Theo hắn ra ngoài Hinh Hòa Cung, ta không tiếp tục đi về phía trước, hắn không lên ngự giá, chỉ vội vàng lao đi. Chúng cung nhân đều vội vàng theo sau.

A Man chạy theo ta, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, sao Hoàng Thượng đi gấp như vậy?"

"Vương gia tới." Thời điểm nói chuyện, ta vẫn nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của nam tử.

Mãi đến khi thân ảnh kia biến mất khỏi tầm nhìn, ta mới xoay người, trông thấy nữ tử mặc áo tím.

Vừa rồi còn nghĩ tới nàng, lúc này liền xuất hiện.

Diệp Mạn Trinh đã dời ánh mắt đi, thong dong đi tới hành lễ với ta: "Nghe nói vương gia vào cung, Thái Hoàng Thái Hậu thiếu chút truyền triệu ngài ấy trước Hoàng Thượng."

Ta giật mình, vốn còn tưởng nàng tới tìm Nguyên Thừa Hạo, thế mà không phải sao?

Nàng lại theo quy củ hành lễ với ta, nhỏ giọng: "Mạn Trinh đi trước."

"Tam tiểu thư." Ta gọi nàng lại.

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc. Ta không tiến lên, chỉ cười nói: "Tam tiểu thư đã tới, nếu không chê, vậy vào trong uống ly trà của bổn cung, thế nào?"

Nàng khẽ cười: "Mạn Trinh nào dám ghét bỏ?"

Mời nàng vào, A Man tiến lên rót trà, ta mới nói: "Bổn cung còn phải thay vương gia đa tạ ngươi." Nàng tới thông báo với Nguyên Thừa Hạo Nguyên Phi Cẩm tới, việc này ta thật không ngờ được.

Thái Hoàng Thái Hậu biết chuyện Nguyên Phi Cẩm ở ngoài cung, hẳn muốn triệu gã trước. Xưa nay bà không có hảo cảm với Nguyên Phi Cẩm, cũng không biết bà muốn làm gì. Có điều Nguyên Thừa Hạo đi rồi, ta không phải cần lo lắng.

Nàng khẽ cười: "Nương nương nói gì vậy? Mạn Trinh chẳng làm gì cả."

Nàng không muốn thừa nhận, ta đây không cần nói thẳng.

Uống ngụm trà, ta nói: "Hoàng Thượng hồi cung được hai ngày, Tam tiểu thư còn chưa đi thăm ngài ấy."

Sắc mặt nàng cứng đờ: "Nương nương hi vọng Mạn Trinh đi thăm sao?"

Nàng thật thẳng thắn. Ta nhìn nàng, cười nói: "Không muốn." Có điều, ta nói không muốn nang sẽ vâng theo sao?

"Ban đầu là Mạn Trinh xem thường nương nương, bây giờ xem ra, vẫn là Nhị tỷ Mạn Trinh nói đúng, nương nương mới là người lợi hại nhất hậu cung này. Nếu người không muốn, Mạn Trinh làm sao dám?"

Nàng nói không dám, nhưng trên mặt nàng không có chút sợ hãi.

Trước nay ta chưa từng nghĩ nang sẽ sợ ta.

Ta không nói, Diệp Mạn Trinh tiếp tục: "Đoạn đường sinh tử này của nương nương, đủ để nhìn ra địa vị của người trong lòng Hoàng Thượng. Nữ nhân khác, ai cũng không thể sánh được. Mạn Trinh cái gì cũng không phải, chỉ không muốn làm ngài ấy chán ghét."

Nàng là nữ nhân thông minh, Nguyên Thừa Hạo nói Diêu Phi biết tiến biết lui, Diệp Mạn Trinh nàng không phải cũng thế sao?

Ngồi thêm một lát, nàng đứng dậy: "Đa tạ trà ngon của nương nương, Mạn Trinh phải về Úc Ninh Cung rồi."

Ta đứng lên, nhìn theo nàng ra ngoài.

"Nương nương." A Man nhỏ giọng hỏi ta, "Người nói xem nàng ấy sao lại nói như vậy?"

Ta mỉm cười, nàng ấy là người của Thái Hoàng Thái Hậu, trước sau lại luôn vì Nguyên Thừa Hạo. Hai bên đều không đắc tội, đúng là nữ tử tinh tế.

Thời điểm xoay người vào trong xem Tuyền Nhi, nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, quay đầu, thấy một thái giám đi vào, quỳ xuống: "Nương nương, tướng quân phu nhân tới thăm người."

Vân Mi tới?

Ta vội sai người mời nàng vào.

Nàng dường như gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, y phục vàng nhạt càng tôn thêm làn da trắng như tuyết. Người mà, quả nhiên phải cần trang điểm, bây giờ nhìn nàng quả thật xinh đẹp hơn xưa.

Nàng vừa vào liền hành lễ, ta vội cản nàng. Nàng lại đẩy ta ra, khăng khăng quỳ xuống: "Nhị tiểu thư, cái dập đầu này Vân Mi nhất định phải làm. Nếu không có người, Vân Mi và hài tử không biết có thể gặp lại tướng quân không." Dứt lời, nàng cúi người dập đầu một cái.

Đỡ nàng đứng lên, ta cười nói: "Bây giờ mọi chuyện đều tốt rồi."

Nàng gật đầu, lướt qua bả vai ta nhìn A Man, hỏi: "A Man cô nương có khỏe không?"

"Nô tỳ rất tốt, tạ phu nhân nhớ mong."

Vân Mi yên tâm mà cười, nói với ta: "Hôm nay tướng quân vào cung, Vân Mi cùng ngài ấy tới đây. Vân Mi mừng cho Nhị tiểu thư, Đế Quý Phi, làm khó Hoàng Thượng rồi."

Ta kéo nàng ngồi xuống: "Lần này Dương tướng quân ở lại lâu không?" Chuyện lần này, Vũ Vương bắt Linh Khuyết đi, Dương tướng quân cũng không chịu thỏa hiệp. Nghe nói sau khi tìm được bà, bà sớm đã tắt thở, trên người không có vết thương rõ ràng. Linh Khuyết rốt cuộc chết thế nào, không ai biết. Mà sự lựa chọn của Dương tướng quân, Nguyên Thừa Hạo đều xem trong mắt.

Trên mặt Vân Mi hiện ra nụ cười hạnh phúc: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Hoàng Thượng đã triệu ngài ấy về kinh nhậm chức."

"Thật sao?" Ta nghe thế, cũng vui cho Vân Mi.

Nàng gật đầu, nắm lấy tay ta: "Cả đời này của Vân Mi đều nhờ có Nhị tiểu thư, Vân Mi sẽ ghi tạc trong lòng.

"Cũng nhờ chính sự nỗ lực của ngươi." Thời điểm mới tới tướng quân phủ, ngày tháng nàng ấy phải sống không hề tốt đẹp. Những chuyện đó, không ai vạch trần, trong lòng mọi người đều rõ.

Vân Mi nao nao, mỉm cười.

Ta bỗng nhiên nhớ tới Diêu Phi, cho dù hài tử không phải của mình, chỉ cần có tâm lòng người làm mẫu thân, vậy có gì phải lo lắng?

"Khi nào dẫn hài tử vào cung, bổn cung đã lâu không gặp nó, hẳn đã lớn rồi đúng không?"

Nhắc tới hài tử, Vân Mi như trở thành con người khác, vô cùng hưng phấn: "Đúng vậy, lớn thật mau, Nhị tiểu thư gặp, sợ là không nhận ra! Đúng rồi, điện hạ đâu? Vân Mi còn chưa gặp."

A Man vội nói: "Để nô tỳ bế ngài ấy ra cho phu nhân xem."

Vân Mi cười gật đầu.

A Man bế Tuyền Nhi ra, Vân Mi cẩn thận ôm trong lòng, thấy nó mở to hai mắt nhìn nàng. Có lẽ vì là người lạ, hài tử bẹp miệng, đôi mắt hồng hồng. Ta vội tới gần đùa với nó, thấy ta, nó lại giơ tay nhỏ, vui vẻ cười rộ lên.

Vân Mi ngước mắt nhìn ta, nhỏ giọng: "Trí nhớ của hài tử luôn tốt, hài tử của Vân Mi cũng nhận ra Vân Mi đầu tiên. Đúng rồi, nghe nói Diêu Phi nương nương của Trữ Ngọc Cung cũng sinh được hài tử."

Ta "Ừ" một tiếng.

Sắc mặt Vân Mi bỗng trở nên ngưng trọng: "Nhị tiểu thư, có một số việc, vì điện hạ, người phải tranh đến cùng. Trong cung không thể so với tướng quân phủ, tướng quân chỉ có một nhi tử, nhưng Hoàng Thượng không giống."

Ý của nàng, ta làm sao không hiểu?

Nắm lấy tay nhỏ của Tuyền Nhi, ta cười nói: "Yên tâm, trong lòng bổn cung hiểu rõ."

Nghe vậy, nàng mới yên tâm.

Nghe bảo Dương tướng quân không cùng nàng hồi phủ, thời điểm Vân Mi đi, ta tiễn nàng. Lúc trước về, không biết vì sao, tâm tình đặc biệt tốt, ta không về Hinh Hòa Cung, mà cùng A Man đi dạo Ngự Hoa Viên.

Ngự Hoa Viên mùa này trăm hoa đua nở. Ta thuận tay hái một đóa hoa cài lên búi tóc A Man, A Man hoảng sợ, theo bản năng muốn lấy xuống, ta giữ tay nàng, nghiêm túc nói: "A Man ngươi trang điểm lên cũng không thua kém ai."

"Nương nương..."

"Bổn cung muốn làm chủ, cho ngươi một mối hôn sự."

A Man đỏ mặt, vội nói: "Nô tỳ... Nô tỳ không cần, nô tỳ muốn hầu hạ nương nương, còn nữa, điện hạ còn nhỏ, không thể rời nô tỳ."

"Nói bậy! Ngươi đó, đi theo bổn cung cũng hai năm rồi, nữ nhân đó, có bao nhiêu cái hai năm để lãng phí chứ? Ngươi còn lớn hơn bổn cung một tuổi, hiện tại đã mười tám rồi đúng không?"

Hơi chần chờ, nàng gật đầu, lại vội nói: "Nhưng nương nương, nô tỳ..."

Vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, ta nhẹ giọng: "Việc này bổn cung làm chủ, bổn cung sẽ không để ngươi ủy khuất."

A Man cắn môi, một câu cũng không nói nên lời.

Có gió thổi tới, ấm áp, còn mang theo hương hoa. Trước mặt đã là nội hồ, trên mặt hồ lá sen đã bao trùm một mảnh.

"Nương nương, chúng ta về đi, điện hạ còn ở trong cung chờ chúng ta." A Man khuyên.

Ta gật đầu, xoay người trở về.

Lúc đi qua Ngự Hoa Viên, từ xa, hình như trông thấy Nguyên Phi Cẩm. Không khỏi nghi hoặc, gã nhanh như vậy đã rời khỏi Ngự Thư Phòng? Phương hướng đó không phải để xuất cung, ngược lại là hướng tới Úc Ninh Cung?

Nhíu mày, gã không phải muốn qua Úc Ninh Cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu đấy chứ?

Ta và A Man nhìn nhau, nàng đương nhiên cũng kinh ngạc.

