Thời điểm nhắc tới Nguyên Phi Cẩm, hắn bất giác cười rộ lên, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Nụ cười này thật khiến người nhìn cảm thấy thoải mái.

Không biết vì sao, ta càng không muốn nói hắn biết ta chính là người sẽ nhảy Lăng Ba. Vốn dĩ định hồi phủ lấy giày múa, giờ phút này nghĩ lại, cũng thế. Ban đêm không thể nhìn rõ ràng, không cần quá câu nệ.

Thời điểm tới, Thường công công vẫn bưng một mâm điểm tâm, bên trên còn có ít bánh sơn tra. Hắn khẽ nhíu mày, nghe Thường công công giải thích: "Hoàng Thượng, là tiểu vương gia nói chuẩn bị cho ngài, có thể khai vị."

Ta không khỏi giật mình, nghe hắn bật cười ra tiếng: "Thường Cừ, ngươi trở về nói với đệ ấy, kim khẩu của trẫm đã mở, tất không thu hồi. Hai trăm bản kinh văn không chép xong, không cho phép bước ra khỏi phòng nửa bước." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nói với đệ ấy, không cần nhờ Doanh Nhi nghĩ cách lấy lòng trẫm."

Hắn vừa dứt lời, Thường công công liền lộ vẻ xấu hổ, rất hiển nhiên, lý do thoái thác chuẩn bị từ trước một câu gã cũng không dùng được.

Ngước mắt nhìn hắn, hắn đúng là hiểu Nguyên Phi Cẩm, biện pháp này hắn cũng nghĩ ra.

Thường công công lau mồ hôi, đáp: "Vâng, nô tài đi ngay." Nói rồi, gã lùi bước lui xuống.

Hắn lại nói: "Kêu đệ ấy thu hồi tâm tư đi."

Thường công công ngẩn ra, vội gật đầu.

Lại quay đầu nhìn ta, hắn thấp giọng: "Muốn ăn cái gì, trẫm phân phó bọn họ đi làm."

Ta không khỏi bật cười: "Hoàng Thượng là đang chuẩn bị bữa tối cuối cùng cho nô tỳ sao?" Vừa rồi hắn còn đánh đố ta, tuy rằng không nói phải cược cả tính mạng, nhưng từ ngữ khí của hắn, ta cũng đoán được vài phần.

Hắn vẫn cười: "Thông minh như thế thật khiến trẫm có chút luyến tiếc."

Trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười, thoáng chần chờ, ta duỗi tay lấy một khối điểm tâm trên bàn, nói: "Không cần chuẩn bị gì cả, nô tỳ trước nay ăn uống đều tùy ý." Há mồm cắn một miếng, mềm mềm, ngọt nhưng không nồng.

Hắn cũng duỗi tay, ta vội đẩy đĩa bánh sơn tra kia tới trước mặt hắn. Ăn gạo nếp không dễ tiêu hóa, hắn vẫn là ăn trước chút sơn tra cho thỏa đáng. Tay duỗi tới thoáng cứng lại, hắn chỉ cười, không nói.

Chẳng qua chỉ hai miếng bánh, hắn không ăn nữa. Ta cũng không ăn quá nhiều, ăn nhiều rồi, lát nữa khiêu vũ sẽ không tốt.

Thời điểm Thường công công tới đã là một nén nhang sau.

Ta theo hắn ra cửa, bên ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị, đi thẳng tới quận thủ phủ.

Bên ngoài quận thủ phủ đã ó rất nhiều người nghênh giá.

Thời điểm ta cùng hắn xuống xe ngựa, bước chân của hắn bỗng dưng cứng lại, đôi mắt đen nhánh đột nhiên nhìn ta. Ta bị hắn nhìn tới sửng sốt, nghe giọng nói của hắn vang lên bên tai: "Trẫm vẫn còn một chuyện chưa nói với ngươi."

"Hoàng Thượng..." Ta kinh ngạc.

Hắn nhấp môi: "Du Châu là nơi trẫm thương tâm, nhưng trẫm đã nỗ lực hơn bất kỳ ai."

Ta ngẩn ra, hắn đã lướt qua người ta đi về phía trước.

"Vạn tuế!" Tiếng hô tại nơi ánh đèn lúc sáng lúc tối này chợt vang lên.

Xoay người, thấy bóng dáng kia ngày càng đi xa, ta bỗng nhiên cười không nổi.

Hắn là đang nói, hắn tới Du Châu chính là vì thương tiếc người chết. Cái gì là tì vị không tốt, đều là gạt người. Nhưng hắn kiêu ngạo, sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấu sự yếu ớt của hắn. Hắn cho rằng, qua tối nay, ta sẽ chết, cho nên mới có thể nói với ta.

Người sắp chết, không có gì có thể khiến người cảm thấy sợ hãi...