“Ngũ Vận Uyển, sao cô không nói nữa” Nam Bá đột nhiên đứng lên, giọng nói cao hơn một chút, “Tôi đang hỏi cô đấy, những người đàn ông kia của cô đâu? Hay là bọn họ kiểm đủ lợi lộc rồi nên đã xách mông chạy mất?”

Ngũ Vận Uyển không thể nhịn được nữa, cô nhíu mày.

Nam Bá lại uống nhầm thuốc gì mà hôm nay lại lên cơn rồi?

“Tổng biên tập, nếu không thể lĩnh lương trước thì thôi vậy” Ngũ Vận Uyển mất kiên nhẫn, “Không còn chuyện gì khác nữa, tôi đi trước.”

Ngũ Vận Uyển quay người lại vừa định rời đi, nhưng không ngờ Nam Bá đột nhiên đứng dậy và ném đồ vật trong tay vào mặt Ngũ Vận Uyển!

“Ngũ Vận Uyển, cô có thể giải thích cho tôi biết những thứ này là gì không!”

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cúi đầu nhìn đồ vật vừa bị ném vào mặt

mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt lại, toàn thân không kìm được mà run lên.

Đó là bức ảnh rất mờ, rõ ràng là ảnh chụp trộm, nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh.

Là cổ.

Cô đang nằm trên giường với bộ quần áo xộc xệch và gương mặt đỏ ửng.

Mặc dù ảnh rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người trong đó đang làm gì.

Trong đầu Ngũ Vận Uyển vang lên một tiếng nổ “bùm”.

Cô có thể nhanh chóng nhận ra bức ảnh này được chụp khi nào, là từ hai năm trước.

“Anh lấy ảnh từ đâu?” Ngũ Vận Uyển nắm chặt những bức ảnh, gắt gao trừng mắt nhìn Nam Bá, giọng nói sắc bén.

Chuyện xảy ra hai năm trước chính là cơn ác mộng của Ngũ Vận Uyển.

Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện đó đều đã là quá khứ.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng có người đã chụp được ảnh năm đó! Khi bức ảnh vừa xuất hiện, dường như chuyện xảy ra năm đó đã trở thành một vết tích không thể xóa nhòa, là vết nhơ mà cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi!

“Sao vậy Ngũ Vận Uyển, cô sợ à?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá không khỏi bật cười chế nhạo, “Bây giờ biết sợ rồi thì tại sao khi đó lại làm ra loại chuyện dơ bẩn như vậy!”

Hiện tại cảm xúc của Ngũ Vận Uyển rất bất ổn, lúc này, lời sỉ nhục của Nam Bá chỉ khiến cô cảm thấy phiền muộn.

“Nam Bá, tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả, anh không cần quan tâm đến chuyện của tôi.” Giọng nói của Ngũ Vận Uyển lạnh đến thấu xương, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết rốt cuộc những bức ảnh này từ đầu ra? Do ai chụp? Ai đã đưa cho anh!”

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ngũ Vận Uyển, trái tim Nam Bá không nhịn được mà co thắt lại, nhưng khi ánh mắt rơi trên những bức ảnh lộ liễu kia, lửa giận của anh ta lại dâng vọt lên.

“Do ai chụp thì chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao? Sao còn hỏi tôi!” Nam Bá nhìn Ngũ Vận Uyển với vẻ trào phúng, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, “Hay là có chơi nhiều lần quá nên chính cô cũng không nhớ đây là lần nào, và người đàn ông nào đã chụp ảnh mình?”

Cơ thể Ngũ Vận Uyển run rẩy một cách mất kiểm soát.

Rõ ràng là Nam Bá không nhận ra đây là ảnh được chụp từ hai năm trước.

Cũng phải, suốt hai năm qua Ngũ Vận Uyển đều để tóc dài, quả thực là không thể nhìn ra được bất kỳ điểm khác biệt nào.

Bởi vì trong lòng Nam Bá đã có sự hiểu lầm sâu sắc về Ngũ Vận Uyển nên anh ta mới hiển nhiên cho rằng những bức ảnh này mới được chụp gần đây, và được chụp bởi một người đàn ông nào đó..