Nâng bước đi lên, trên hành lang dài, gã đi rất nhanh, nhưng ở chỗ ngoặt đột nhiên dừng lại. Ta và A Man không tiến lên, cũng dừng lại phía sau gã, gã giống như đang đợi ai đó. Gã bỗng nghiêng người tránh đi, ta dựng lỗ tai lên nghe, phát hiện ở bên đó còn có người khác.

Cẩn thận nghe, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng từ bên kia truyền tới: "Nè! Buông ta ra!"

Giọng nói này...

Diệp Mạn Trinh!

Mà người trước mặt đã lao đi, ta chỉ kịp thấy bóng dáng gã, hình như rất cao hứng. Ta vội đỡ tay A Man tránh vào chỗ ngoặc, lặng lẽ nhìn theo.

Chỉ thấy một thị vệ trẻ tuổi ôm Diệp Mạn Trinh, sắc mặt nữ tử đỏ bừng, lúc này trông thấy Nguyên Phi Cẩm, càng thêm quẫn bách.

Nguyên Phi Cẩm chỉ vào nàng, lớn tiếng: "Bổn vương còn tưởng cháu gái của Thái Hoàng Thái Hậu là người rụt rè, thật không ngờ, thế mà công khai ôm ôm ấp ấp với thị vệ!"

A Man nhỏ giọng: "Nương nương, vương gia..."

"Suỵt!" Ý bảo nàng đừng nói chuyện, trong hồ lô của Nguyên Phi Cẩm có gì, ta xem như đã rõ. Nguyên Thừa Hạo chỉ hôn Diệp Mạn Trinh cho gã, gã không thích, lại không thể hối hôn, cho nên mới nghĩ ra cách này.

Diệp Mạn Trinh dùng sức đẩy thị vệ kia ra, thị vệ sợ hãi quỳ xuống, cúi đầu: "Vương gia, thuộc hạ chỉ là đỡ Tam tiểu thư, không có ý gì khác."

"Không có? Vậy ôm chặt như vậy làm gì?" Gã hùng hổ hỏi.

Diệp Mạn Trinh ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, bỗng nhiên tiếng lên, chỉ vào thị vệ dưới đất: "Nếu vương gia đã thấy rõ ràng như vậy, còn không kéo người này ra ngoài chém?"

Nguyên Phi Cẩm sửng sốt.

"Vương gia chần chờ cái gì? Ta là vương phi tương lai của ngài, nếu việc này truyền ra ngoài, mặt mũi của vương gia phải gác đi đâu? Ta mất danh tiết là chuyện nhỏ, đường đường Cẩm Vương há chịu được sự vũ nhục này?" Nữ tử nhướng mày nhìn gã.

Ta nhịn không được mà cười thành tiếng, Diệp Mạn Trinh lướt qua bả vai Nguyên Phi Cẩm nhìn về phía ta. Nguyên Phi Cẩm vội xoay người, thấy ta và A Man đứng ở chỗ ngoặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, cắn răng, nhất thời nghẹn họng.

Bị phát hiện, ta cũng không muốn trốn nữa, liền đi tới, cười hỏi: "Thật trùng hợp, vương gia ngài định đi đâu vậy?"

Gã trừng mắt nhìn ta, nghe Diệp Mạn Trinh lại nói: "Vương gia còn chưa ra tay sao? Thế ta đây chỉ có thể đi tìm Thái Hoàng Thá Hậu."

Nguyên Phi Cẩm ho một tiếng, nghiến răng: "Xem như ngươi lợi hại!" Nói rồi, gã tiến lên đạp thị vệ dưới đất một cái, mắng, "Đáng chết, cũng không chịu mở to mắt chó của ngươi ra, ngay cả vương phi tương lai của bổn vương cũng dám chạm vào!"

"Vương... Vương gia, đó là... Đó là.. Tình huống khẩn cấp."

"Nàng té ngã cũng không đến phiên ngươi giúp đỡ! Xem bổn vương có bẩm tấu Hoàng Thượng xử lý ngươi không! Cút!"

Thị vệ lau mồ hôi, vội vàng bò dậy chạy trốn.

Sắc mặt Diệp Mạn Trinh vẫn khó coi, có điều khí thế không hề chịu thua, nhìn gã, nàng miễn cưỡng cười nói: "Mạn Trinh đa tạ vương gia, nếu không, bôi nhọ vương gia, Mạn Trinh cảm thấy hổ thẹn." Nàng lại nhìn ta, nhẹ giọng, "Nếu nương nương đã tới, vậy Mạn Trinh về trước." Dứt lời, nàng hành lễ với chúng ta rồi rời đi.

Đợi nàng đi xa, ta mới cười xoay người.

Người phía sau đứng lặng một lúc, cuối cùng cũng đi theo, nghiến răng: "A Tụ, ngươi dám giám thị ta!"

Nghiêng đầu nhìn gã, ta nhịn cười, nghiêm túc nói: "Còn kêu tên bổn cung, xem bổn cung có nói Hoàng Thượng trị tội ngài không!"

"Ngươi..." Gã thở hổn hển, "Ngươi cũng muốn khi dễ ta!"

A Man đã cười ra tiếng, ta cũng cười theo: "Bổn cung chưa làm gì cả, còn tưởng ngài có bản lĩnh thế nào dám đi chọc nàng ấy, không ngờ, cũng chỉ có chút năng lực vậy thôi."

"Cung... A Tụ!" Gã đột nhiên bắt lấy tay ta.

Ta kinh hãi, vẫn không nhịn được mà cười.

"Phi Cẩm!"

Theo tiếng nhìn lại, thấy Nguyên Thừa Hạo và Thường công công đi về phía này. Gã giật mình, cuống quít buông tay, cười cười: "Sao Hoàng Thượng lại tới đây?"

Hắn hừ một tiếng, đi nhanh tới, một tay kéo ta qua, nhìn gã: "Một khắc trẫm không trông chừng đệ, lại muốn đi gây chuyện hả?"

"Thần đệ nào có?" Gã tỏ vẻ vô tội.

"Sao còn chưa xuất cung? Thường Cừ nói thấy đệ đi về phía Úc Ninh Cung, chẳng lẽ đệ thật sự muốn qua Úc Ninh Cung uống trà?"

Ta ngước mắt nhìn hắn, thảo nào hắn vội vàng tới, chẳng là sợ Nguyên Phi Cẩm bị Thái Hoàng Thái Hậu truyền triệu.

Kéo nhẹ ống tay áo hắn, hắn cúi đầu nhìn ta, ta lắc đầu.

Nguyên Phi Cẩm vội biện giải: "Thần đệ không có, thần đệ chỉ là... Là... Là đi gặp Diệp Mạn Trinh."

Nguyên Thừa Hạo nhíu mày nhìn gã, lại nhìn ta, ta chỉ khẽ cười, A Man ở cạnh cũng cười.

Gã ho một tiếng: "Xem ra đạo hiếu ba năm không cần giữ nữa."

"Ai... Ai nói?" Nguyên Phi Cẩm khiếp sợ, vội thay đổi chủ đề, "Hoàng Thượng đừng quên lần này kêu thần đệ làm gì?"

Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo thoáng thay đổi: "Dám nói chuyện với trẫm như vậy, trẫm bắt lão tử của đệ ra đây!"

Ta rốt cuộc cũng cười thành tiếng, đây là lần đầu thấy Nguyên Thừa Hạo thế này, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn nóng nảy như thế?

Nguyên Phi Cẩm trừng mắt nhìn hắn, một chữ cũng không nói thành lời.

"Vương huynh!" Từ xa truyền tới tiếng của Nguyên công chúa.

Quay đầu nhìn, thấy nàng và Bách Hầu Dục cùng tới đây. Nàng vội vã chạy tới, cười nói: "Thật trùng hợp, thi ra Hoàng Thượng và nương nương đều ở đây. A, vương huynh, sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi thế? À đúng rồi, khi nãy muội trông thấy Diệp Tam tiểu thư, sắc mặt nàng ấy... Rất giống huynh bây giờ."

Bách Hầu Dục cười chào hỏi chúng ta.

Mọi người đều cười, chỉ có Nguyên Phi Cẩm sắc mặt ngày càng khó coi.

Nguyên Thừa Hạo nắm tay ta, nhìn Nguyên công chúa: "Huynh muội hai người cũng đã lâu không gặp, trẫm không quấy rầy hai người nữa." Nói rồi, hắn kéo ta tránh đi.

Nguyên công chúa tạ ơ, vui vẻ lôi kéo Nguyên Phi Cẩm. 

Đi được một đoạn, hắn mới hỏi: "Thật sự đi gặp Diệp Mạn Trinh?"

Ta cười: "Đương nhiên, Hoàng Thượng vừa bỏ lỡ một trò hay rồi." Kể lại chuyện vừa rồi, hắn nghe xong, lớn tiếng cười.

"Đệ đệ này của trẫm trước nay lỗ mãng, nhưng tâm tính không hề xấu."

"Lần trước Hoàng Thượng nói hôn sự của vương gia lòng chàng hiểu rõ, không phải thật muốn ngài ấy cưới Diệp Mạn Trinh chứ?" Sau khi hồi cung, về chuyện của họ, hắn chưa từng nhắc đế.

"Hiếu kỳ ba năm không phải còn chưa tới sao? Trước để đó đi."

Ta gật đầu, lúc này đã xuyên qua hành lang dài, ta hỏi: "Hoàng Thượng định đi đâu?"

"Trẫm tới cũng tới rồi, không bằng thuận đường qua Úc Ninh Cung thăm Thái Hoàng Thái Hậu. Từ khi tấn vị cho nàng, trẫm chưa từng qua thăm bà ấy, cũng nên đi rồi."

Không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ ngày ấy ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, hắn nói nguyện ý đối đãi với bà như tổ mẫu ruột thịt. Thật ra ta hiểu, dù thế nào, Thái Hoàng Thái Hậu đã nuôi nấng hắn, huống hồ hắn cũng biết, Thái Hoàng Thái Hậu không giết Hứa Thái Hậu và Tân vương phi.

Cùng hắn tới Úc Ninh Cung, cung nữ nói Thái Hoàng Thái Hậu ở tẩm cung. Thời điểm chúng ta tới, trùng hợp gặp Ti Y cô cô đang định mang thuốc vào trong.

"Thái Hoàng Thái Hậu bệnh sao?" Nguyên Thừa Hạo nhíu mày hỏi.

Ti Y cô cô vội xoay người hành lễ, cúi đầu: "Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy không thoải mái, sao Hoàng Thượng lại tới Úc Ninh Cung?"

Hắn không trả lời, chỉ hỏi: "Truyền thái y chưa?"

Lúc này, cung nữ đã giúp hắn mở cửa, hắn nhanh chóng đi vào.

Ti Y cô cô theo sau: "Truyền rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, sức khỏe không thể như xưa, Hoàng Thượng không cần lo lắng."

"Tham kiến Hoàng Thượng, nương nương." Diệp Mạn Trinh ở trong phòng Thái Hoàng Thái Hậu, thấy chúng ta tới, vội đứng dậy hành lễ. Sắc mặt nàng đã tốt hơn khi nãy rất nhiều, ta nhịn không được mà nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, cười nhẹ, Diệp Mạn Trinh sao có thể sự đi cáo trạng?

