Kết quả: Bất thường

HIV – ½:

Dương tính

HIV – ½:

Dương tính

HIV-1 Western Blot:

Dương tính

HIV kháng thể:

Dương tính

HIV Kháng thể (ELISA):

Dương tính

1. test:

Dương tính

2. Test (sao lần một):

Dương tính

3. test (sao lần hai):

Dương tính

HIV Xác nhận xét nghiệm Western Blot:

Dương tính

Số liệu được làm: 08-01-2004.

Tuổi 27, giới tính: Nữ.

Agnieska ơi, mình bị AIDS..

Thứ năm, 18 tháng BA

Enrique đeo găng cao su và dùng nước rửa chén để rửa tất cả bát đĩa (sạch) mà anh ấy lôi trong tủ bếp ra. Anh ấy tắm trong phòng tắm dành cho khách. Lắp một cái khóa được cấp bằng sáng chế để chắc chắn rằng mình không thể vào đó trong lúc anh ấy đi vắng. Những khi làm việc ở Boston, anh ấy chỉ về nhà để ngủ. Nếu như không ngủ hoặc không tắm, thì anh ấy hết sức tránh tiếp xúc với mình. Còn khi gặp nhau ví dụ như trong bếp chẳng hạn, thì anh ấy làm tất cả để chứng tỏ với mình rằng anh ấy căm thù mình như thế nào. Tụi mình không nói chuyện. Mình đã không thành công trong việc xuyên thủng tấm áo giáp im lặng của anh ấy. Những khi bắt đầu phát điên lên vì sợ hãi và cô đơn, mình gọi điện cho anh ấy, thậm chí mình còn viết cả e-mail cho anh ấy nữa. Mình chỉ muốn nói với anh ấy rằng, mình rất lấy làm tiếc, mình vô cùng đau khổ và mình ước gì được chết.

Nếu tự mình không làm gì cho mình, thì mình sẽ không thể chết qua nhanh được. Miriam, chị hộ lý của trung tâm bệnh nhân Boston Charity Care, người “theo dõi vấn đề của mình” bảo với mình là mình khỏe mạnh (!), cứng rắn và người ta có thể sống chung với virus trong nhiều năm. Mình chưa biết hết về AIDS và HIV. Nếu cậu “bắn” hai từ này lên Googel, thì nó sẽ đưa ra cho cậu cả triệu địa chỉ trang web. Mình chỉ xem qua một phần nhỏ trong số đó. Mới chỉ độ vài chục ngàn. Những lúc không đọc về virus và không ở chỗ Miriam trong bệnh viện, mình lại khóc hoặc ngủ. Mình hay ở trong bệnh viện. Thực tế là hàng ngày. Đúng ra là mỗi tuần mình phải gặp Miriam một lần, nhưng ngày nào mình cũng đến bệnh viện. Miriam là người duy nhất gần gũi với mình – trừ Enrique – biết về kết quả xét nghiệm, và là người duy nấht chìa tay cho mình và ôm mình mà không sợ. Mình đến bệnh viện, uống cà phên ở điểm bán cà phê và chờ ngoài hành lang cho tới khi Miriam ra khỏi phòng khám. Chị ấy đi đến chỗ mình, chạm vào mình và thỉnh thoảng mời mình vào phòng của chị ấy dăm ba phút. Trong phòng chị ấy có rất nhiều hoa, ảnh gia đình treo trên tường và một hộp giấy lau tay trên bàn làm việc.

Họ làm cho mình vô số xét nghiệm: AST, FTA, CGTO, CD4… Họ muốn chọn cho mình một phương pháp điều trị tốt nhất. Với mức virus được xác định, họ quy định công thức tương ứng trong cốctai mà mình uống, làm biểu đồ, hạn chế các tác dụng phụ của thuốc. Thậm chí mình còn hiểu được chị ấy. Tất cả những người được chị ấy theo dõi đều có HIV. Nếu phải khóc với từng bệnh nhân một, chắc người chị ấy sẽ khô cong khi về nhà.

