Thục Quyên bủn rủn, hướng mắt quan sát tổng thể thì vẫn là gian phòng công ty, nhìn khắp chân tay cũng không có dấu hiệu gì bất thường. Cô bồi hồi nhớ lại giữa chừng làm việc định đứng lên đi uống nước chẳng hiểu sao lại ngất xỉu, chắc có thể là hậu quả của nhiều đêm thức khuya dẫn đến suy nhược cơ thể cũng nên. Cô lùi một bước va nhẹ về phía sau tức khắc cúi đầu thấy thân thể chính cô nằm yên vị dưới chân bàn. Sắc mặt chuyển sang tái nhợt, lý nào cô đã chết rồi sao? Còn kẻ lạ đang mặt đối mặt với cô là ai? Suy nghĩ ít giây sau đó liền đưa ra giả thuyết liệu rằng những người kia là sứ giả do Diêm Vương phái bắt hồn cô. Trời ơi! Thời buổi này con người dễ dàng chết vậy ư. Bao khát vọng dang dở chưa thể thực hiện và gia đình nếu họ biết cô đã ra đi bất đắc kỳ tử chắc chắn sẽ đau đớn lắm.
Đang tuyệt vọng ôm đầu tai cô bỗng lắng nghe tiếp loạt lời than trách:
“Xin người làm ơn cứu hạ dân! Xin người làm ơn cứu chúng tôi… Xin người làm ơn cứu chúng tôi…”
Thục Quyên tinh thần quay mòng mòng, quanh cô đàn ông, đàn bà, cụ già, trẻ con trong bộ áo cũ sờn, rách rưới giơ tay kêu la thảm thiết. Cô quờ quạng muốn bảo đừng đến gần song đột nhiên một luồng đen huyền thẳng tắp từ không trung đánh bật thể xác, mắt cô trừng to như người vừa trải qua giấc mơ, điềm đạm ngồi dậy thì đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng.
Hôm sau vị trưởng phòng kế toán bước từ cầu thang xuống nói tổng giám đốc cho gọi cô, nhanh chóng bỏ ngang công việc Thục Quyên đi lên ngay không dám chậm trễ. Đôi giày cao gót mũi nhọn thoăn thoắt nện trên nền gạch bông, cô vừa đi vừa lo lắng có phải vì bản đấu thầu sắp tới có sai sót hay là vì vấn đề gì khác.
“Thống kê danh sách các cổ đông hợp tác với Irdes cô làm xong chưa?”
“Thưa đã xong.” Cô lễ phép trả lời.
Tổng giám đốc gật đầu tỏ ý hài lòng, liền sau đó đưa ra chỉ thị: “Được rồi, cuối tuần này cô mau thu xếp đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến công tác thay tôi, chúng ta sẽ kí kết hợp đồng với khách hàng ở Đà Nẵng. Ngày, giờ, địa chỉ tôi sẽ gửi sau.”
*
* *
Chuyến bay cuối cùng từ Hà Nội về Đà Nẵng vừa đáp cánh cũng là lúc Thục Quyên hoàn tất xong thủ tục, cô mặc chiếc áo voan nẹp cổ, váy đen dài xẻ cao đầy quyến rũ. Đôi hoa tai tinh tế khảm pha lê của nhà thiết kế Romani lắc lư, cùng mái tóc nâu óng ánh nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi nhịp điệu bước chân. Nâng chiếc kính Rayban tiến tới đẩy hành lý và vẫy tay đón taxi đi Bắc Ninh. Dáng vẻ thanh lịch, quý phái của cô khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Xe đang chạy thì điện thoại bỗng rung lên thông báo có tin nhắn mới: “Chiều mai năm giờ tại nhà hàng Kim Hoa, đại diện là phó giám đốc tập đoàn Điền Quân Khang.”. Đọc xong cô nhẹ nhõm cả người, dù gì ngày mai mới kí hợp đồng còn bây giờ cô sẽ về khách sạn từ từ thở phào, nhâm nhi tách trà nóng bên khung cảnh thành phố sau những ngày giờ bị vùi dập nơi công sở rồi ngủ một giấc ngon lành.
Vị trí khách sạn tọa lạc không xa, cách nhà hàng Kim Hoa khoảng chục ki-lô-mét nhưng cô dự tính sẽ thuê ô tô tự lái. Cô buông thõng, cuộn mình trên tấm giường êm ái, như vòng tay bình yên của mẹ hiền dỗ dành giấc ngủ con thơ Thục Quyên lim dim mắt, chóng vánh lâm vào vực sâu mộng mị.
“Cứu tiện dân… Cứu tiện dân…”
“Hãy cứu chúng tôi… Quân giặc đã giết hại cả nhà tôi.”
Âm thanh vang vọng làm Thục Quyên bừng tỉnh, ngồi trên giường cô quan sát thấy một thanh niên khôi ngô, nét mặt tuấn tú. Có điều toàn thân đều là áo giáp sắt y hệt giấc mơ lần trước, đầu không đội nón giáp mà quấn độc miếng vải màu xanh đen. Hắn dõng dạc bước đến khẽ mở miệng: “Đi theo thần. Các chưởng phủ sự ngũ quân muốn gặp người.”
Thục Quyên dịch người, lấy bàn tay sờ soạng khuôn mặt lẫn hai cánh tay vẫn còn nguyên vẹn.
Cô rút con dao phòng vệ từ trong túi xách hét lớn: “Mấy người là ai? Tại sao luôn nói lời kỳ quặc. Hệ thống an ninh ở đây rất chặt chẽ bằng… bằng cách nào có thể vô được.”
Thoáng chút kinh ngạc khi có thể nói chuyện còn cầm nắm đồ vật nữa, đồng nghĩa việc mình chưa hề chết. Cả tâm hồn hài hòa thân xác đang cùng chứng kiến mọi điều đang diễn ra. Bản chất cái nửa thực nửa mơ gần đây đích thị là gì mà lại đeo bám cô hết ngày nọ tới ngày khác.
Giữa lúc cảnh giác hắn bỗng hóa hư không thành các hạt bụi li ti lấp lánh, bóng dáng của những người đang lạy lục van xin cũng tan biến. Thục Quyên hoảng sợ lướt con dao, kiểm tra trước sau đến khi không thấy ai mới an tâm leo lên giường.
Bầu trời chạng vạng phủ một màu xanh đậm, ánh đèn vàng soi lối con lộ đưa chiếc BMW lao rất nhanh với tốc độ 60km/h hướng thẳng vào trung tâm thành phố. Cô đỗ xe dưới bãi tầng hầm, chỉnh chu trang phục rồi tiến vào trong sảnh, vóc dáng mảnh mai từ tốn di chuyển tới quầy tiếp tân.
“Cho hỏi phó giám đốc của tập đoàn Điền Quân Khang ở tầng mấy?”
“Dạ chị vui lòng đợi chút.” Người tiếp viên lật sổ ra xem. “Chị rẽ trái lên thang máy ở tầng ba, khu VIP 5.”
“Cảm ơn.”