"Thỉnh an hoàng tổ mẫu." Nguyên Thừa Hạo thấp giọng. Ta cũng hành lễ theo.

Thái Hoàng Thái Hậu thấy ta, rõ ràng không vui.

Nguyên Thừa Hạo nháy mắt với ta, ta hiểu ý, cẩn thận nhận chén thuốc trong tay Ti Y cô cô, tiến lên: "Thái Hoàng Thái Hậu, tới giờ uống thuốc rồi."

Diệp Mạn Trinh dìu bà ngồi dậy, không chờ bà lên tiếng, Nguyên Thừa Hạo đã nói: "Hôm nay trẫm rảnh rỗi, nên đến thăm hoàng tổ mẫu."

Thái Hoàng Thái Hậu hừ một tiếng: "Ai gia quen Ti Y hầu hạ rồi. Ti Y." Bà gọi.

Ti Y cô cô không khỏi xấu hổ, Nguyên Thừa Hạo duỗi tay nhận chén thuốc từ ta, ngồi vào mép giường, nói: "Vẫn là để trẫm làm." Cúi đầu thổi nguội muỗng thuốc, hắn nhỏ giọng, "Trước đó trẫm chính sự bận rộn, không có nhiều thời gian bầu bạn bên hoàng tổ mẫu, mong hoàng tổ mẫu thứ tội."

Thái Hoàng Thái Hậu hòa hoãn trở lại, bà nhìn Nguyên Thừa Hạo, đáy mắt rõ ràng có vui mừng.

Đút bà uống thuốc xong, Ti Y cô cô hầu hạ bà nằm xuống, chúng ta đều đứng dậy, Thái Hoàng Thái Hậu giống như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, ai gia có một chuyện muốn nói với Hoàng Thượng."

Nguyên Thừa Hạo xoay người, thấy bà nắm tay Diệp Mạn Trinh, nói: "Ai gia già rồi, không làm được gì, Mạn Trinh là hài tử tốt, ai gia không muốn nó lãng phí thanh xuân ở nơi này. Không phải Cẩm Vương vào kinh sao? Chuyện tiền triều, ai gia không muốn quản nữa, chỉ là hôn sự của Mạn Trinh..."

"Hoàng tổ mẫu quên chuyện Phi Cẩm chủ động muốn giữ đạo hiếu ba năm sao?" Nguyên Thừa Hạo cắt ngang.

Thái Hoàng Thái Hậu thở dài: "Khi đó quan hệ huynh đệ giữa các ngươi không tốt, bây giờ ai gia thấy cũng khá hơn rồi, việc này Hoàng Thượng đi khuyên đi."

Diệp Mạn Trinh kinh ngạc, nhưng một câu cũng không nói.

Nguyên Thừa Hạo phá lệ không cự tuyệt.

Thời điểm rời khỏi Úc Ninh Cung, ta cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng thật sự đồng ý?"

Hắn nhìn ta, nói nhỏ: "Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đã thoái nhượng quá nhiều, trẫm còn có thể thế nào? Việc này trẫm nói, còn không bằng để chính Diệp Mạn Trinh nói."

Đúng vậy, ta đúng là hồ đồ.

Hắn đột nhiên nắm chặt tay: "Chuyện hôm nay, ủy khuất nàng."

Ta vội lắc đầu, Thái Hoàng Thái Hậu vốn dĩ có thành kiến với ta, hôm nay hắn tự mình dẫn ta tới cũng là muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai người. Hiện tại, việc bên ngoài vừa mới bình ổn, hắn là hoàng đế, không thể thường xuyên xảy ra xung đột với Thái Hoàng Thái Hậu. Hắn nói ta ủy khuất, chẳng lẽ hắn không phải sao? Sợ là mười mấy năm qua, hắn chưa từng tự mình đút Thái Hoàng Thái Hậu uống thuốc như vậy. Kỳ thật từ thần sắc vừa rồi của Thái Hoàng Thái Hậu ta đã nhìn ra.

Hắn tới, ngoại trừ kinh ngạc, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn có cảm động. Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, hắn vẫn là hoàng đế, là tôn tử của bà.

Nghiêng đầu nhìn hắn, ta thì thầm: "Hoàng Thượng nên đi thăm Thái Hoàng Thái Hậu nhiều hơn, người lớn tuổi thường thích náo nhiệt."

Hắn "Ừ" một tiếng, dặn dò: "Nàng rảnh rỗi, dẫn Tuyền Nhi cùng tới, bà ấy nể mặt hài tử, sẽ khách khí với nàng một chút."

Ta gật đầu: "Việc này thiếp biết, chàng bệnh nặng vừa khỏi, bản thân phải chú ý. Nếu không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, chàng điều Dương tướng quân trở về, ngày sau có ông ấy phụ tá, chàng không cần vất vả như vậy."

Hắn bỗng nhiên cười rộ. Ta nhíu mày nhìn hắn, hắn ôm lấy ta, cười nói: "Sinh Nhi, trẫm phát hiện nàng càng ngày càng giống thê tử."

Mặt ta nóng lên, không biết hắn lại muốn nói bậy cái gì.

Hắn cười thỏa mãn, lại nói: "Trẫm đói bụng rồi, cùng trẫm ăn chút gì đi."

Thường công công vội hỏi: "Hoàng Thượng, vậy Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn tới đâu?"

"Hinh Hòa Cung, trẫm vừa lúc đi thăm Tuyền Nhi."

Thường công công nhận lệnh lui xuống.

Lúc chúng ta trở về, Tuyền Nhi đã ngủ. Ăn chút đồ, ta liền đẩy hắn lên giường nghỉ ngơi. Thời điểm ra ngoài, trùng hợp có cung nữ chạy tới, nhỏ giọng: "Nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu cho mời."

Ngẩn ra, ta vừa mới từ Úc Ninh Cung về mà!

A Man căng thẳng nhìn ta: "Nương nương, có cần bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng không?"

Theo bản năng quay đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo, hơi chần chờ, ta vẫn lắc đầu: "Đi bế Tuyền Nhi tới đây, Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa nhìn nó cho kỹ."

Khúc mắc giữa ta và Thái Hoàng Thái Hậu luôn là điều Nguyên Thừa Hạo muốn cởi bỏ, ta không muốn lại làm hắn mệt nhọc.

Hắn nói ta càng ngày càng giống thê tử, vậy ta phải làm việc thê tử nên làm.

Thái Hoàng Thái Hậu dù có sai, bà cũng già rồi, nên được tôn kính.

Lần nữa qua Úc Ninh Cung.

Thái Hoàng Thái Hậu đã xuống giường, bên cạnh không thấy Diệp Mạn Trinh.

"Không cần tìm, Cẩm Vương khó có dịp vào kinh, ai gia có vài món đồ ban thưởng, kêu Mạn Trinh xuất cung đưa rồi."

Thái Hoàng Thái Hậu muốn tác hợp cho bọn họ, nhưng không biết vừa rồi bọn họ mới gặp nhau.

Nghĩ tới Nguyên Phi Cẩm, ta không khỏi muốn cười, Nguyên Phi Cẩm, ngài tự cầu phúc đi.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hài tử trong lòng ta, ánh mắt mang theo ý cười. Ti Y cô cô vội nói: "Thật giống Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người nói xem có phải không?"

Bà gật đầu: "Ai nói không phải? Lúc Hoàng Thượng mới vào cung chẳng qua chỉ lớn từng này, mặt mũi thật sự rất giống."

Ta cúi đầu, nhỏ giọng: "Thần thiếp vừa về dỗ nó ngủ, Tuyền Nhi mới ngủ, nếu buông tay, nó lập tức tỉnh. Vừa lúc Thái Hoàng Thái Hậu truyền thần thiếp tới, thần thiếp liền dẫn nó theo, mong Thái Hoàng Thái Hậu đừng tức giận."

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn ta, thu lại ý cười: "Những lời khoe mẽ này ngươi để dành đi lừa Hoàng Thượng đi, ở trước mặt ai gia không cần nói lời vô dụng. Sao hả, ngươi cho rằng ai gia sẽ ăn thịt ngươi? Cho rằng dẫn hài tử tới, ai gia sẽ đối tốt với ngươi hơn?"

"Thái Hoàng Thái Hậu, thái y nói người không thể tức giận." Ti Y cô cô ở cạnh khuyên.

Ta quỳ xuống: "Thần thiếp sợ hãi. Muốn thần thiếp đưa Tuyền Nhi tới, thật ra là ý của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nói, muốn thần thiếp thường xuyên đưa Tuyền Nhi tới để nơi này của Thái Hoàng Thái Hậu thêm náo nhiệt, để người không cảm thấy quạnh quẽ. Ngài ấy nói ngài ấy không thể thường xuyên tới thăm người, cảm thấy rất có lỗi." Nếu bà ấy không tin, ta nói thế nào bà ấy cũng nghĩ là giả, chi bằng, cứ đẩy cho Nguyên Thừa Hạo.

Quả nhiên, sắc mặt bà có chút chần chờ.

Ti Y cô cô vội nói: "Người nghe đi, Hoàng Thượng cuối cùng cũng trưởng thành, cũng hiểu chuyện. Sau này Thái Hoàng Thái Hậu thật sự có thể hưởng phúc rồi."

Thấy bà cười, mặc dù có chút kiềm nén, nhưng đó thật sự là cười.

Ta bế Tuyền Nhi tới gần, Ti Y cô cô hỗ trợ bế hài tử, nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Ai gia già rồi, nhưng chút sức bế hài tử vẫn có." Xoay người đi vài bước, bà lại nói, "Năm đó lúc Hoàng Thượng mới tới, ai gia cũng bế ngài ấy. A, đời này của ai gia cũng chỉ có mình ngài ấy là tôn tử."

Ta cố lấy dũng khí đẻ nói: "Hoàng Thượng cũng chỉ có người là hoàng tổ mẫu."

Thân ảnh kia cứng đờ, ngay sau đó thấp giọng: "Ti Y, ngươi nói xem, ai gia có phải rất có phúc không? Ngay cả tằng tôn cũng có thể bế."

Ti Y cô cô cười đáp: "Người đương nhiên có phúc, còn có Hoàng Thượng và nương nương hiếu thuận."

"Đứa nhỏ này thật ngoan, không khóc cũng không nháo." Bà bỗng nhiên xoay người nhìn ta, "Tuy đều là hài tử của Hoàng Thượng, nhưng ngươi nên biết, ai gia thích nhi tử của Hoàng Quý Phi hơn."

Ta im lặng.

"Cũng làm khó ngươi dám giao hài tử vào tay ai gia, mạng của nhi tử ngươi chẳng qua là một chuyện vô ý."

Ta lặng lẽ nắm chặt hai tay, sắc mặt Ti Y cô cô cũng ngưng trọng. Ta hít một hơi thật sâu, đáp: "Thần thiếp biết người sẽ không như vậy, bọn chúng đều là hài tử của Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng là tôn tử duy nhất của người."

Thái Hoàng Thái Hậu cười rộ: "Ngươi nói đúng."

Ta cúi đầu: "Thần thiếp vụng về, không thể mang đến niềm vui cho người."

"Trong hậu cung này, ngươi chỉ cần mang đến niềm vui cho Hoàng Thượng là được, nhớ tới ai gia làm gì?"

