Nắm tay Vân Mi đột nhiên căng thẳng, nàng cũng bị lời nói của Nguyên Thừa Hạo dọa sợ, một tay che miệng, quay đầu nhìn ta. Ta biết, chúng ta không nên tiếp tục ở đây nghe lén.

Chỉ là giờ phút này, hai chân như bị đóng đinh xuống mặt đất, một bước cũng không rời đi được.

Kỳ thật, không phải bất động, mà là không dám động.

Xung quanh lập tức an tĩnh, ngay cả hơi thở cũng phải nhẹ lại. Gió đêm thổi tới, lạnh lẽo, ta nhịn không được mà rùng mình.

Qua một lúc lâu, mới nghe tiếng của Nguyên Phi Cẩm truyền tới: "Thần đệ biết." Gã đứng dậy, nói tiếp, "Thần đệ còn biết vì sao Thái Hoàng Thái Hậu lại đồng ý quyết định của Hoàng Thượng."

Ta cắn môi, ai còn có thể nói rõ hơn Nguyên Phi Cẩm?

Thái Hoàng Thái Hậu dẫn gã vào cung, không phải hưởng vinh hoa phú quý, như vậy, chỉ có thể là cùng Hoàng Thượng đọc sách, ngầm làm con tin. Thời điểm đăng cơ Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, quan trọng hơn là, Hoàng Thượng không phải thân sinh của Tiên Hoàng, mà Thái Hoàng Thái Hậu chỉ là một nữ nhân, vì tránh chư vương phản loạn, bà chỉ có thể dùng nhi tử của Cảnh Vương làm con tin, kiềm chế ông ta.

Trong các vị Vương gia, hiện giờ cũng chỉ có Cảnh Vương thế lực hùng hậu nhất. Mà Nguyên Thừa Hạo đột nhiên phong hầu cho Nguyên Phi Cẩm, là không muốn để gã dùng thân phận này ở lại hoàng cung. Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, chỉ sợ Nguyên Thừa Hạo đã dùng lý do làm suy yếu thế lực của Cảnh Vương lừa gạt bà, mà hắn suy xét nhiều như vậy, đều vì Nguyên Phi Cẩm.

Ta không khỏi lại nhìn hắn bằng con mắt khác.

Đối với Nguyên Phi Cẩm, hắn có thể làm được bộ dáng một vị huynh trưởng, khắp nơi vì gã mà suy xét. Nhưng với tỷ tỷ của ta, hắn lại lãnh khốc vô tình đến không màng hi sinh hạnh phúc của nàng ấy cũng muốn buộc nàng ấy vào cung.

Nghĩ đến lại tức giận, ta theo bản năng muốn xoay người rời đi.

Bước chân khẽ nhúc nhích, lập tức nghe thấy tiếng của một người cách đó không không xa: "Ai?" Ta hình như còn nghe thấy tiếng binh khí rút khỏi vỏ.

Thời điểm quay đầu, Vân Mi bên cạnh đột nhiên đẩy ta vào bụi hoa, chính mình chạy về phía trước.

Thường công công đã đi ra, Vân Mi kinh hoảng quỳ xuống, cúi đầu nhìn mặt đất.

Ta che miệng, ta không nên để Vân Mi một mình đi thừa nhận, nhưng ta rất rõ ràng, giờ phút này ra ngoài, càng không có cơ hội cứu Vân Mi.

Nam tử kia đã tới gần, ta nhận ra ông ấy, là Dương tướng quân Dương Thành Phong.

Vân Mi vẫn khom người, nhỏ giọng: "Nô tỳ... Nô tỳ giúp tiểu chủ tìm khăn tay bị mất, vô ý lạc đường."

Sắc mặt Thường công công thay đổi, mắng: "Ngươi... Ngươi cũng biết Hoàng Thượng ở đây!"

"Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ vừa mới tới đây." Giọng Vân Mi đã run rẩy, nhưng vẫn một mực không nhận.

Thường công công định lên tiếng, lại nghe Dương tướng quân nói: "Vừa rồi bản tướng quân ở bên kia hình như nghe nói có cung nữ nhặt được chiếc khăn tay, có lẽ là đồ của tiểu chủ nhà ngươi."

Ông ta nói khiến ta cả kinh, ta thật sự không biết đúng là có người trùng hợp nhặt được khăn tay, hay là ông ta cố ý nói như thế. Vân Mi đương nhiên cũng kinh hãi, theo bản năng ngước mắt.

Bên kia truyền tới tiếng của Nguyên Thừa Hạo: "Thường Cừ, chuyện gì?"

Dương tướng quân đã tiến lên một bước, duỗi một tay kéo Vân Mi đứng lên, nhíu mày nói: "Còn không đi? Chờ Hoàng Thượng trị tội sao?"