Ta còn chưa hoàn hồn đã bị hắn kéo ra ngoài.

Nguyên Chỉ Doanh kinh hoảng đuổi theo, vội gọi: "An Kỳ Dương, chàng điên rồi!" Nàng chạy tới nắm lấy tay hắn, khẳng định là dùng rất nhiều sức. Ta thấy An Kỳ Dương nhíu mày, vội duỗi tay nắm lấy tay Nguyên Chỉ Doanh, dùng sức bẻ ra, thuận thế gạt luôn tay An Kỳ Dương.

"Đây là nơi nào, phải chú ý thân phận!"

Lôi kéo dây dưa như vậy, truyền tới tai Nguyên Thừa Hạo đương nhiên không tốt.

An Kỳ Dương lúc này mới bình tĩnh lại, hắn nhìn ta, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Là dì ép ngươi, đúng không?" Hắn nghiến răng, "Chuyện ta lo lắng nhất vẫn xảy ra."

Trái tim run lên, thì ra hắn tức giận không phải vì ta là "thế thân" của tỷ tỷ vào cung làm phim, hắn tức giận vì lo sợ người cuối cùng vào cung sẽ là ta.

"Biểu thiếu gia..." Ta nghẹn ngào nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, "Không ai ép ta, ngài nhớ chưa?"

Thấy hắn nhíu mày, định mở miệng, ta vội hỏi: "Hay là... Hay là ngài hi vọng người vào cung là tỷ tỷ?" Ta biết, để Cung Khuynh Nguyệt vào cung, hắn tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy, mà ta nói như thế, chẳng qua vì không muốn hắn xúc động.

Hắn sẽ rõ, không phải ta thì chính là Cung Khuynh Nguyệt.

Hắn tốt với ta ta biết, nhưng Cung Khuynh Nguyệt là biểu muội của hắn, hắn không thể không để ý tới.

Hắn cắn răng, nhìn ta chằm chằm, một câu cũng không nói nên lời. Hắn khó xử, hắn cũng nên biết, cho dù giờ phút này đưa ta đi gặp Nguyên Thừa Hạo, Nguyên Thừa Hạo cũng không thể thả ta rời đi.

Nguyên Chỉ Doanh đứng bên cạnh, vài lần định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói gì.

Vài tiếng ho cách màn đêm truyền tới, mọi người ngước mắt, liền thấy Nguyên Phi Cẩm đứng cách đó không xa, cười nói: "An Kỳ Dương, ngươi sốt ruột cái gì, mạng của nàng rất lớn, không chết được."

Chính gã từng nói, Hoàng Thượng sẽ giết ta, mà giờ phút này, ta vẫn có thể bình yên đứng ở chỗ này.

Thấy gã đi qua đây, Nguyên Chỉ Doanh thấp giọng gọi một tiếng "Vương huynh", hắn cười cười, tới gần nhìn ta: "Vì sao Hoàng Thượng lại tha chco ngươi?" Hắn thật không kiêng kị, dò hỏi cũng quang minh chính đại như vậy.

Ta nghẹn lời, không đáp được.

Kỳ thật, ta cũng không biết Cung Khuynh Nguyệt có thể tạo ảnh hưởng thế nào tới Nguyên Thừa Hạo, hắn phảng phất chỉ nghĩ đến chuyện của nàng, cho nên bỏ ta sang một bên mà thôi.

"Ngài có ý gì?" An Kỳ Dường lạnh giọng hỏi, "Mong nàng xảy ra chuyện sao?"

"Biểu thiếu gia!" Ta vội giữ hắn lại.

Nguyên Phi Cẩm giống như vui sướng khi người gặp họa, xoay người nói: "Doanh Nhi, nhìn An Kỳ Dương xem, vương huynh thật thay muội mà mà cảm thấy bi ai. Muội nói xem An Kỳ Dương từ lúc nào lại bắt đầu to gan như vậy, nữ nhân của Hoàng Thượng cũng dám đoạt?"

Sắc mặt Nguyên Chỉ Doanh xanh mét, vừa định mở miệng, lại nghe tiếng một người khác truyền tới: "Kỳ Dương, sao lại ở đây? Hoàng Thượng cho truyền con."

Quay đầu liền thấy Thừa Tướng đứng cách đó không xa, ta thầm kinh hãi, cuống quít buông tay lôi kéo ống tay áo của hắn.

Đừng nói là An Kỳ Dương, ngay cả Nguyên Phi Cẩm cũng kinh ngạc.

"Biểu thiếu gia, còn không đi?" Ta nhỏ giọng thúc giục.

Hắn nhìn ta, dặn dò: "Về doanh trướng đi." Thoáng chần chờ, hắn cuối cùng cũng nâng bước rời đi.

Nguyên Chỉ Doanh khẩn trương vội theo sau.

Nguyên Phi Cẩm lại bắt đầu trêu chọc: "Ngươi nói xem, có phải là đã có kẻ nhìn thấy, đi mách với Hoàng Thượng rồi không? Lần này nói không chừng An Kỳ Dương sẽ nếm mùi đau khổ, thật đáng thương."

Ta trừng mắt nhìn gã, cắn răng: "Nếu thật là vậy, nô tỳ cũng sẽ nói với Hoàng Thượng, ngài cũng từng kéo tay nô tỳ, còn ép nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục! Đến lúc đó để xem hai người các ngài, ai đáng thương hơn ai."

Nguyên Thừa Hạo đột nhiên cho truyền An Kỳ Dương, ai biết có phải Nguyên Phi Cẩm giở trò quỷ hay không?