Ta vẫn cúi đầu, nhỏ giọng: "Người là tổ mẫu của Hoàng Thượng, người không vui, Hoàng Thượng cũng không vui. Hoàng Thượng không vui, đó là lỗi của thần thiếp."

Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh, bế hài tử ngồi xuống: "Chờ ngươi ngồi lên vị trí này sẽ hiểu nỗi khó xử của ai gia."

Khó xử của bà, đơn giản vẫn là Diệp gia.

Bà sợ Hoàng Quý Phi không trở thành hoàng hậu, chờ bà trăm năm sau Diệp gia sẽ không còn ai. Có lẽ, một mình bước lên cao sẽ ngày càng muốn nhiều, người cần mình bảo vệ cũng nhiều. Nhưng hiện tại, ta vẫn còn là ta.

Ta thong dong đáp: "Mặc kệ bên cạnh Hoàng Thượng thay đổi bao nhiêu phi tần, nhưng giang sơn này vĩnh viễn đều là của Nguyên gia."

Thái Hoàng Thái Hậu ngẩn ra, bật cười thành tiếng.

"Đứng lên đi."

Ta tạ ơn đứng dậy.

"Ai gia không phải sợ ngươi, chỉ là lần này Vũ Vương tạo phản, có nhắc tới Thanh quân. Ai gia là tổ mẫu của ngài ấy, là trưởng bối của ngài ấy, nhưng Mạn Tâm không giống."

Nghe bà nói thế, ta không khỏi sửng sốt.

Thì ra, Thái Hoàng Thái Hậu cũng suy xét rất nhiều.

Ban đầu không buông tay, đến bây giờ buông ta, bà làm tất cả đều vì Diệp gia.

Bà sợ khi bà không còn nữa, nếu có kẻ giá họa Thanh quân làm phản, bà sợ Diệp Mạn Tâm không phải người trong lòng Nguyên Thừa Hạo, sợ hắn sẽ không bảo vệ được nàng ta. Không giữ được nàng ta, điều đó đồng nghĩa khó giữ được Diệp gia, đến lúc đó Diệp gia sẽ xuống dốc.

Không biết vì sao, ta lại nhớ tới câu nói đó của Dương tướng quân.

Hiện tại ta cảm thấy Thái Hoàng Thái Hậu cũng quá chấp nhất, chấp nhất đến cả đời không chịu buông tay Diệp gia.

Trong lòng thầm tan, tóm lại con người đều khó thắng lại tâm ma.

Rời khỏi Úc Ninh Cung, Tuyền Nhi đã tỉnh, ngáp vài cái, còn duỗi eo lười. A Man lo lắng hỏi: "Nương nương không sao chứ?"

"Không sao, không có chuyện gì cả. Tuyền Nhi, chúng ta về thôi, phụ hoàng con đang chờ chúng ta về."

Nghe vậy, A Man mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Thừa Hạo vẫn còn ngủ. Giao Tuyền Nhi cho A Man, ta lặng lẽ đi vào, thấy hắn ngủ rất sâu, ta im lặng, chỉ ngồi bên mép giường.

Hôm sau, hạ triều, hắn vừa qua Hinh Hòa Cung uống trà, bên ngoài đột nhiên ầm ĩ. Ta đứng dậy, liền thấy Nguyên Phi Cẩm xông tới, hét to: "Hoàng Thượng, nha đầu Diệp gia kia không phải ngài gọi tới chứ?"

Lúc này ta mới nhớ tới chuyện Thái Hoàng Thái Hậu bảo Diệp Mạn Trinh tới dịch quán, chẳng lẽ, cả ngày hôm qua đều không hồi cung sao?"

Nguyên Thừa Hạo khẽ cười: "Sao hả? Đệ cũng biết sợ à?"

"Thần đệ... Thần đệ..." Gã dường như vô cùng nghẹn khuất.

Bảo A Man rót trà cho hắn, gã một hơi liền uống cạn.

Ta cười: "Vương gia gặp phải khắc tinh rồi sao?"

Sắc mặt gã trắng bệch, nghiến răng: "Bổn vương mà sợ nàng ta?"

"Nếu đã không sợ, sáng sớm tới đây cãi cọ ầm ĩ với trẫm làm gì?"

"Thần đệ chỉ là... Hoàng Thượng, nàng ta nói... Nói muốn thần đệ cưới nàng ta."

Tay cầm khăn lụa run lên, việc này ta chưa từng nghĩ tới. Diệp Mạn Trinh là nữ tử rụt rè, đối với Nguyên Thừa Hạo, dù thích, nàng vẫn một mực giữ quy củ. Chẳng lẽ, nàng thật sự nghe lời Thái Hoàng Thái Hậu như vậy sao?

Cũng là vì Diệp gia ư?

Nguyên Thừa Hạo nhìn gã: "Không phải đệ có lý do rất hợp lý à?"

Gã căm giận đặt ly trà xuống bàn: "Nàng ta nói nếu đệ còn dùng lý do giữ đạo hiếu ba năm để cự tuyệt, nàng ta sẽ khiến đệ thật sự phải giữ đạo hiếu ba năm!"

Ta kinh hãi, sắc mặt Nguyên Thừa Hạo cũng thay đổi, Diệp Mạn Trinh có ý gì, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?

Sau hồi lâu, mới nghe Nguyên Thừa Hạo hừ một tiếng.

Nguyên Phi Cẩm bật thốt lên hỏi: "Thật sự là Hoàng Thượng nói?"

"Nàng ấy bảo là trẫm nói?" Hắn hỏi lại.

Nguyên Phi Cẩm nghẹn họng.

Hắn nhấp ngụm trà, mắng: "Đúng là không có tiền đồ! Nàng ấy chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, nói cái gì, đệ cũng tin hả? Còn la lối chạy tới hỏi tội trẫm. Hôm nay không cần trở về nữa, ở lại viết bốn trăm lần kinh văn đi!"

A, lần này thật tàn nhẫn, bốn trăm lần!

"Hoàng Thượng, đệ..."

"Không cần cầu xin, nếu đệ đã tin nàng ấy mà không tin trẫm, bốn trăm lần vẫn quá tiện nghi cho đệ! Lát nữa theo Thường Cừ đi lấy kinh thư." Hắn đứng dậy, nói với ta, "Sinh Nhi, cùng trẫm ra ngoài hít thở không khí, trong phòng buồn bực quá."

Ta theo hắn ra ngoài, không ai đi theo.

"Lần này hồi cung Thường Cừ nói với trẫm, kinh văn kia của Phi Cẩm gã vốn không hề thiêu hủy."

Đúng là ngoài ý muốn, ta khẽ cười, khi đó thấy huynh đệ bọn họ trở mặt với nhau, nhưng Thường công công vẫn luyến tiếc. Lần này trở về, biết bọn họ đã tốt đẹp trở lại, gã mới dám nói Nguyên Thừa Hạo biết chuyện này.

Đi lên trước, ta nhỏ giọng: "Hoàng Thượng làm vậy cho Thái Hoàng Thái Hậu xem, nhưng bốn trăm lần cũng hơi tàn nhẫn." Ta không biết Diệp Mạn Trinh làm sao biết chuyện Cảnh Vương còn sống, nhưng nếu nàng đã biết, Nguyên Thừa Hạo lo rằng nàng đã nói với Thái Hoàng Thái Hậu.

Nương theo việc phạt Nguyên Phi Cẩm để thử, thứ hai cũng để gã bớt cái tính nóng nảy lại.

Hắn cười nhìn ta: "Vẫn là nàng hiểu trẫm."

"Chuyện của Diệp Tam tiểu thư Hoàng Thượng không lo lắng sao?"

"Nàng ấy biểu lộ trước mặt Phi Cẩm thế nào cũng được, trẫm chỉ lo Thái Hoàng Thái Hậu có biết chuyện này hay không." Hắn sợ nhược điểm của mình rơi vào tay Thái Hoàng Thái Hậu.

Ta nắm lấy tay hắn: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì cả."

Hắn nhíu mày: "Trẫm sợ bà ấy sẽ quản chuyện trẫm lập trữ lập hậu."

Lòng nhói lên một cái, ta vẫn cười: "Hoàng Thượng là tôn tử của Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã lớn, còn quản được nhiều sao?" Dựa vào lòng hắn, ta nhỏ giọng, "Đã là ra ngoài hít thở không khí, vậy đừng nghĩ những chuyện đó nữa."

Hắn duỗi tay ôm ta, cười nói: "Được, buổi tối thay trẫm đi xem Phi Cẩm, mang cho đệ ấy ít đồ ăn."

Hắn phạt gã, còn nhớ thương, nên mới bảo ta đi. Hắn trước nay đều vì muốn tố cho Nguyên Phi Cẩm, lại chưa từng biểu đạt ra ngoài.

Buổi tối, hắn ở trong phòng chơi đùa với Tuyền Nhi, ta cùng A Man qua Khánh Vu Điện.

Nguyên Phi Cẩm ở Tây Noãn Các chép sách.

Thái giám canh giữ thấy ta tới, vội hành lễ. Thấy ta vào trong, gã chần chờ, nói: "Nương nương, Diệp Tam tiểu thư đang ở bên trong."

Ta giật mình, quay đầu nhìn gã: "Tới lúc nào?"

"À, mới vừa tới." Thái giám cung kính đáp.

A Man gọi ta một tiếng, ta khẽ cười: "Xem ra đã uổng công tới một chuyến rồi."

"Vậy chúng ta về sao?" A Man hỏi.

"Không vội." Bảo A Man giao hộp đồ ăn cho thái giám, ta cười nói, "Thứ này các ngươi chia nhau ăn đi."

Thái giám vội quỳ xuống tạ ơn.

Ta không lập tức trở về, đi vào đình ngồi một lát.

Hôm nay là mười lăm tháng tư, đêm trăng tròn, chiếu rọi cả hoàng cung. A Man khó hiểu nhìn ta: "Nương nương, người nói Diệp Tam tiểu thư này rốt cuộc muốn làm gì?"

Lắc đầu, ta cũng đoán không ra, cho nên mới ở lại hỏi nàng ấy.

Thời điểm Diệp Mạn Trinh ra ngoài trời đã muộn, nghe ta gọi, nàng kinh hãi, xấu hổ hỏi: "Sao nương nương lại ở đây?"

Ta nâng bước đi tới: "Vốn định đưa chút đồ ăn cho vương gia, lại không ngờ Tam tiểu thư đã tới trước một bước. Có điều, Tam tiểu thư ở bên trong lâu như vậy, chắc không đơn giản chỉ la đưa điểm tâm tới đúng không?"

Diệp Mạn Trinh ngẩn ra, không có ý định che giấu: "Hoàng Thượng phạt ngài ấy chép bốn trăm lần kinh văn, Mạn Trinh sợ ngài ấy chép không kịp, nên hỗ trợ một chút."

Nhìn nàng ấy không giống nói dối, ta không định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Sao Tam tiểu thư biết việc đó?" Hôm nay nàng tới đây nằm ngoài dự đoán của ta, có điều nếu đang đã tới, đúng lúc chứng minh việc Nguyên Thừa Hạo thử hôm nay là dư thừa, không phải sao?

Cho nên thời điểm hỏi, ta không cần câu nệ.

