CHƯƠNG 27

Hôm sau, Vương Nam nghĩ lại, vẫn là nên gọi điện cho Lí Trọng đi. Lí Trọng nói anh đang bận họp, tí nữa sẽ gọi cho cậu. Nhưng đến khi sắp tan tầm, điện thoại Vương Nam cũng không đổ chuông. Điều này làm Vương Nam rất thất vọng, cậu lần đầu tiên hiểu được tu vị bày dày vò khi đợi điện thoại. Cậu một hồi nghĩ xem nên nói gì với Lí Trọng, một hồi lại từ huyễn hoặc do sóng điện thoại ở công trường không tốt, nên không bắt được điện thoại của anh. Đang miên man suy nghĩ, điện thoại vang, là Liễu Dược Dược gọi đến. Cậu có chút nhụt chí không muốn bắt máy, lại sợ là việc công ty, giằng co mãi Vương Nam mới mở máy, “Uy?”. Vương Nam có chút hữu khí vô lực.

– “Cậu điếc a? Hay là đang bận tán gái, lâu như vậy mới bắt máy?”. Bên kia đầu dây là giọng Liễu Dược Dược hùng hổ.

– “Tạp âm ở công trường lớn quá, tôi không nghe thấy”. Vương Nam cảm thấy lí do này rất gượng ép.

– “Chị Từ trở về rồi, đêm nay muốn rủ chúng ta ăn cơm”. Liễu Dược Dược nói.

– “Úc, tôi biết rồi, mấy giờ, ở đâu?”. Vương Nam cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi xem Lí Trọng có đi cũng không.

– “Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến đón cậu”. Tắt máy, Vương Nam cảm thấy kì quái. Hôm nay Lí Trọng làm sao vậy? Không phải anh còn tức giận vì chuyện đêm qua chứ? Kì quái nhất là đêm nay Từ Đan Lôi lại chủ động mời cơm. Lí Trọng đến bây giờ cũng không gọi điện đến, làm Vương Nam càng cảm thấy căng thẳng.

6H chiều, Liễu Dược Dược gọi điện nói với Vương Nam bọn họ đến rồi. Vừa ra khỏi công trường, Vương Nam đã thấy Lí Trọng dừng xe bên đường. Biết Lí Trọng đang ngồi trên xe, trong lòng lại kích động. Chẳng qua cậu vẫn làm mặt lạnh, vì vẫn còn bực tức Lí Trọng.

Lên xe, Liễu Dược Dược hỏi sao nhìn cậu tiều tụy vậy? Vương Nam nói mệt lắm. Từ Đan Lôi cũng hỏi sao cậu nhìn có vẻ không có tinh thần như vậy? Vương Nam cười, hỏi tôi lúc nào thì trông rất có tinh thần? Lí Trọng nhìn thoáng qua cậu, nói: cậu vẫn là nên nghĩ đến chuyện yêu đương đi. Vương Nam không nói gì, tâm lý có chút phiền.

Đêm đó trên bàn cơm, Lí Trọng không ngừng lặp đi lặp lại khen ngợi Liễu Dược Dược, còn nói Vương Nam phải giữ cho chặt. Vương Nam mỉm cười ứng phó, Từ Đan Lôi nói:“Lí Trọng muốn làm bà mối a, cậu cùng Liễu Dược Dược chỉ cần phối hợp biểu diễn là được rồi”. Lí Trọng nói: “Vương Nam, là nam nhân thì phải chủ động, nếu không sẽ bị người khác xem thường”. Vương Nam cười: “Liễu Dược Dược làm sao lại coi trong tôi a? Một tên tri thức nghèo, cái gì cũng không có”. Lí Trọng lại bảo:“Vương Nam cậu sai rồi, cậu nói vậy thật có chút vũ nhục Liễu Dược Dược. Người ta lúc nào lại quan tâm xem trong túi cậu có bao nhiêu tiền?”. Vương Nam hết đường chống đỡ, hung hăng trừng Lí Trọng, sau đó cúi đầu nhìn món ăn trước mặt. Liễu Dược Dược nói: “Hai người đừng trêu đùa chúng tôi nữa, tiêu chuẩn của Vương Nam rất cao, tôi với không tới. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”. Từ Đan Lôi nhìn tình cảnh lúng túng, liền nói với Lí Trọng: “Đó là chuyện riêng của bọn họ a. Chúng ta xen vào làm gì. Lí Trọng hai ngày nay cũng là có bệnh, gấp rút tìm kiếm đối thượng cho Vương Nam a? Hoàng đế không lo, thái giám đã vội”. Lí Trọng lại nói: “Ai bảo anh là đàn anh của cậu ấy làm gì?! Được rồi, uống rượu uống rượu”. Ăn uống, trò chuyện. Sau đó, Vương Nam cũng theo Lí Trọng vào phòng vệ sinh. Tại bồn rửa mặt, cậu đứng sau Lí Trọng, nhìn chòng chọc anh. Lí Trọng thấy mắt Vương Nam có chút phiếm hồng. Giọng nói cậu có chút run rẩy: “Anh, nếu anh không thích tôi thì cứ nói rõ ràng đi. Đừng vòng vo, cũng đừng lôi Liễu Dược Dược vào chuyện này”. Lí Trọng giương giương miệng chưa biết phải nói gì, Vương Nam đã xoay người rời đi.

Có người nói ái tình là một loại bệnh, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Chỉ tiếc, mũi tên thần Cupid lại bắn trúng hai nam nhân, nên căn bệnh không giống như thông thường. Với kinh nghiệm của Lí Trọng, anh không phải không biết tình cảm của Vương Nam, lại càng hiểu rõ mình thích Vương Nam đến thế nào. Nhưng anh cũng hiểu rõ hiện thực có bao nhiêu trắc trở, cha mẹ, Từ Đan Lôi, bạn bè, ánh mắt xã hội…. hàng tỉ thứ áp lực phải mang theo! Một người từng trải như anh luôn biết không thể tiến thêm. Cho nên, anh liều mạng cố đem mọi việc trở về quỹ đạo ban đầu.

Con người ai cũng có những thời khắc rất sợ phải đối diện với bản thân. Lúc này, Lí Trọng là không dám đối diện với chính mình. Anh lại càng sợ hãi ba từ “Đồng tính luyến” chói lóa. Lí Trọng cảm giác mình chẳng khác gì kẻ tù tội bị sung quân thời cổ đại, bị xăm hình lên mặt. Mà con đường này, nếu càng đi xa, thì sẽ càng cô độc.