Chỉ có hai lần chị ấy hỏi, liệu mình có biết “mình có thể bị lây bệnh như thế nào” không. Mình không biết, trong đời mình chưa một lần phải truyền máu, phải mổ, ngoài ba ngày nằm trong bệnh viện lúc mới chào đời, mình chưa phải nằm viện một ngày nào và ngoài Enrique, trong cuộc đời mình chỉ có “ba bạn tình”. Mình kể cho chị nghe chi tiết về tất cả bọn họ. Thậm chí cả Macek mình cũng không quên. Cậu có nhớ Macek không?! Mình yêu cậu ấy ngay từ năm thứ ba trung học. Cậu ấy là “người đầu tiên”. Mình đã hai lần để cho cậu ấy luồn tay vào áo lên của mình và cởi nịt vú.

Miriam bảo là cậu ấy thì không tính, và cả hai người còn lại trong bất cứ trường hợp nào cũng không thể “lọt” vào nhóm có nguy cơ cả. Họ là những người tình dục khác giới, mình không làm tình bằng miệng với họ và cả hai đều không có bất cứ một “lý do nào, nếu nói về HIV”. Lần thứ hai chị ấy hỏi mình là hôm nay, trong buổi gặp bác sĩ và chị ấy hỏi là mình có đồng ý để ghi âm câu trả lời của mình không. Chị ấy đề nghị mình không nên nói tên – tạm thời – của bất kỳ ai.

Sau khi ghi âm xong, chị ấy hỏi ông xã mình đã đi xét nghiệm chưa. Ít nhất thì mình cũng chưa biết tí gì về chuyện này. Sau cuộc gặp, Miriam chuẩn bị một bức thứ để gửi cho anh ấy và sẽ gửi qua bưu điện vào ngày mai.

Mình sợ…

Thứ ba, 6 tháng Tư

Enrique từ chối làm xét nghiệm. Hôm nay mình thấy bản copy bức thư từ chối của anh ấy trong phòng ngủ. Anh ấy luồn chiếc phong bì qua khe cửa rồi đi châu Âu hai tuần. Mình đã thở phào khi anh ấy đi khỏi…

Buổi chiều mình đến chỗ Miriam. Hôm nay là có kết quả của lượt xét nghiệm thứ ba và hôm nay mình sẽ nhận chương trình điều trị. Miriam chờ mình ở bãi đỗ xe phía trước bệnh viện. Chị ấy báo trước cho mình là trong phòng có hai bác sĩ và mình cần phải bình tĩnh. Khi mình vào phòng, họ ngừng nói chuyện và hỏi mình có đồng ý chi phí thêm cho việc chính thức xét nghiệm lại HIV không, vì rằng “gần đây xuất hiện một vài bất quy luận và cần phải làm sáng tỏ chúng để còn chuẩn bị cho một chương trình điều trị rất tốn kém dành cho chị”. Đó là một câu hỏi vô nghĩa đến mức Miriam không cần chờ câu trả lời của mình. Chưa đợi mình trả lời bất cứ điều gì, chị ấy đã nhấc điện thoại thông báo với phòng thí nghiệm là một lát nữa sẽ cùng với bệnh nhân đến để “xét nghiệm lại”. Ngay sau đó một bác sĩ đưa cho mình ký vào một giấy gì đó.

Mỗi khi họ làm xét nghiệm cho mình, bao giờ mình cũng sợ hãi nhìn mạch máu của mình chạy vào ống tiêm. Mình căm thù nó…

Thứ hai, 10 tháng Tư

4.49 sáng…

Miriam đập cửa đến hơn một tiếng. Chị ấy dán cả băng dính lên chuông để nó kêu liên tục, còn chị ấy thì đến chỗ cửa sổ và lấy đế giấy đập như điên lên kính. Chị ấy nhìn thấy mình mặc áo váy nghiêm chỉnh nằm lên đivăng trong phòng ngủ. Mình vẫn không tỉnh. Trước lúc ngủ mình đã đờ đẫn vì whisky và thuốc. Và nếu lê được về đến giường, thì mình ngủ ngay trên đi văng. Một chuyên gia gây mê giỏi nhất cũng không thể làm cho mình ngủ tốt hơn thế.

Đến gần tiếng đồng hồ mà không thấy mình phản ứng gì, Miriam hoảng hồn và gọi điện cho cảnh sát. Họ phá cửa. Mấy phút sau thì Miriam dẫn tới một xe cứu thương của bệnh viện. Chị ấy không cho cô cảnh sát động vào mình. Chị ấy tìm trong tủ lạnh chai nước khoáng liền đổ cả chai vào mặt mình. Cuối cùng thì mình cũng mở mắt, chị ấy ngồi cạnh mình trên đi văng, nâng đầu mình lên, ôm lấy mình và khóc. Cảnh sát phải biết Miriam làm nghề gì. Họ chỉ chắc chắn rằng đây là cuộc báo động nhầm, không ký biên bản cần thiết cho những cuộc gọi như thế này và mấy phút sau thì đi. Bác sĩ đi cùng xe cấp cứu đo mạch và huyết áp cho mình theo đúng thủ tục, để lại sirô gì đó có chứa cofein cô đặc và lo cho cái cửa nhiều hơn là cho mình.