Diệp Mạn Trinh là người thông minh, ta không cần hỏi thẳng, nàng cũng sẽ hiểu. Nàng nhỏ giọng: "Tính tình Hoàng Thượng và vương gia thế nào, nếu không có chuyện đến mức không thể vã hồi, sao lại như thế? Huống hồ lần này Hoàng Thượng và nương nương hồi cung, Mạn Trinh thấy công chúa đột nhiên vui vẻ trở lại."

Ta cười thành tiếng.

Thì ra, nói đến cùng, nàng chỉ là đoán mà thôi, tại đồ ngốc Nguyên Phi Cẩm kia...

Có điều, chuyện liên quan đến Nguyên Thừa Hạo hay Cảnh Vương, cũng không thể bảo gã giữ vững lý trí.

Bởi vì để ý, cho nên mới như vậy.

"Nương nương cười cái gì?"

Ta lắc đầu, không có gì. Nhìn nàng, ta không cần hỏi tiếp, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên không biết việc này. Quay đầu nhìn về noãn các của Vu Khánh Điện, ta nhẹ giọng: "Còn tưởng ngươi không muốn gả cho ngài ấy."

Hôm đó nàng ấy ở trước mặt ta đã nói vô cùng rõ ràng, người nàng thích là Nguyên Thừa Hạo. Ta cho rằng, nàng định chờ tới tổng tuyển cử ba năm một lần.

Nàng bỗng nhiên cười: "Nương nương, có một số việc, chính là kỳ diệu như vậy. Là bản thân Mạn Trinh muốn gả cho ngài ấy, không liên quan tới người khác, cũng không liên quan tới Diệp gia. Diệp gia đã có hai vị nương nương, không cần Mạn Trinh phải làm gì."

"Kỳ thật, chỉ cần ngươi từ chối, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ chiều theo ý của ngươi. Bên phía Hoàng Thượng, cũng không phải một hai muốn ép hôn." Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của nàng, không giống cử chỉ bất đắc dĩ.

Nàng bật cười: "Mạn Trinh đa tạ nương nương, chỉ là việc này, không cần phiền phức như vậy. Ngày xưa thấy nương nương, Mạn Trinh nói không ghen ghét là giả, bây giờ gặp, mới biết được nương nương may mắn, mà vận khí của Mạn Trinh thì ra cũng rất tốt."

Ta theo bản năng quay đầu nhìn căn phòng sáng đèn kia lần nữa.

"Bốn năm trước, trước cái đêm Hoàng Thượng lần đầu tiên tổng tuyển cử, Mạn Trinh và tỷ tỷ lén trốn khỏi phủ ra ngoài chơi, hôm ấy có hội chùa, trên đường nhiều người, Mạn Trinh vô ý lạc mất tỷ tỷ. Mạn Trinh chỉ có thể men theo con phố tìm đến bờ sông, mơ hồ nhìn thấy tỷ tỷ, lúc đuổi theo, không biết dưới chân vướng thứ gì, không kịp đứng vững nên ngã xuống. Khi đó, không biết ai nhảy xuống kéo Mạn Trinh lên, sau, tỷ tỷ vào cung, nói đêm đó thấy người ở bên Mạn Trinh là đương kim Thánh Thượng."

Ta giật mình xoay người nhìn nàng, thời điểm Nguyên Thừa Hạo bị ám sát là năm năm trước, cho nên, chuyện bốn năm trước hắn nhảy xuống nước cứu người chắc chắn không có khả năng. Tuy ta không biết sự việc đó thế nào, nhưng nghe nàng kể, ta biết chắc người cứu nàng không phải Nguyên Thừa Hạo.

Không lẽ, là... Nguyên Phi Cẩm!

"Ngày đó vì nhất thời không có người tới nhận Mạn Trinh, Hoàng Thượng ở lại trông chừng Mạn Trinh, để vương gia đi thay y phục. Người tỷ tỷ nhìn thấy là Hoàng Thượng, mà Mạn Trinh trước sau cũng cho rằng là Hoàng Thượng."

Thật là...

"Hoàng Thượng biết?" Trừ lý do này, ta thật nghĩ không ra vì sao Nguyên Thừa Hạo lại yên tâm về mối hôn sự này như thế. Thậm chí mấy lần ta nhắc đến, hắn đều nói trong lòng hiểu rõ.

Thì ra là vậy.

Diệp Mạn Trinh gật đầu, từ trên người lấy ra một miếng ngọc bội, chăm chú nhìn nó: "Tuy Hoàng Thượng không nói thẳng với Mạn Trinh, nhưng ngài ấy biết rõ. Cho nên ngày ngài ấy tứ hôn, Mạn Trinh đi tìm ngài ấy, ngài ấy lại nói, trước đừng vội từ hôn, muốn Mạn Trinh gặp vương gia rồi nói. Nếu không phải hôm trước ở hành lang vương gia tính kế Mạn Trinh, Mạn Trinh cũng không thừa cơ hội Thái Hoàng Thái Hậu muốn Mạn Trinh tới dịch quán để trêu chọc ngài ấy. Vô tình ngọc bội rớt ra, ngài ấy kinh ngạc cầm nó lên, hỏi Mạn Trinh ngọc bội của ngài ấy sao lại ở chỗ mình. Lúc đó Mạn Trinh mới biết, thì ra nhiều năm như vậy, đều là Mạn Trinh nhận lầm người..."

A Man cũng khiếp sợ, đừng nói nàng, ta cũng vậy.

Thời gian bốn năm, nàng ấy luôn coi Nguyên Thừa Hạo là ân nhân cứu mạng mà ngưỡng mộ. Kết quả, lại là nhận lầm người.

A, có đôi khi vận mệnh thích trêu cợt người như vậy, không phải sao?

Hít một hơi thật sâu, ta hỏi nàng: "Vậy vì sao... Không nói ngài ấy biết?"

Nàng nhịn không được mà cười thành tiếng: "Ngài ấy cho rằng ngọc bội là Mạn Trinh trộm. Ngài ấy thật buồn cười, ngọc bội mất khi nào mất ra sao, bản thân ngài ấy cũng không rõ. Mà thôi, nói không chừng bốn năm trước ngài ấy căn bản không nhìn rõ Mạn Trinh trông thế nào. Khi đó Mạn Trinh còn nhỏ, không đủ tuổi tham dự tuyển tú, mà hai tỷ tỷ của Mạn Trinh đều tiến cung, Mạn Trinh còn sợ bọn họ sẽ đoạt mấy tỷ tỷ, Mạn Trinh trước sau vẫn chậm một bước. Hôm nay, Mạn Trinh không muốn chần chờ nữa." Nàng cẩn thận cất ngọc bội vào người, hành lễ, "Nếu nương nương không có chuyện gì khác, Mạn Trinh cáo lui trước."

Không giữ nàng lại, mãi đến khi thân ảnh nữ tử rời khỏi tầm mắt, ta mới hoàn hồn.

Về Hinh Hòa Cung, Tuyền Nhi đã ngủ, ta bảo bà vú ôm nó xuống.

Hắn kéo ta qua, cười hỏi: "Sao đi lâu như vậy? Phi Cẩm lại ở trước mặt nàng quở trách trẫm đúng không?"

Gạt tay hắn ra, ta trừng mắt nhìn hắn: "Thì ra vương gia và Diệp Tam tiểu thư đã gặp nhau bốn năm trước, Hoàng Thượng đúng là giỏi giữ bí mật."

Hắn ngẩn ra, cười rộ: "Vẫn để nàng biết được."

"Sớm biết như thế, vì sao không nói với nàng ấy?" Có phải nam nhân đều thích được yêu thương, muốn nữ nhân vây quanh mình không?

Hắn lần nữa duỗi tay dùng sức bắt được ta, cười hỏi: "Lại ghen rồi?"

Giãy giụa cũng không ra, hắn đúng là quá hồ nháo.

"Chàng cái gì cũng tính kết tốt, còn khiến thiếp phải nhọc lòng."

"Chuyện như vậy trẫm nói ra sẽ chẳng còn thú vị nữa, hiện tại không phải rất tốt sao? Nha đầu Diệp gia thông minh, để xem nàng ấy có trị được Phi Cẩm không rồi nói. Việc này trẫm không ép buộc, cũng mặc kệ."

Ta trừng mắt, nói móc: "Nói như vậy, Hoàng Thượng và tiên hoàng hậu cũng quen biết từ lâu, đó không phải cũng là duyên phận sao?"

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Trẫm còn nghĩ là Thái Hoàng Thái Hậu cố ý sắp xếp cho trẫm gặp mặt! Còn duyên phận!"

Buồn cười nhìn hắn, đa nghi như hắn, việc đã qua lâu còn để trong lòng. Chỉ sợ thời điểm gặp Diệp Mạn Ninh trong buổi tổng tuyển cử, hắn đã sinh lòng cảnh giác.

Diệp Mạn Ninh kia thật đáng thương, ngẫu nhiên gặp mặt như thế, thân phận như vậy, ả ta được sủng ái mới lạ.

Nghĩ đến, ta cười rộ.

Hắn cũng cười theo, cúi người qua, nói nhỏ: "Xem ra tối nay có người vui vẻ chép kinh văn rồi."

"Vui vẻ hay không thiếp không biết, nhưng Hoàng Thượng đắc ý là sự thật."

"Vậy sao? Vậy trẫm còn có thể đắc ý hơn!" Dứt lời, hắn đẩy ta xuống giường, hai tay bắt đầu làm bậy.

OoOoO

Nguyên Phi Cẩm thật sự chép kinh văn cả đêm, lúc xuất cung, gã không hề nhắc đến Diệp Mạn Trinh. Ta không biết tối qua bọn họ ở trong đó nói gì, ta chỉ biết Nguyên Phi Cẩm không nhớ chuyện bốn năm trước.

Đúng như Nguyên Thừa Hạo nói, Diệp Mạn Trinh là người thông minh, nàng còn nói lần này, nàng không muốn chần chờ nữa.

Lúc trước, ta chán ghét nàng, bởi vì nàng nói nàng thích Nguyên Thừa Hạo. Nhưng hôm nay, ta không thể thừa nhận mình rất thưởng thức nàng. Nàng cũng là người dũng cảm, biết phải tranh thủ cho chính mình.

Bách Hầu Dục cuối cùng cũng phải trở về, hôn lễ giữa y và Nguyên công chúa sẽ tổ chức vào ngày sáu tháng chạp. Y sẽ về Bắc Quốc trước, sau đó phái người tới đón dâu.

Lúc y đi, Nguyên Thừa Hạo tự mình đưa tiễn, Nguyên công chúa cũng theo.

Ta và Nguyên Thừa Hạo chỉ đứng ở cửa thành mà nhìn, hắn không tiếp tục đi về phía trước. Kyf thật chúng ta không tới, cũng không đấng ngại.

Thấy nam tử bên cạnh mỉm cười, ta hỏi: "Chỉ bằng, chúng ta về trước?"

"Trẫm cũng đang có ý này. Thường Cừ, bãi giá hồi cung." Dứt lời, hắn ôm ta đi lên ngự giá.

Bây giờ mọi người đều tốt, ta lại nhớ tới tỷ tỷ, nàng ở bên Tô Diễn, nhất định sẽ hạnh phúc. Còn cả cha và phu nhân, chuyện đó đã qua lâu như vậy, bọn họ hẳn cũng đã về Du Châu rồi đúng không?"

"Nghĩ gì thế?" Nam tử cúi đầu hỏi ta.

