Mặc cho vết rách da trên cánh tay vẫn âm ỉ chảy máu, nhưng Vương Chính Phàm không hề quan tâm mà cố gắng giữ lấy Mạn Viên Hân, vì sợ cô chạy ra ngoài sẽ gặp phải chuyện không may.

"Buông tôi ra, tôi phải đi tìm tiểu Hàn..."

Lúc này, sau một lúc khá lâu vì đang là giờ nghỉ trưa thì bác sĩ lẫn y tá mới tới.

Vừa nhìn thấy tình trạng kích động hiện tại của Mạn Viên Hân, sắc mặt bác sĩ liền trở nên khẩn trương.

"Y tá Dương, chuẩn bị thuốc an thần."

"Mau đưa cô ấy lên giường."

Vị bác sĩ lần lượt đưa ra từng câu nói, sau đó nhanh chóng cùng Vương Chính Phàm đưa Mạn Viên Hân quay trở lại giường bệnh.

"Các người buông tôi ra, tôi phải đi tìm tiểu Hàn..."

Mạn Viên Hân ức chế vô cùng, cô dốc hết toàn bộ sức lực để chống trả nhưng bất thành.

Khi đã được đưa trở về giường cô còn ngoan cố cắn thật mạnh vào tay Vương Chính Phàm, hòng được giải thoát nhưng kết quả vẫn bất lực vì người đàn ông đó chẳng hề buông ra.

"Đã chuẩn bị thuốc xong."

Bấy giờ, y tá Dương đã mang ống thuốc an thần đi tới giao lại cho bác sĩ, sau đó cô cùng Vương Chính Phàm và một nữ y tá khác giữ chặt Mạn Viên Hân để cô được bác sĩ tiêm thuốc.

Dù Mạn Viên Hân vẫn cố vùng vẫy nhưng sau cùng vẫn được tiêm thuốc thành công, chẳng mấy phút sau cô dần dần thiếp đi khi thuốc đã ngấm vào người.

Vương Chính Phàm nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn ngay ngắn.

Lúc này, vị bác sĩ mới lên tiếng:

"Có phải cô ấy vừa trải qua một cú sốc gì đó rất lớn đúng không?"

Người đàn ông trẻ ôm lấy vết thương trên tay mình, ánh mắt thương xót vẫn nhìn cô gái, anh trầm giọng cất lời:

"Cô ấy là một người mẹ, nhưng cách đây ít ngày trước con trai của cô ấy đã bị một người bí ẩn mang đi mất, đến nay cũng hơn hai tuần trôi qua nhưng vẫn không có chút tung tích nào.

Hôm nay cô ấy còn nghĩ quẩn nên đã tự sát, có lẽ..."

"Có lẽ đó là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của cô ấy."

Vị bác sĩ thay anh tiếp lời, và nét mặt của ông cũng không giấu khỏi sự thương cảm, ông ôn tồn nói tiếp:

"Nhưng để một người bình thường trở nên điên dại thế này thì có thể cô ấy còn phải trải qua những chuyện gì khác tồi tệ hơn nữa, kế tiếp là mất đi đứa con ruột thịt của mình nên mới khốn đốn như bây giờ."

Chuyện tồi tệ hơn nữa sao? Nếu anh biết thì đâu để mọi chuyện lần lượt đi vào ngõ cụt trong bất lực.

Vương Chính Phàm hít một hơi sâu để điều chỉnh lại tâm tình.

"Tôi muốn biết làm thế nào để cô ấy nhanh chóng hồi phục."

Anh chọn cách im lặng trước những nghi vấn của bác sĩ, và chỉ quan tâm đến phương hướng điều trị cho người mình thương mà thôi.

"Tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược."

Người bác sĩ rút ra kết luận bằng một câu ngắn gọn.

Nhưng đó không phải là thứ Vương Chính Phàm muốn nghe, nên anh đã dành cho ông ta cái nhìn sắc bén, cùng lời nói lạnh lùng:

"Tôi muốn biết cụ thể là cần phải làm gì để cô ấy hồi phục nhanh nhất có thể, ông nói câu đó thì có ý nghĩa gì? Đó là trách nhiệm của các người hay sao, hả?"