Khi chỉ còn lại hai người, Miriam lấy khăn lau khô tóc cho mình, đặt mình ngồi trên giường, để đầu mình tựa vào tường và phải mấy lần chắc chắn rằng mình đã có phản ứng và hiểu được những gì chị ấy nói với mình, rồi .. lại khóc. Một lúc sau thì chị ấy bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh giường, lấy trong ví xách tay ra một tờ giấy đã nhàu rồi đọc to:

Âm tính: đối với HIV. 1/HIV 2 kháng thể.

Protein HIV kháng thể (xét nghiệm Western Blot và EIA): âm tính

……..

Thấy mình không phản ứng gì, chị ấy lại gần mình, ôm đầu mình mà lắc. Chị ấy dúi tờ giấy vào tay mình và hét lên như loạn trí:

- You are [bad word] negative, baby!(19) Âm tính! Â-m t-í-n-h. Bây giờ em đánh vần theo chị đi! ớ-mờ…

Chị ấy vừa về cách đây một tiếng. Bằng taxi. Để ô tô lại. Chị ấy quá say để có thể lái xe. Tụi mình tu whisky thẳng từ chai. Mỗi người một chai. Mình không say đâu Agnieska ạ. Mà nếu như có say, thì chắc chắn không phải là do rượu.

Hầu như Miriam tiêu thời gian của mình chỉ với những người “dương tính” hoặc gia đình của những người “dương tính”. Chị ấy làm việc ở bệnh viện mười bốn năm nay. Trong suốt mười bốn năm ấy [bad word] NEVER(20) xảy ra chuyện kết quả xét nghiệm âm tính lại là sai. Trong khi đó đã từng có những kết quả dương tính là nhầm. Chiều nay chị ấy đến chỗ mình và dẫn mình tới chỗ một cô bạn của chị ấy làm trong một bệnh viện khác. Ở Boston. Để xác định lại cho chắc chắn. Miriam muốn [bad word] SURE(21).

Phải để sau xét nghiệm này mình mới gọi điện cho Enrique.

Thứ năm, 13 tháng Tư

Đã qua lễ Phục sinh. Mình đã phục sinh trong đêm thứ bảy…

Nhưng phải đến hôm nay, lúc gần trưa mình mới ra khỏi mộ. Boston đã khẳng định kết quả xét nghiệm.

Â-m t-í-n-h

Mình cảm thấy như mình đang bay lên.

Enrique không nhận điện thoại của mình. Mình nhét phong bì đựng kết quả xét nghiệm qua khe cửa phòng tắm của anh ấy. Cái thứ hai mình để trên bàn làm việc, cái thứ ba mình để trên tủ bếp, lấy đĩa chặn lên, cái thứ tư mình ném vào ô tô trong gara, cái thứ năm mình để trên gối trong phòng mà anh ấy vẫn ngủ, cái thứ sáu mình quẳng trong tủ phòng ngủ, cái thứ bảy mình lấy ghim đính lên tấm bảng màu trong phòng làm việc của anh ấy. Bảy cái. Bằng số ngày trong tuần. Mình vẫn luôn nhớ về các tuần lễ của mình. Những Tuần Lễ Lớn…

Thứ sáu, 30 tháng 7

Mình không nài nỉ anh ấy yêu mình. Mình chỉ muốn anh ấy không phải đeo găng tay cao su khi ở trong bếp nữa và không căm thù mình nữa.

Thứ sáu, 27 tháng 8

Hôm qua mình đã bóc da đầu gối. Mình lấy hết những mảnh đĩa vụn đã găm dưới da ra. Ngay sau đó mình gọi điện đến văn phòng du lịch ở Boston và đặt chỗ về Ba lan. Vé một chiều. Miriam hứa là sẽ giúp mình gói ghém đồ đạc. Mình sẽ về đến Krakow ngày 18 tháng 9.

Vào Thứ Bảy Lớn.