"Nhớ người thân trong nhà."

"Vậy truyền bọn họ vào cung gặp là được."

Ta lắc đầu, vẫn là không gặp. Tuy rằng hiện tại tỷ tỷ trở về sẽ không có chuyện gì, nhưng ta vẫn cảm thấy không cần thiết. Dù sao với tỷ tỷ mà nói, hồi ức hoàng cung này cho nàng đều không tốt.

Bây giờ, vất vả lắm mới có thể ra ngoài, còn có thể làm gì?

Ta tình nguyện ôm nỗi nhớ này trong lòng.

Hắn cũng không tiếp tục vấn đề này, chỉ nhắm hai mắt dựa vào đệm mềm sau lưng.

Hồi cung, sai người đưa ta về Hinh Hòa Cung, hắn nói muốn qua Ngự Thư Phòng. Ta xuống ngự giá, thời tiết mùa này, đi bộ một chút cũng rất thoải mái. Ta chỉ đỡ tay A Man, không cần người đưa.

Hắn không miễn cưỡng, mới xoay người đi vài bước, liền thấy có một thái giám vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ đó, giống như đã xảy ra chuyện lớn. Gã thở hồng hộc quỳ xuống hành lễ, mới nói: "Hoàng Thượng, vương... Vương gia ngài ấy... Ngài ấy..."

"Đệ ấy làm sao?" Nguyên Thừa Hạo hỏi.

"Vương gia, ngài ấy... Ngài ấy đi rồi. Ngài ấy bảo nô tài về nói với Hoàng Thượng, ngài ấy nói thật đáng sợ, ngài ấy... Phải đi trước..."

Ta bật cười, đây đúng là việc Nguyên Phi Cẩm có thể làm.

Ban đầu còn tưởng gã gặp chuyện gì, thì ra vẫn là vì Diệp Mạn Trinh.

Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo trở nên khó coi, đưa tay ho một tiếng: "Trẫm biết rồi, lui xuống đi." Hắn ngước mắt nhìn ta, không nói lời nào, nhưng ta rõ ràng trông thấy hắn đang nhịn cười.

Hôm sau qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, thấy Diệp Mạn Trinh cũng tới, nói: "Thái Hoàng Thái Hậu, Mạn Trinh muốn đi Quỳnh Quận."

Hoàng Quý Phi cười nhạo: "Muội muội ngốc của bổn cung, người ta không muốn cưới muội, cũng chưa từng nói sẽ cưới muội, muội đi như vậy chẳng phải khiến người ta chê cười sao?"

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu rất không tốt, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của nam tử: "Việc này không phải là Phi Cẩm muốn nàng ấy đi sao?"

Chúng phi tần vội đứng dậy hành lễ, hắn nâng bước đi tới, ngồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, mới tiếp tục: "Phi Cẩm tự mình nói với trẫm để nàng ấy tới Quỳnh Quận, hoàng tổ mẫu không bỏ được sao?"

Ta im lặng ngồi một chỗ, Nguyên Phi Cẩm chắc chắn không nói như vậy, đây chẳng qua do hắn tự biên ra mà thôi.

Thái Hoàng Thái Hậu không tin, chất vấn: "Nếu đã muốn đi, vì sao không đi cùng nhau? Nào có đạo lý để một nữ tử đơn độc lên đường?"

Nguyên Thừa Hạo cười đáp: "Quỳnh Quận xảy ra chút chuyện, đệ ấy là vương gia của Quỳnh Quận, đương nhiên phải vội vã trở về, ngay cả thời gian từ biệt trẫm cũng không có, chỉ kịp sai cung nhân nhắn lại."

"Vậy sao? Tính khí của Cẩm Vương lúc nào cũng vội vội vàng như vậy, cứ tiếp tục thế, thật sự không ổn."

"Hoàng tổ mẫu nói đúng, cho nên mới để Mạn Trinh đi trị đệ ấy." Hắn quay đầu nhìn Diệp Mạn Trinh, cười nói, "Còn không đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu."

Diệp Mạn Trinh vội quỳ xuống: "Mạn Trinh đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu, đa tạ người trong khoảng thời gian này đã dạy dỗ Mạn Trinh. Sau này Mạn Trinh không thể ở cạnh người, người phải bảo trọng."

Thái Hoàng Thái Hậu nắm tay nàng, thở dài: "Ai gia thật sự hi vọng ngày con rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ phải đi, ai gia lại luyến tiếc. Ti Y, dẫn nói xuống, giúp nó chuẩn bị đồ đạc, đừng bạc đãi nó."

"Vâng." Ti Y cô cô dẫn nàng ấy ra ngoài.

Sắc mặt Hoàng Quý Phi vô cùng khó coi, chỉ là ngại Nguyên Thừa Hạo ở đây, nàng ta không dám nhiều lời.

Thời điểm chúng phi tần giải tán, Nguyên Thừa Hạo còn ở lại nói với Thái Hoàng Thái Hậu mấy câu. Ta vừa xuống bậc thang, liền nghe tiếng nữ tử trò chuyện truyền đến, vốn định ở lại chờ Nguyên Thừa Hạo, bây giờ phải nâng bước tránh đi.

Giọng nói kia ngày càng rõ ràng, quả nhiên là Hoàng Quý Phi: "Lời Hoàng Thượng nói chẳng qua là để lừa Thái Hoàng Thái Hậu, bổn cung cũng cảm thấy Cẩm Vương không muốn cưới muội, muội thế mà còn mặt dày đuổi theo."

Diệp Mạn Trinh đáp: "Nhị tỷ đã nói như vậy, Mạn Trinh không thể nói gì hơn. Hôm nay Mạn Trinh chỉ có một lời muốn nói với tỷ, chỉ có hai chúng ta biết. Nhị tỷ, trong mắt người đời tỷ đã có tất cả, có địa vị Hoàng Quý Phi hiển hách, còn là thân mẫu của hoàng trưởng tử. Nhưng, tỷ thật sự vui vẻ sao?"

Ta khẽ cười, Diệp Mạn Trinh nói chuyện lúc nào cũng sắc bén.

Qua một lúc lâu vẫn không thấy Hoàng Quý Phi trả lời, có lẽ bị chọc điên rồi, hoặc là, nàng đã giác ngộ.

Cùng A Man xuống bậc thang, mới đi được một đoạn, liền nghe phía sau có tiếng bước chân.

Quay đầu, quả nhiên thấy hắn.

"Sao vậy? Đi chậm như thế là đang chờ trẫm?" Hắn đi nhanh tới, hỏi.

"Chàng cứ như vậy để nàng ấy đi Quỳnh Quận, không sợ vương gia lại cãi nhau với chàng sao?"

Hắn cười: "Đệ ấy làm loạn thì thế nào? Ở kinh thành đệ ấy chỉ có thể trốn về đất phong, về đất phong rồi, đệ ấy còn có thể đi đâu? Trẫm chỉ là muốn cho đệ ấy một cơ hội, nếu đệ ấy thật sự không thích, trẫm sẽ không miễn cưỡng. Nếu thật sự có một ngày như vậy, trẫm cũng đỡ khó xử, Diệp Mạn Trinh sẽ thức thời đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu chủ động giải trừ hôn ước."

Việc này ta tin, Diệp Mạn Trinh chưa bao giờ là loại người cố chấp.

Khi đó đối với Nguyên Thừa Hạo, nàng còn nói, vì không có khả năng, cho nên không muốn bị hắn chán ghét.

Bơi vì không có khả năng...

Đầu ngón tay run lên, chẳng lẽ lần này, nàng cảm thấy có thể sao?

Bởi vì Nguyên Phi Cẩm vội vã về Quỳnh Quận cũng không chuyển cáo Nguyên Thừa Hạo nói không cưới nàng?

"Đi, cùng trẫm tới Ngự Hoa Viên, lần trước trẫm hứa với Ngọc Nhi cùng nó thả diều." Hắn kéo ta đi.

Trong đình Ngự Hoa Viên, từ xa trông thấy mấy thân ảnh. Diêu Phi cũng bế hài tử tới, thấy chúng ta qua, vội đứng dậy hành lễ. Đế Cơ ôm bó hoa, vui vẻ lao tới nhào vào lòng Nguyên Thừa Hạo.

Nguyên Thừa Hạo cúi người bế nó lên, cười nói: "A, Ngọc Nhi lại nặng hơn rồi."

"Vậy phụ hoàng không bế nổi Ngọc Nhi nữa sao?"

"Sao có thể?"

Đế Cơ vui vẻ mà cười: "Vậy tốt quá, thế Ngọc Nhi có thể yên tâm ăn cơm rồi!"

Ta cũng cười theo.

Đế Cơ lúc này mới nhớ tới ta, nói: "Ngọc Nhi đã lâu không gặp mẫu phi."

Ta đi tới sờ đầu nó, nhìn thấy Diêu Phi ra tới: "Gần đây vẫn chưa có thời gian đi thăm nương nương."

"Là bổn cung nên đi thăm tỷ tỷ mới đúng." Hài tử nằm trong lòng nàng ngủ, rất ngoan.

Huyên Nhi mang diều tới, Đế Cơ đưa hoa cho cung nữ, cầm lấy diều: "Phụ hoàng, bây giờ chúng ta đi thả sao?"

Hắn gật đầu, buông Đế Cơ xuống, liền cùng nó rời đi.

Ta và Diêu Phi ngồi trong đình, nàng cười nói: "Còn chưa chúc mừng nương nương."

Nhìn hài tử trong lòng nàng, ta thấp giọng: "Tỷ tỷ cùng vui, hài tử tên gì?"

"Hoàng Thượng ban tên Giác".

"Giác Nhi." Ta nhỏ giọng gọi hài tử, nó giống như nghe thấy, giật giật tay nhỏ.

Diêu Phi cất đi nụ cười trên mặt, làm như phải hạ quyết tâm rất lớn, mới hỏi: "Nương nương sẽ trách thần thiếp sao?"

Ta ngẩn ra, ngước mắt nhìn Nguyên Thừa Hạo và Đế Cơ đang chơi vui vẻ.

Huyên Nhi thức thời bế hoàng tử lui xuống, trong đình chỉ còn lại ta và Diêu Phi.

Ta bật cười: "Tỷ tỷ là người thông minh, còn nhớ khi đó đến trại nuôi ngựa, bổn cung vốn không có tư cách đi không? Vẫn là tỷ tỷ kéo bổn cung đi, tỷ còn khiêm tốn nói mình không biết cưỡi ngựa, nhưng sự thật là tỷ tỷ lại cưỡi ngựa giỏi như vậy."

Có lẽ không ngờ ta sẽ nhắc tới chuyện khi đó, nàng sửng sốt.

"Bổn cung không trách tỷ, cho dù tỷ vì Hoàng Thượng mới tiếp cận bổn cung. Tỷ tỷ đối tốt với bổn cung, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đó vẫn là tốt."

Nàng có vẻ vẫn còn căng thẳng.

Ta nắm tay nàng, cười nói: "Tỷ tỷ không tranh, cái gì cũng không cần sợ."

Không tranh, ai cũng sẽ không tranh với nàng.

Nàng miễn cưỡng cười cười, nhỏ giọng: "Nương nương yên tâm."

Chỉ bốn chữ, chứng minh đúng như lời Nguyên Thừa Hạo nói.

