Ta mới "A" một tiếng, hắn đã nhảy dựng lên: "Biểu muội ra ngoài chơi, kêu ngươi ở chỗ này đợi có gì thú vị chứ? Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi."

Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, hắn là Thừa Tướng công tử, ra vào Cung phủ tự nhiên, mà ta nơi nào có thể so với hắn.

"Biểu thiếu gia muốn chơi thì tự mình đi chơi đi, nô tỳ phải ở đây thay tiểu thư đánh đàn." Chuyện của tiểu thư, ta sẽ không quên.

Hắn nhíu mi, hỏi lại: "Có đi hay không?"

"Không đi."

"A Tụ..."

"Nô tỳ không thể đi."

Hắn xoay người: "Dượng, biểu muội ra ngoài lén lút gặp nam nhân." Hắn hô một câu, thanh âm không quá lớn, ta biết kỳ thật hắn đang kêu cho ta nghe, nhưng nếu ta lại nói không đi, hắn thật sự sẽ lớn tiếng.

Quay đầu mỉm cười với ta, hắn duỗi tay mở cửa, ta kinh hãi, liền thấy một nha đầu từ bên ngoài đi vào. Hắn ra hiệu bảo ta tránh ra, một mặt nói: "Ở đây đánh đàn, đàn cho hay, bổn thiếu gia trở về sẽ trọng thưởng."

Ta kinh ngạc, thì ra, cái gì hắn cũng đều chuẩn bị.

Cùng hắn ra khỏi phòng, ta có chút không vui mà nói: "Biểu thiếu gia muốn nô tỳ cùng đi chơi thì thôi, tội gì phải làm hỏng thanh danh của tiểu thư!" Cái gì là ra ngoài lén lút gặp nam nhân chứ?

Hắn đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn ta, thấp giọng: "Ta không oan uổng muội ấy."

Lời hắn nói khiến ta không khỏi giật mình, thì ra mấy ngày nay tiểu thư luôn ra ngoài là vì...

Cắn môi, ta bật thốt lên hỏi: "Vậy lão gia và phu nhân..."

"Đương nhiên không biết."

Hắn giữ chặt ống tay áo của ta, kéo ta từ cửa sau ra ngoài, mà ta không dám giãy giụa. Việc này đương nhiên không thể nói, hôn sự của Cung Khuynh Nguyệt sao tới phiên chính nàng làm chủ? Tới lúc đó tất nhiên do lão gia và phu nhân tìm một mối tốt gả nàng ra ngoài.

Ta không biết đối phương là ai, nhưng nhìn thần sắc đó của Cung Khuynh Nguyệt, nàng hẳn rất thích nam nhân kia.

"A Tụ." Bên tai truyền tới thanh âm của An Kỳ Dương.

Ta hoàn hồn, nghe hắn hỏi: "Phát ngốc gì thế hả? Chẳng lẽ là, ngươi muốn lấy chồng?"

Mặt lập tức nóng lên, ta cắn môi phản bác: "Biểu thiếu gia nói bậy gì đó?"

Hắn cũng không định tranh cãi với ta, khẽ cười, nhanh chân đi về phía trước: "Đi mau!"

Bất đắc dĩ đuổi theo, trong đầu lại nhớ tới lời hắn vừa nói, ta cố ý vô tình nhìn xung quanh, ngay sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười. Nào có trùng hợp như vậy, sao có thể trông thấy Cung Khuynh Nguyệt và người nàng ái mộ?

Một đường đi về phía trước, đi ngang qua một phủ đệ rất lớn, có người ra vào, lại không giống bộ dáng của người ở, ta ngẩn ra, nghe An Kỳ Dương giới thiệu: "Đây là Tân Vương phủ ngày xưa."

Tân Vương phủ...

Thiên hạ có ai không biết, đây là nơi đương kim thánh thượng ở khi bé. Sau khi ngài ấy đăng cơ, Vân Điền Quận không trở thành đất phong chia cho các Vương gia, trực tiếp trở thành quận thủ, lại vẽ ra Du Châu thành, coi như là nơi đặt quận thủ phủ đề. Mà điều ta không biết chính là, thì ra đường đường Tân Vương phủ lại được xây dựng ngay bên cạnh quận thủ phủ.

"Nhưng, không phải nói Tân Vương phủ hỏa hoạn, một đêm đều bị thiêu rụi hết sao?" Đó cũng là chuyện sau khi tổ mẫu Hứa Thái Hậu của Hoàng Thượng và Tân Vương Phi qua đời.

An Kỳ Dương liếc mắt nhìn ta, mới nói: "Là bị hủy, sau đó lần nữa xây dựng lại, kiến trúc vẫn giống phủ đệ trước kia."

Có lẽ vì đây là nơi ở cũ của hoàng đế, cho nên mới có thể như vậy. Nếu không, ai sẽ để ý một vương phủ đã xuống dốc?

Theo An Kỳ Dương đi tới, thấy mấy chiếc xe ngựa dừng bên ngoài Tân Vương phủ, người trên ngựa còn dính bụi đất, giống như vừa tới không lâu. Ta không khỏi nhíu mày, Tân Vương phủ còn có người ở sao?

"A Tụ, nhanh lên đi!"

Hoàn hồn, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của An Kỳ Dương, ta kinh hãi, vội tiến lên hỏi, "Biểu thiếu gia, có cần trở về chuẩn bị xe ngựa không?"

Ta chỉ lo hắn không đi được xa, mà ta lại không biết hắn vội vàng dẫn ta ra ngoài rốt cuộc là muốn đi đâu.

Hắn lắc đầu: "Ta không muốn dẫn theo nhiều người." Dứt lời, hắn liền đi về phía trước.

Đi đoạn đường rất dài, mới biết, thì ra hắn dẫn ta tới yển hồ.

Mùa này yển hồ rất mỹ lệ, nơi xa sóng nước lóng lánh, mà gần bờ chính là lá sen xanh mướt, g ios thổi qua, còn có thể cảm nhận được hương thơm thoang thoảng.

An Kỳ Dương đặt mông ngồi xuống.

"Biểu thiếu gia." Ta khom người.

Hắn lại ngước mắt, nhìn ta chằm chằm, cười nói: "A Tụ, nơi này không có người, ngươi nhảy Lăng Ba cho ta xem đi."

Ta lo sợ tới ngẩn ra, lại nghe hắn nói: "Cha ta rất nhanh sẽ tới Du Châu, lần này theo ông ấy hồi kinh, có lẽ sẽ không thể quay lại. A Tụ, chỉ lần này, vì ta mà nhảy một khúc, được không?"

Ánh mặt trời dừng trên đôi mắt hắn, rạng rỡ chói lòa.

An Kỳ Dương, trước nay hắn đều dùng ngữ khí bất cần đời nhưng lại cô đơn, chưa từng nói chuyện mang vẻ khẩn cầu như vậy.

Chỉ là lúc này, vì hắn mà nhảy một khúc...