Một buổi sáng mùa thu đầy trong lành và êm ả.

Ánh nắng buổi sớm tinh sương đang e ấp chiếu rọi lên làn da phiếm hồng của người con gái, làm tôn lên vẻ trắng sáng, mịn màng tựa như những cánh hoa thanh khiết dịu dàng.

Lúc này, Giai Tuệ đang ngồi ngoài vườn, cô nhâm nhi tách cà phê nóng hổi còn nghi ngút khói.

Trên tay cầm quyển kịch bản chăm chú đọc thật kỹ lưỡng.

Ngày mai đoàn phim mới bắt đầu bấm máy nên hôm nay Giai Tuệ được rảnh rỗi.

Từ sáng đến giờ cô chỉ chăm chú đọc kịch bản.

Cô không biết mình đã đọc qua bao nhiêu lần rồi nữa, nhưng mỗi lần đọc xong lại cho cô một cảm giác nhói ở trong tim.

Câu chuyện là mối tình ngang trái giữa ba người mà Vân Nghi là người con gái đã dùng cả trái tim để yêu đơn phương người con trai ấy.

Nhưng đáp lại tấm lòng chân thành của cô là sự vô tâm, hững hờ từ anh.

Anh chẳng bao giờ yêu cô, chẳng bao giờ cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh.

Và cứ thế Vân Nghi bị rơi vào cái ngõ cục mà cô không biết làm cách nào để thoát khỏi nó.

Cô dần dần đánh mất bản thân mình, mắc kẹt vào con đường tối tâm mù mịt ấy.

Càng cố vùng vẫy thoát ra khỏi đó thì lại càng bế tắc khiến cô chết dần, chết mòn trong một tình yêu chưa bao giờ thuộc về cô.

Ở đâu đó, Giai Tuệ nhìn thấy được chính bản thân mình qua nhân vật Vân Nghi này.

Cô cũng đâm đầu vào yêu một người đàn ông, nhưng người ấy lại chẳng bao giờ chịu cúi xuống để nhìn thấy một trái tim yêu đang chờ anh hồi đáp lại.

Bây giờ đã là 3 giờ chiều..

Giai Tuệ mệt mỏi cả buổi sáng đọc kịch bản nên chiều cô muốn đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Từ khi về làm tình nhân cho Âu Lãnh Thiên, Giai Tuệ sống rất đầy đủ không cần lo cái ăn cái mặc như lúc trước nữa.

Anh cho cô nhà để về, xe để đi lại, tiền để tiêu xài, nhưng trước giờ ngoài ăn ở trong căn biệt thự thì hầu như tiền bạc mà anh cho cô, cô đều rất ít khi đụng đến.

Nhưng vì tên đàn ông đó đã dám có thái độ cáu gắt với cô, làm cho cô khóc nên cô quyết định hôm nay sẽ quẹt cháy thẻ của anh ta để cho hả giận.

Dù gì tiền của anh ta cũng nhiều đến như vậy, cô không xài thì đúng là uổng phí mà!

Giai Tuệ đi vào trung tâm thương mại, mới lượn qua, lượn lại một lúc mà đồ đạc cô mua đã lấp đầy xe mất rồi!

Nhìn lại đống đồ chất cao như núi trên xe ô tô mà cô thầm nghĩ trong đầu.

"Liệu mình có mua lố quá rồi không ta?"

Đang trên đường trở về nhà thì cô thấy được một đám đông đang vây quanh một chiếc xe mô tô.

Chiếc mô tô đó cô đã tìm mua nhiều lần lắm rồi, nhưng lần nào mua thì cũng không còn hàng hoặc bị người ta đến trước cướp mất.

Bây giờ, nhìn thấy nó ngay trước mặt làm sao cô chịu nổi trước cám dỗ này đây!

Giai Tuệ nhìn bền ngoài trông rất mong manh, thuộc kiểu người mà khi đàn ông nhìn vào đều sẽ muốn bảo vệ.

Nhưng tính cách của cô lại trái ngược với vẻ bề ngoài.

Tính cách của cô rất mạnh mẽ, không thích sống theo một khuôn khổ nhất định nào cả, nếu không muốn nói là thích nổi loạn.

Bởi thế, Giai Tuệ rất thích mấy trò có cảm giác mạnh, đặc biệt là đua xe nhưng cô lại chưa bao giờ được thử nên chỉ đành mua xe về để ngắm thôi, nhưng mua mãi mà chả được.

Giai Tuệ xuống xe, bước lại chỗ đám đông, cố gắng chen người vào nhìn cho kỹ chiếc xe mà ngày đêm cô mơ ước có được.

Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe mô tô, tay chỉ vào xe còn miệng thì luyên thuyên than thở không ngừng.

"Mọi người xem đi, chiếc mô tô này tôi mới mua không lâu nhưng vì con sư tử hà đông nhà tôi nhìn thấy chiếc xe này liền đánh tôi tới tấp, nói là tôi phun phí tiền bạc.