Biết tiến biết lùi.

Nguyên Thừa Hạo yên tâm về nàng, ta cũng vậy.

Từ trong đình nhìn ra, từ xa thấy phụ tử họ chơi rất vui vẻ, Đế Cơ quả thật cao lên không ít.

Có cung nữ tới đây bẩm báo Diêu Phi: "Nương nương, Niên Tần chủ tử nói hôm nay không khỏe, sợ là không thể tới Trữ Ngọc Cung."

Nàng đuổi cung nữ xuống.

Ta nhịn không được mà hỏi: "Gần đây Niên Tần thường xuyên qua Trữ Ngọc Cung sao?" Trong ấn tượng, Niên Tần không thích qua lại thân thiết với phi tần khác, lần này thật kỳ lạ.

Diêu Phi gật đầu: "Cũng vì Ngọc Nhi nghe nói Hoàng Thượng thích chơi cờ, nên đòi học. Trong cung này chỉ có Niên Tần kỳ nghệ không tồi, tần thiếp sai người hỏi nàng ấy, nàng ấy cũng nguyện ý dạy."

Thì ra là thế.

Thời điểm Nguyên Thừa Hạo và Đế Cơ quay lại đã là giữa trưa, truyền thiện ngay tại chỗ. Ta hỏi: "Nghe nói gần đây kỳ nghệ của Ngọc Nhi rất tiến bộ, sao không tìm phụ hoàng con luận bàn xem?"

Nguyên Thừa Hạo vừa nghe, vội hỏi: "Ngọc Nhi còn học chơi cờ?"

Hài tử gật đầu: "Mới học!"

"Vậy trẫm phải thử con xem!" Hắn lệnh cung nhân chuẩn bị bàn cờ.

Đế Cơ to gan nói: "Thế phụ hoàng không được nhường Ngọc Nhi, bàn cờ như chiến trường, có câu trên chiến trường không có phụ tử!"

Ta bật cười, hắn ho một tiếng: "Nhỏ mà ranh, xem phụ hoàng xử lý con thế nào!"

Nhìn bọn họ chơi mấy ván, Nguyên Thừa Hạo thật sự không nhường nó. Đế Cơ tuy thua, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, nhìn bộ dáng nó chơi cờ, mới đột nhiên phát hiện nó thật sự đã trưởng thành.

Hôm nay về Hinh Hòa Cung, sắc trời đã tối.

Hắn mệt mỏi, vừa cởi y phục liền ngã lên giường. Đuổi cung nhân xuống, ta xoay người, thấy hắn đã nhắm mắt. Ta nhẹ nhàng tiến lên, ngồi bên mép giường, bảo: "Còn một việc muốn nói với chàng."

Hắn không mở mắt, chỉ hỏi: "Chuyện của Diêu Phi, hay vẫn là Ngọc Nhi?"

"Đều không phải." Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ ta keo kiệt đến vậy sao?

Cuối cùng cũng mở mắt nhìn ta, hắn cười hỏi: "Vậy sao? Thế mà đều không phải?"

Đánh hắn một cái, ta cười nói: "Chuyện của A Man." Thật ra đã sớm muốn nói với hắn, chỉ là mấy ngày trước còn chuyện của Nguyên Phi Cẩm và Nguyên công chúa, nên phải trì hoãn, hiện tại những việc đó đều được giải quyết, ta đương nhiên phải suy xét cho A Man của ta.

Hắn ngồi dậy: "Nàng ấy làm sao?"

Ta ngồi gần lại: "A Man cũng không còn nhỏ, nên cho nàng một hôn sự rồi."

Hắn hơi kinh ngạc, cười nói: "Trẫm còn tưởng chuyện gì, nàng ấy là cung nữ của nàng, việc này còn phải hỏi trẫm sao?"

"Hiện tại trung cung bỏ trống, việc hậu cung đều do Thái Hoàng Thái Hậu định đoạt, nàng ấy tuy là cung nữ của thiếp, nhưng thiếp cũng không thể tự tiện làm chủ. A Man theo thiếp lâu như vậy, thiếp muốn nhận nàng làm muội muội, sau đó xin Hoàng Thượng chọn cho nàng một mối hôn sự tốt."

Hắn gật đầu: "Việc này dễ, trẫm phong nàng ấy làm quận chúa, để nàng ấy phong cảnh xuất giá."

"Thiếp thay A Man tạ ơn Hoàng Thượng trước."

Ta muốn đứng dậy, tay lại bị hắn kéo qua, nghe hắn nói: "Trong phòng không có ai khác, để ý những lễ nghi đó làm gì? Hôm nay trẫm mệt rồi, mọi chuyện đều miễn đi."

Ta duỗi tay bóp vai cho hắn, cười nói: "Là cao hứng thay nàng ấy."

Hắn "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.

Chuyện của A Man, Nguyên Thừa Hạo đồng ý, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không nói gì thêm.

A Man lại không muốn Nguyên Thừa Hạo ban hôn cho nàng, nói cầu xin chúng ta ân điển, nếu nàng có người thích sẽ kết hôn, nếu không, nàng tình nguyện hầu hạ ta cả đời.

Khuyên không được, ta chỉ có thể theo ý nàng.

OoOoO

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến tháng bảy.

Giống năm trước, hắn đi Du Châu, Dương tướng quân cũng đi theo, Thái Hoàng Thái Hậu không ngăn cản. Chỉ là, Hứa Thái Hậu và Tân vương phi rõ ràng vẫn còn sống, nhưng hắn vẫn muốn đi.

Lần này ở tại Tân Vương phủ.

Chạng vạng, hắn đưa ta về Cung phủ.

Mọi người trong nhà quả nhiên đều ở đây, quản gia vui sướng đón tiếp ta vào. Cha và tỷ tỷ vội ra đón, thấy Nguyên Thừa Hạo phía sau, vội quỳ xuống hành lễ.

Mời hắn ngồi ghế trên, hắn trước sau chưa từng nói chuyện. Ta không rảnh lo hắn, chỉ kéo tỷ tỷ hỏi ất nhiều. Kỳ thật nàng không nói ta cũng nhìn ra, nàng nào có chỗ không tốt chứ?

Cha nói lần này ta không đưa Tuyền Nhi về khiến ông cảm thấy đáng tiếc. Ta lặng lẽ nhìn Nguyên Thừa Hạo, Tuyền Nhi còn nhỏ, muốn đưa đến Du Châu, sợ là Thái Hoàng Thái Hậu không đồng ý. Tuy bà không thích ta, nhưng vẫn rất yêu thương hài tử.

Phu nhân vì bị bệnh, không tiện ra ngoài. Ta cũng không đi thăm bà, quan hệ giữa ta và phu nhân còn chưa tốt tới mức đó.

Tô Diễn ra ngoài khám bệnh, đêm khuya mới trở về.

Thấy Nguyên Thừa Hạo, hắn theo quy của hành đại lễ.

Nguyên Thừa Hạo cuối cùng cũng cười nói: "Lúc ở trong cung trẫm chưa từng thấy ngươi cung kính như vậy."

"Nay đã khác xưa." Khi đó Nguyên Thừa Hạo tra tấn tỷ tỷ, Tô Diễn không nặng tay giết hắn đã quá tiện nghi rồi, còn có thể cung kính hắn bao nhiêu. Nhưng hôm nay trong mắt Tô Diễn, hắn chính là Hoàng Thượng, còn là ân nhân thành toàn cho họ.

Ở Cung phủ uống chén trà, chúng ta đứng dậy rời đi.

Ban đêm ngủ trên giường ở Tân Vương phủ, đây là lần đầu tiên ta ngủ ở nơi này, không biết vì sao, không thể ngủ được. Người bên cạnh cũng không ngủ, ta nghe tiếng hắn xoay người, lại không hề nói chuyện.

Ta duỗi tay nắm lấy tay hắn, hỏi: "Sao thế?"

Hắn dứt khoát ngồi dậy: "Trẫm không thoải mái."

Ta cũng ngồi dậy: "Vậy đi thăm đi, cũng không phải chuyện gì lớn." Lần này hắn tới Du Châu, chỉ sợ cũng vì việc này. Huống hồ, giờ phút này Dương tướng quân cũng đã nghỉ ngơi.

Bình thường nếu đột nhiên tới Du Châu, mọi người sẽ nghi ngờ. Mỗi năm chỉ có lúc này, hắn vì lẽ thường mà tới sẽ không có ai nghĩ nhiều.

Ta xuống giường, cùng hắn ra ngoài.

Tìm đến hậu viện, miệng giếng kia ở ngay trước mắt chúng ta. Tìm một mồi lửa, đi xuống, mãi đến cửa động bên kia, hắn bỗng chần chờ. Ta không nói lời nào, cùng hắn đứng một lúc, hắn mới kéo ta đi về phía trước.

Cả tòa viện đều đen một mảnh, ngay cả chút ánh sáng cũng không thấy. Cho dù mọi người đều đã ngủ, nhưng sao không thấy đèn lồng treo ngoài hành lang?

Ta kinh hãi, người bên cạnh đã vội tìm đến phòng của Hứa Thái Hậu. Đẩy cửa ra, bên trong không một bóng người. Trong phòng Tân vương phi cũng giống vậy. Trên bàn, thậm chí đã phủ một tầng tro bụi.

Có lẽ thời điểm chúng ta rời khỏi Du Châu, bọn họ đã đi rồi.

Kỳ thật, ta cảm thấy bọn họ đi cũng tốt. Đi sạch sẽ dứt khoát, mới không để lại phiền toái cho hắn. Lần đó, nếu không phải xuất hiện ngoài ý muốn, cả đời này bọn họ sẽ không để Nguyên Thừa Hạo biết tất cả.

Cho nên sự việc qua rồi, bọn họ vẫn lựa chọn rời đi.

Sắc mặt hắn có chút khó coi, ta lo lắng đỡ hắn, hắn lại gạt tay ta ra, một mình xoay người ra ngoài.

Đứng trong sân hồi lâu, hắn mới trở về.

Ở Tân Vương phủ, hắn ra ngoài từ cổng lớn, còn dắt theo một con ngựa.

Dương tướng quân dẫn người đuổi theo, hắn lạnh giọng quát không ai được đi cùng, chỉ ôm ta giục ngựa chạy như điên.

Ta biết hắn muốn đi đâu, đơn giản là mộ phần của Tân Vương.

Mộ phần của Tân Vương rất sáng, ban đêm tới đây, ta không cần sợ hãi. Bên trái mộ của Tân Vương có một phần nhô lên, bởi vì không lập bia, thoạt nhìn không giống tòa mộ. Nhưng lòng ta và hắn đều rõ ràng, khẳng định là Hứa Thái Hậu an táng người đó ở đây.

Thời điểm người đó sống, Hứa Thái Hậu dù chết cũng không thừa nhận thân phận của hắn, hiện tại chết rồi, có thể an táng ở đây, Hứa Thái Hậu coi như cũng khai ân, cho dù trước mộ hắn, ngay cả bia cũng không có.

Nguyên Thừa Hạo đứng ngây ra trước mộ hồi lâu, bỗng nhiên xoay người ôm ta vào lòng.

Chần chờ, ta giơ tay ôm lấy hắn.

Cả hai, không ai nói chuyện, xung quanh chỉ có tiếng gió cuốn theo bụi bặm.