Càng nói, Vương Chính Phàm càng mất bình tĩnh, anh còn lao tới túm lấy cổ áo bác sĩ, trừng trừng đôi mắt phẫn nộ với đối phương, khiến mọi người một phen hoảng hốt.

Nhưng chưa qua mấy giây sau thì sức lực của người đàn ông dần dà gia giảm vì anh cảm thấy đầu óc đang choáng váng, đôi chân như từ từ mất đi trọng lực.

Buông tay ra khỏi cổ áo bác sĩ, Vương Chính Phàm loạng choạng lui về sau, đưa tay bám vào thành cuối giường bệnh thì mới có thể đứng vững.

"Vương tổng, tôi thấy sắc mặt anh không ổn lắm, vết thương trên cánh tay còn chưa được băng bó, trước tiên anh nên theo tôi thăm khám sức khỏe xem sao đã."

Lời đề nghị của bác sĩ thật ra chẳng có câu nào lọt vào tai người đàn ông ấy.

Anh giương đôi mắt được bao phủ bởi một lớp băng giá, che đi sự mệt mỏi bên trong nhìn lên vị bác sĩ, trầm giọng nói:

"Ông vẫn chưa trả lời những gì tôi đã hỏi."

"Tôi đã nói rồi, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược.

Nghĩa là chỉ khi cô ấy vượt qua bóng ma tâm lý của chính mình thì mới có thể khỏi bệnh.

Trong khoảng thời gian này, cách duy nhất để giúp cô ấy là ở bên cạnh, cố gắng động viên, khuyên nhủ để tâm trạng cô ấy dần khởi sắc hơn."

Bác sĩ lực bất tòng tâm giải bày tận lòng thì mới giúp Vương Chính Phàm chịu chấp nhận sự thật.

Anh nhìn sang người con gái ấy, trong lòng tuyệt nhiên không thể giấu đi đau xót.

Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì hay sao mà ông trời lại nỡ nhẫn tâm đọa đày một cô gái yếu đuối như cô thế này chứ?

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, cũng dốc hết trách nhiệm nhưng với tình trạng này chỉ có thể xin lỗi vì bất lực.

Tôi cũng muốn khuyên anh một vài lời rằng: Nếu anh muốn đồng hành cùng cô ấy trong khoảng thời gian khó khăn này, thì trước tiên anh phải có thể lực và một tinh thần thật tốt.

Nếu đến anh còn không tự lo tốt cho bản thân thì làm sao lo cho người khác?"

Thật lòng bác sĩ đã dốc tận tâm với bệnh nhân lẫn người nhà.

Và có vẻ như những vì ông vừa nói đã giúp Vương Chính Phàm vực dậy khỏi chuỗi giây phút chìm đắm vào rối ren đầy chông chênh.

Nét mặt nam nhân đã hòa hoãn hơn, anh trầm giọng hỏi:

"Khi nào cô ấy tỉnh lại?"

"Thuốc an thần có tác dụng lâu nhất là bốn tiếng, trong thời gian này anh hoàn toàn có thể đi băng bó vết thương và truyền xong một chai nước để lấy lại sức trước khi cô ấy tỉnh dậy."

"Tôi muốn một người ở lại đây với cô ấy đến khi tôi quay trở lại."

"Chuyện này Vương tổng anh không cần phải nói."

Nói rồi, vị bác sĩ liền nhìn sang y tá Dương, ông tiếp lời:

"Y tá Dương, cô ở lại đây với bệnh nhân.

Nếu có dấu hiệu gì bất thường thì báo với tôi ngay."

"Vâng!"

"Giờ thì anh có thể an tâm đi với tôi rồi chứ?"

Nhận được câu hỏi của bác sĩ, Vương Chính Phàm vẫn rất lạnh lùng.

Khi anh đứng dậy đã có một nữ y tá khác định đến dìu vì sợ anh choáng váng sẽ ngã, nhưng Vương Chính Phàm lại đưa tay ra hiệu cho cô ấy không được đến gần mình, kèm theo câu nói lạnh nhạt:

"Tôi tự đi được."

...--------------------------------...

Chương sau sẽ tái ngộ người cũ nhen mọi người! ????.