Nên bắt tôi phải trả lại chiếc xe này, nhưng ngặt nỗi cái cửa hàng mà tôi mua chiếc xe này nó lại phán cho tôi một câu hàng bán rồi miễn đổi trả, giờ đau khổ lắm tôi mới đem ra đây để bán nó.

Nếu ai muốn mua thì tôi sẽ bán với giá rẻ hơn thị trường cho người đó."

Giai Tuệ không rành về xe cộ cho lắm nhưng vì cô cũng có tìm hiểu đôi chút về chúng nên nhìn sơ qua cô cũng biết chiếc xe này đúng thật là vẫn còn mới, chưa chạy được bao lâu.

Giai Tuệ nhìn chiếc xe mà mừng rỡ, thầm nghĩ trong đầu nhất định phải nắm bắt cơ hội này đem em nó về nhà.

"Chú ơi! Tôi muốn mua nó."

"Tôi sẽ mua nó."

Bỗng, từ đâu ra một giọng nam cùng nói đồng thanh với cô.

Người đàn ông đó cũng muốn mua chiếc xe này giống như cô.

Giai Tuệ không thể để chiếc xe mà cô hằng mơ ước rơi vào tay người khác được, nên cô bằng mọi giá phải giành giật chiếc xe với người đàn ông kia.

"Chú! Là con lên tiếng trước, chú phải bán chiếc xe cho con."

Người đàn ông tranh xe với Giai Tuệ lên tiếng giành giật.

"Nè, cô là con gái chạy xe mô tô không hợp đâu!"

"Sao anh biết là không hợp? Mà dù cho tôi không chạy được đi chăng nữa thì tôi mua về để trong nhà ngắm đó thì sao nào, anh có ý kiến gì hả?"

Giai Tuệ phùng má trợn mắt nhìn người đàn ông đó.

"Cô.."

Anh ta bị độ ngang ngược của Giai Tuệ làm cho câm nín, không cãi lại được.

Người đàn ông này mang khẩu trang, đeo kính râm khiến Giai Tuệ không thể nào nhìn thấy rõ mặt anh ta.

Nhưng nhìn qua vẻ bề ngoài thì vóc dáng của anh ta đúng là rất chuẩn luôn nha!

Ông chú bán xe nhào vô ngăn cản nếu không ông sợ sẽ có cuộc hỗn chiến giữa hai người này mất.

"Thôi..

thôi, hai người bình tĩnh lại đi! Bây giờ, cả hai đều muốn mua chiếc xe này, vậy ai trả giá cao hơn thì tôi sẽ bán cho người đó."

"Tôi ra giá 200 triệu."

Người đàn ông bịt mặt cao giọng ra giá, xem ra anh ta muốn tranh giành với Giai Tuệ cho đến cùng nhưng cô là người đâu dễ chịu thua chứ.

Giai Tuệ rút trong túi ra chiếc thẻ đen không giới hạn đưa trước mặt anh ta, khiến ai nấy có mặt tại đó điều há hốc mồm.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô còn xoè ra thêm vài tấm thẻ đen nữa, làm cho mọi người trợn tròn mắt không nói nên lời.

Mấy chiếc thẻ được Giai Tuệ xoè ra tạo thành hình rẻ quạt, rồi phẩy phẩy trước mặt người đàn ông đang tranh giành chiếc xe với cô.

Bây giờ, trông cô vô cùng quyền lực.

"Chú à! Mấy tấm thẻ này có đủ mua chiếc xe đó không vậy?"

"Đủ..

đủ.."

Ông chú vừa nói vừa gật đầu lia lịa.

Thật ra lúc đầu, Âu Lãnh Thiên quăng cho cô mấy tấm thẻ này, cô còn thầm mắng anh ta là đồ hóng hách, khoe của nhưng bây giờ cũng nhờ mấy tấm thẻ này mà cô có được chiếc xe mình thích mà đặc biệt là cô còn dằn mặt được tên kia.

Nhưng đều Giai Tuệ không ngờ đến là tên đó lại dai như đỉa vậy.

Dù cô đã mua chiếc xe rồi như hắn vẫn bám lấy cô, năn nỉ cô bán chiếc xe cho hắn.

"Vị tiểu thư xinh đẹp, giàu có cô có thể suy nghĩ lại việc bán chiếc xe cho tôi không?"

"Tôi không bán!"

Giai Tuệ quay mặt lại nhìn thẳng vào anh ta với thái độ cứng rắn, kiên quyết không lung lay trước lời dụ dỗ của trai đẹp.

Tên kia đột nhiên nhìn chằm chằm vào Giai Tuệ rồi hét lên.

"Cô là Giai Tuệ có phải không?"

"Nè, anh năn nỉ không được rồi dùng chiêu nhận người quen đó hả?"

"Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Hà Quốc Anh nè."

"Hà..

Quốc..

Anh?"

Giai Tuệ cố gắng nhớ ra cái tên đầy mơ hồ ấy.

"Không lẽ..

anh là diễn viên Hà Quốc Anh, người được mệnh danh là nam thần quốc dân đó hả?".