Lúc trở về, trời đã sắp sáng.

Dương tướng quân dẫn theo người canh giữ ở cửa chờ chúng ta trở về, thấy chúng ta bình an, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này chúng ta chỉ ở Du Châu hai ngày liền rời đi. Ta giật mình, hắn tới Du Châu, sợ là chưa từng ở lại khoảng thời gian ngắn như vậy đúng rồi? Tưởng hắn sẽ hồi kinh, hắn lại ra lệnh đi về hướng ngày càng xa kinh thành. Dương tướng quân mấy lần hỏi hắn, hắn đều không trả lời. Ta dứt khoát không hỏi nữa, dù sao, hắn đi đâu ta sẽ theo đến đó.

Đi được tám ngày, gió cát lớn dần.

Chẳng lẽ, nơi này chính là Mạc Bắc trong truyền thuyết sao? Đang êm đẹp, hắn tới đây làm gì?

Chúng ta dừng lại ở một trấn tên Yên Lục, đây là một cái trấn rất nhỏ, đứng ở đầu trấn có thể nhìn thấy điểm tận cùng. Tìm một khách điếm dừng chân, Nguyên Thừa Hạo dường như đang chờ ai đó, đợi ba ngày, hắn bắt đầu không kiên nhẫn được.

Hôm sau, hỏi thăm một chỗ, chúng ta liền bảo xa phu đánh xe ngựa tới. Dương tướng quân chỉ dẫn người đi theo từ xa, không lại gần.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nhà cửa nơi này rất vắng. Xe ngựa dừng lại trước một hộ viện.

Hắn đỡ ta xuống xe ngựa, tiến lên, nhẹ nhàng đẩy rào tre ra. Hơi chần chờ, hắn cuối cùng cũng đi vào.

Có người nghe thấy động tĩnh nên chạy ra, là một tiểu cô nương, tuổi tác còn nhỏ hơn ta. Nàng nhíu mày hỏi: "Các ngươi là ai? Các ngươi tìm ai?"

Ta ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn không nói lời nào, chỉ đi về phía trước. Nha đầu kia nổi nóng, ngăn hắn lại: "Nè, các ngươi muốn làm gì?"

Ta kéo ống tay áo của hắn, hắn lại không màng, duỗi tay đẩy nha đầu trước mặt đi.

"Hạo." Ta nhỏ giọng gọi. Đột nhiên đưa ta đến nơi này, cũng không nói tìm ai, hôm nay hắn thật kỳ lạ.

"Nè, các ngươi còn đi vào nữa, ta... Ta gọi người đó!"

Cửa phòng trước mặt bị ai đó mở ra, một nữ tử xuất hiện. Tuổi tác bà thoạt nhìn không lớn, nhưng búi tóc đã thấy mấy sợi bạc, hoàn toàn không tương xứng với tuổi.

Mà ta, ngay ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy bà ấy rất quen thuộc.

Nguyên Thừa Hạo bỗng dưng dừng bước, chỉ ngước mắt nhìn nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân cũng thấy chúng ta, thấy hắn. Nhìn thật lâu, bà bỗng nhiên cười chạy tới, bắt lấy tay hắn: "Đàm Nhi về rồi sao?"

Đầu ta "Ong" lên một tiếng, bà gọi hắn là gì?

Đàm Nhi?

Cái tên đó, ngoại trừ Hứa Thái Hậu và Tân vương phi, sẽ không còn ai gọi.

Bà không phải Hứa Thái Hậu, cũng không phải Tân vương phi, bà là...

Không, ta lắc đầu thật mạnh, bà gọi Đàm Nhi, nhưng bà căn bản không phải gọi Nguyên Thừa Hạo!

Ta theo bản năng nắm chặt tay hắn, ta chưa bao giờ ngờ rằng, bà ấy thế mà ở đây! Ngước mắt nhìn nam tử bên cạnh, hắn rốt cuộc làm sao biết được?

Không khỏi nhớ lại đêm đó ở Du Châu, trước khi người nọ chết, từng nói chuyện với hắn. Ta sớm nên nghĩ ra, chắc chắn là chuyện liên quan đến mẫu thân của họ.

"Đàm Nhi, nương đợi con lâu lắm rồi." Bà vui vẻ kéo hắn vào trong, tự mình rót trà cho hắn, "Lần này, con gặp phụ vương con chưa? Có nói phụ vương con biết âm mưu của họ không? Đàm Nhi, con nhất định phải cho phụ vương con biết! Vương phi có gì hơn ngươi chứ, còn không phải dựa vào nhi tử của ta mới yên ổn ngồi ở vị trí đó sao! Còn cả Thái Hậu nương nương, bọn họ... Bọn họ... Đều muốn hại chết chúng ta!" Nói tới đây, bà không cười nữa, nước mắt trào mi.

Ngơ ngẩn nhìn bà, bà điên rồi.

Cho rằng Tân Vương còn sống, cho rằng một nhà Tân Vương vẫn khỏe mạnh ở Du Châu.

Nguyên Thừa Hạo cầm chặt ly trà, thấy ngực hắn lên xuống phập phồng, hắn phẫn nộ rồi.

Vì quá nhiều chuyện.

Bà còn kéo ống tay áo của hắn: "Con nghe nương nói, không thể để họ sống tự tại! Họ muốn giết chúng ta, muốn giết chúng ta..."

Lòng bà tràn ngập oán hận, cho dù hiện tại thần trí không rõ, bà vẫn rất hận. Bà thậm chí còn không đặt tên cho hài tử, Hứa Thái Hậu chỉ cho phép giữ lại một người, bà thế mà cũng gọi người nọ là Đàm Nhi. Đó là oán hận thế nào, ta bỗng dưng sợ hãi.

Đột nhiên, Nguyên Thừa Hạo đứng bật dậy, lao nhanh ra ngoài.

"Hạo!" Ta vội đuổi theo.

Nữ nhân kia cũng chạy theo ra, bà lướt qua ta, vẫn lôi kéo hắn: "Nhanh như vậy đã phải đi sao? Đàm Nhi nhớ cẩn thận, nương chờ con trở về, nương chờ con trở về. Hoàn Nhi, tiễn thiếu gia đi."

Nha hoàn kia tiên lên tiễn khách, mắng thầm: "Đã bảo ta không tên Hoàn Nhi, cứ gọi ta là Hoàn Nhi!"

Xe ngựa còn dừng bên ngoài, Dương tướng quân chỉ đứng từ xa nhìn chúng ta.

Tay hắn đã lạnh đi, ta lo lắng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Hắn không trả lời, chỉ lắc đầu.

Người hắn chờ lâu nay không ngờ hắn tới, mà cái người hắn gọi là nương căn bản không nhận ra hắn. Điều bà tâm tâm niệm niệm, chỉ có báo thù.

Ta ôm chặt hắn, thì thầm: "Hạo, chúng ta về thôi, hồi cung thôi, con của chúng ta còn đang chờ chúng ta."

Hắn hít sâu một hơi, gật đầu: "Được."

Rời khỏi trấn Yên Lục, từ đầu đến cuối Dương tướng quân đều chưa từng hỏi về nữ nhân kia. Xe ngựa đi được nửa ngày bỗng nhiên chậm lại, mơ hồ nghe thấy có tiếng xe ngựa khác lại đây.

Dương tướng quân ở bên ngoài bẩm báo: "Hoàng Thượng, mạt tướng hình như thấy... Vương gia."

Ta kinh ngạc, sao Nguyên Phi Cẩm lại tới đây?

Hắn kêu dừng xe, xe ngựa bên kia cũng dừng lại. Nguyên Phi Cẩm nhảy xuống, phía sau gã quả nhiên có Diệp Mạn Trinh đi theo. Gã chạy tới, nhíu mày hỏi: "Nhanh như vậy Hoàng Thượng đã đi rồi sao?"

"Trẫm đợi đệ ba ngày, cuối cùng phải tự mình tìm, dù sao thị trấn này cũng không lớn."

Nghe hắn nói, ta mới bừng tỉnh!

Thảo nào hắn biết bà ở đây, thì ra là Nguyên Phi Cẩm!

Đúng rồi, chuyện quan trọng hắn bảo gã đi làm chắc chắn là chuyện này!

Nguyên Phi Cẩm tỏ vẻ ủy khuất, thấp giọng: "Thần đệ còn không phải muốn thoát khỏi nàng ấy sao? Việc này sao có thể để nàng ấy biết, đúng không Hoàng Thượng? Chỉ tiếc... Thần đệ làm thế nào cũng không cắt đuôi được, phải trì hoãn nhiều ngày như vậy."

Nguyên Thừa Hạo không nổi giận, chỉ cười: "Đệ không có bản lĩnh đó."

Gã chu miệng, phá lệ không phản bác.

Diệp Mạn Trinh đi tới, theo quy củ mà hành lễ. Đã lâu không gặp nàng, lần này gặp lại, cảm giác như nàng ấy đã khác trước.

Ánh mắt nhìn về phía xe ngựa bọn họ, xuyên qua màn che, mơ hồ trông thấy bên tỏng có người. Thấy ta nghi hoặc nhíu mày, Nguyên Phi Cẩm quay đầu, giải thích: "Nhắc đến mới nhớ, trên đường còn gặp một tên cướp đáng giận!" Nói rồi, gã xoay người nhấc màn xe lên, "Xem bộ dáng tên cướp này đi!"

Ta nhịn không được mà hỏi: "Tên đó trộm cái gì?"

Diệp Mạn Trinh lấy ra một khối ngọc bội, nhẹ giọng: "Thấy ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, bà ấy nói nếu Mạn Trinh thích thì cầm đi." Nhìn ra, ngọc bội kia từng bị ai đó ném vỡ, lúc sau tìm thợ thủ công dán lại. Đồ án bên trên hình như là rồng, nhưng không giống lắm, cũng không biết là gì.

Ngay lúc này, phía xa có tiếng vó ngựa truyền tới, tiếp theo, có mũi tên bay về phía này. Ta kinh hãi, thị vệ xung quanh lập tức trút đao khỏi vỏ

Mũi tên kia chuẩn xác bắt đứt dây thừng ngồi trong xe ngựa. Tiễn pháp thật chuẩn! Từ nơi đó truyền tới giọng của nữ tử: "Ca, đi mau!"

Nàng vừa dứt lời, người vừa rồi trong xe ngựa lập tức lắc mình trốn đi.

Nguyên Phi Cẩm hạ lệnh đuổi theo, nhưng Dương tướng quân bất động, Nguyên Thừa Hạo cũng không hạ lệnh.

Ta nghi hoặc quay đầu, thật lâu sau, thấy Nguyên Thừa Hạo cười lạnh một tiếng, hỏi: "Sư phụ, thiếu niên vừa rồi hình như rất giống một người đúng không?" Ánh mắt nhìn theo bóng dáng nam tử kia, ôm ta vào lòng, tiếp tục, "Hình như rất giống... Tiên đế?"

Ta chấn động, tiên đế?

Mọi người đều hoảng sợ, sắc mặt Dương tướng quân khó coi đến cực điểm.

Hắn lại bỗng nhiên cười nọ: "Trẫm dọa sư phụ sợ rồi. Hồi cung."

Hồi cung.

Ta không biết thời điểm nói ra hai chữ này hắn đã hạ bao nhiêu quyết tâm...

[Hết chính truyện]