Dương tướng quân lại thấp đầu: "Hoàng Thượng say rồi."

Hắn cười lạnh: "Trẫm đúng là say rồi, muốn vào Thành Vương phủ nghỉ ngơi." Hôm nay dù thị phi thế nào hắn cũng phải vào trong xem.

Ta tuy cũng tò mò, nhưng vẫn bị một tiếng "Sư phụ" của hắn dọa sợ. Bọn họ, nhìn thế nào cũng không giống sư đồ, dù sao, ta nhìn mãi cũng không thấy giống.

"Mạt tướng cõng ngài." Dương tướng quân xoay người, nói.

Nguyên Thừa Hạo không cự tuyệt, chỉ nói: "Sư phụ chắc biết, hiện tại trẫm không vào, ngươi cũng không thể cản trẫm lần hai."

"Hoàng Thượng..." Dương Thành Phong khẽ cười, "Hoàng Thượng cho rằng người bên trong là ai?"

"Trẫm không biết, cho nên mới muốn vào xem."

Hắn nhìn ông ấy, lời nói có ẩn ý.

Ta chỉ tò mò người ở trong phủ để không chủ này là ai, mà Nguyên Thừa Hạo, hắn dường như hoài nghi rất nhiều. Đúng, thứ toát ra từ ánh mắt của hắn, là hoài nghi.

Dương tướng quân nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Vậy... Xin Hoàng Thượng chờ một lát." Dứt lời, ông ấy xoay người đến bên yên ngựa lấy một tay nải xuống, sau đó đi tới, mở cửa.

Ta theo bản năng trốn phía sau Nguyên Thừa Hạo, kỳ thật, ta không biết sau cánh cửa kia là ai, chỉ là cảm thấy không thoải mái.

Cửa mở, lộ ra gương mặt của một nữ tử. Hôm nay trăng sáng, bà vừa ngẩng đầu ta liền trông thấy rõ ràng. Xiêm y giản dị, tóc đen tán loạn, trên người không hề đeo một trang sức. Điều này khiến ta nhớ tới Diêu Phi, có điều, bà ấy thoạt nhìn lớn hơn Diêu Phi rất nhiều tuổi.

Thấy Dương tướng quân, bà ấy khẽ cười, đi tới lôi kéo ông ấy, giống như không hề phát hiện ta và Nguyên Thừa Hạo ở phía sau.

Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, nghe Dương Thành Phong hỏi: "Sao lại ở đây? Ta mang điểm tâm tới cho ngươi. Giảo Nhi đâu?"

"Giảo Nhi... Giảo Nhi... Không biết." Bà lắc đầu.

Ta thầm quan sát nữ tử trước mặt, là... Kẻ điên?

Thật sự kinh ngạc, người ta và Nguyên Thừa Hạo tò mò lại là kẻ điên.

Dương tướng quân kéo bà ấy vào trong, bà ấy rất nghe lời, lẳng lặng đi theo bên cạnh, một câu cũng không nói. Ta nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn nâng bước vào trong, ta hoàn hồn, bật thốt lên gọi: "Hoàng Thượng."

Chỉ một tiếng "Hoàng Thượng", nữ tử kia chấn động, bà dùng sức gạt tay Dương tướng quân ra, xoay người xông tới. Nguyên Thừa Hạo bị dọa sợ, không kịp né tránh, cả người đã bị bà ấy dùng sức ôm, nghe bà ấy cười gọi: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài cuối cùng cũng tới gặp thiếp! Ngài có biết Linh Khuyết đợi ngài rất lâu rồi không!"

Thì ra, bà ấy tên Linh Khuyết.

Dương tướng quân vội xoay người kéo bà ấy. Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo đã thay đổi, hắn giơ tay ngăn cản ông, ngước mắt hỏi: "Bà ấy là Linh Khuyết, Linh Thục Viện của tiên đế?"

Mở to hai mắt nhìn hắn, phi tử... của tiên đế?

Nguyên Thừa Hạo nhìn Dương tướng quân, trầm giọng: "Tiên đế từng ban chết cho bà ấy, hiện tại bà ấy còn sống, sư phụ nên giải thích sao đây? Ngươi chắc cũng biết, đây là tội khi quân!"

Dương tướng quân quỳ xuống: "Hoàng Thượng đã nhận định như thế, mạt tướng không còn lời nào để nói."

Hắn bật cười: "Người chết cũng có thể sống lại, sư phụ chớ nói với trẫm, Ngũ thúc của trẫm cũng còn sống?"