*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."A lô, Dương Tá" Anh hạ giọng, sợ đánh thức Ngũ Vận Uyển, "Giúp tôi điều tra kỹ càng chuyện hai năm trước của Ngũ Vận Uyển."
cúp máy, nghĩ tới lời Ngũ Vận Uyển nói với mình ban nãy, anh hơi nhíu mày.
Khách sạn Thế Kỷ?
Vì sao anh thấy tên khách sạn này quen thế nhỉ?
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự ăn sáng trong phòng ăn, Nam Ngự nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Hôm qua ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon lắm" Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu, "Sao anh lại hỏi vậy?"
"Tôi sợ có tôi bên cạnh, em sẽ sợ nên ngủ không ngon" Nam Ngự uống một hớp cà phê, vẻ mặt bình thản, "Nếu cần thiết tôi có thể dọn sang phòng cho khách"
Ngũ Vận Uyển sững sờ một lát mới phản ứng được Nam Ngự đang ám chỉ chuyện đêm hôm đó, cô lập tức đỏ mặt, mở miệng: "Chúng ta vốn là vợ chồng, ngủ cùng nhau là chuyện đương nhiên"
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, "Đêm hôm ấy em không trách tôi chứ?"
Đến giờ anh vẫn nhớ dáng vẻ hoảng sợ của Ngũ Vận Uyển đêm hôm đó khi anh tới gần cô, sự kháng cự của cô khiến anh rất khó chịu.
Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Ngự với vẻ lúng túng, "Không trách, hành vi của anh cũng có thể thông cảm được."
"Có thể thông cảm được?" Nam Ngự bỗng nhướng mày, "Thông cảm được chỗ nào?"
"Hả?" Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại hỏi vậy, cô bỗng chốc lúng túng hơn, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Nam Ngự, cô vẫn đánh liều nói, "Bởi vì đêm hôm đó tôi khiến anh mất mặt, còn nói Nam Bá này nọ, anh tức giận là chuyện bình thường, dù sao tôi cũng là vợ anh."
Nam Ngự càng nhướng lông mày cao hơn.
Tuy Ngũ Vận Uyển nói mơ hồ không rõ nhưng anh vẫn hiểu.
Ngũ Vận Uyển tưởng đêm hôm ấy anh làm chuyện đó với cô vì ham muốn chiếm hữu?
Nam Ngự không nhịn được, cười khẽ.
Thôi cứ để từ từ đi.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, khóe miệng nhếch lên một đường cong cực kì nhẹ, "Em cứ nghĩ như vậy đi"
Ngũ Vận Uyển không đoán được ý của Nam Ngự, đành gật đầu ngây ngô.
.