tô màu vàng nhạt, trong phòng không có đồ thừa, chỉ có một chiếc giường đơn. Cùng với một cái tủ, một cái ghế.

"Cậu nằm lên giường đi." An Lợi Tư tháo bao tay xuống ra hiệu với Trương Vũ, "Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Trương Vũ không có già mồm cãi láo, cởi giày liền trực tiếp nằm lên.

"Nhắm mắt lại, tôi nói cho phép cậu mở mắt mới có thể mở ra." Giọng của An Lợi Tư đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Được." Trương Vũ nhắm mắt lại, tuy là trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng càng nhiều hơn chính là tò mò, không biết dị năng sử dụng ra sao.

Nhắm mắt lại bốn phía hoàn toàn bắt đầu trở nên nhạy cảm, An Lợi Tư tử tước đang làm cái gì? Sao một chút tiếng động cũng không có?

Trương Vũ đang cố nén lòng hiếu kỳ của mình, dứt khoát nghĩ đông nghĩ tây vậy, không biết ba mẹ ở trái đất ra sao rồi, tuy là ba rất dữ, nhưng cũng rất thương yêu mình a, thân thể của mẹ có tốt không? Hai em trai không biết ra sao, có hảo hảo nghe lời hay không, ai!

Đang nghĩ thế bỗng nhiên nghe An Lợi Tư tử tước chậm rãi hít một hơi, Trương Vũ cảm giác trong mắt mình có một tia sáng cách mắt càng ngày càng gần, một cơn đau thật lớn chợt truyền đến, Trương Vũ nhịn không được kêu lên "A!"

"Cố gắng đừng mở mắt."

Trương Vũ không nhịn được trong lòng chửi má nó, xảy ra chuyện gì? Sẽ không thất bại chứ? Không phải nói phương pháp trị liệu rất thoải mái sao? Sao đau nhiều vậy hả? Quả thực giống như cầm đao cắt thịt vậy đau, quá, không thể đánh trước một mũi thuốc mê sao?

Trương Vũ cảm thấy bản thân trải qua hai đời cũng không có đau như thế, Trương Vũ nhịn không được nghĩ muốn đánh lộn, tôn nghiêm của đàn ông cái gì hả, cốt khí cái gì dường như đều quên cả, ngoại trừ không có la hét ra, bởi vì đau đến nỗi ngay cả miệng cũng không mở ra nỗi rồi!

"Nhịn xuống!" An Lợi Tư tử tước không ngờ rằng Trương Vũ sẽ có phản ứng lớn như vậy, suy cho cùng điều trị cho mắt khoẻ lại hắn chưa từng trị, thế nhưng bây giờ đã tiến hành được một nữa rồi, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng, đề phòng Trương Vũ làm loạn, An Lợi Tư nắm cố định hai tay của Trương Vũ ngăn lại.

Trương Vũ cho là mình sẽ ngất đi, nhưng phát hiện càng đau, đầu óc giống như càng minh mẫn, không biết qua bao lâu, đau đớn biến mất, tiếp theo chính là một luồng cảm giác mát lạnh truyền vào con mắt, giống hệt như đau đớn lúc trước đều là một cơn ảo giác, Trương Vũ thậm chí nhịn không được thoải mái □ một tiếng.

"Được rồi."

Theo tiếng kết thúc của An Lợi Tư, cảm giác mát mẽ cũng biến mất theo đó, trong lòng Trương Vũ chẳng biết tại sao có một chút tiếc nuối nho nhỏ.

Mở to mắt, lần đầu tiên Trương Vũ cảm thấy thế giới này rõ như thế, từng cái khe hở ở góc tường giống như nhìn qua một cái kính phóng đại, cực kỳ rõ nét. Tựa như một cao thủ võ lâm thăng cấp vậy, cả thế giới đều hướng về phía cậu mở khăn che mặt ra, nhìn càng phát tán rõ nét.

"Sao rồi ah?" An Lợi Tư thoạt nhìn có chút mệt mỏi, ngồi ở trên ghế, tay vỗ trán.

"Cảm thấy tốt lắm, cảm ơn An Lợi Tư tiên sinh." Trương Vũ cảm kích hướng về An Lợi Tư cúi người một cái.

"Được rồi." An Lợi Tư khoát khoát tay "Này không có gì."

Ngừng một chút rồi nói ""Gần đây cậu đừng xem quang não và các thứ có phóng xạ quá mức, chờ đến 5 ngày sau mới có thể khoẻ hoàn toàn."

==============================