Hai người mới vào cửa lớn, liền thấy hành lý túi lớn túi nhỏ.

“Ôi trời! Bạn của dì Lan muốn ở lâu dài sao! Nhớ ngày đó lúc em tới cũng không có mang cái gì, thế này không phải quá khoa trương sao!” Cao Kiều Tuyết Ngạn ngạc nhiên mà nói với Ngôn Xảo Dung.

Đột nhiên có một cô gái lao ra ôm lấy Cao Kiều Tuyết Ngạn, cô ấy thoạt nhìn tuổi tương đương với Ngôn Xảo Dung. Dd/l//q/d/

“Tuyết Ngạn, anh biết không? Mỗi khi rời xa anh, mỗi một giây em đều nhớ anh, lần này em trở lại cũng không rời khỏi anh nữa.”

Xem hai người bọn họ thân mật như thế, Ngôn Xảo Dung không khỏi tức giận, ngay sau đó liền chạy về phòng.

“Dung nhi, Dung nhi!” Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn đuổi theo, nhưng cô gái vẫn ôm chặt không thả. “Dục Khiết, đừng có như vậy được không?”

“Anh làm gì mà quan tâm cô ấy như vậy, em thật vất vả mới trở về, em không chịu! Em muốn anh ở cùng em.”

“Cô buông tay ra mau, tôi cảnh cáo cô! Tốt nhất ở trước mặt Dung nhi ít nhắc tới quá khứ của chúng ta, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.” Cao Kiều Tuyết Ngạn hất tay Sam Phổ Dục Khiết ra, lo lắng mà xông lên lầu.

Cao Kiều Tuyết Ngạn đột nhiên thay đổi làm cho Sam Phổ Dục Khiết sợ hãi chạy đến phía dì Quỳnh khóc lóc kể lể.

“Dì Quỳnh, Tuyết Ngạn khi dễ con, anh ấy mới vừa rống lên với con.”

“Sẽ không nha! Tính tình của Tuyết Ngạn làm sao có thể thay đổi nhiều như thế?” Dì Lan hoài nghi Sam Phổ Dục Khiết nói dối.

“Làm sao mà không thể! Anh ấy mới vừa rồi vì một cô gái mà rống lên với con, con không chịu! Con muốn cô ta chuyển đi.”

“Cô gái nào? Dì Lan, bà không quên nhà Cao Kiều cùng nhà Sam Phổ chúng ta có ước định chứ?”

Nhớ ngày đó mẹ của Cao Kiều Tuyết Ngạn thấy Sam Phổ Dục Khiết mới sinh ra, liền thích cô, muốn cô làm con dâu nhà Cao Kiều; cũng bởi vì cái ước định này nên năm Sam Phổ Dục Khiết được tám tuổi liền mang vào nhà Cao Kiều, cho đến mười mấy năm trước cha mẹ Cao Kiều Tuyết Ngạn qua đời, cô mới trở lại Bắc Hải Đạo (Hokkaido) nhà Sam Phổ.

“Cái này…” Dì Lan ấp úng nói không ra lời.

Dì Quỳnh thấy thế, trong lòng biết rõ Cao Kiều Tuyết Ngạn và cô bé kia cũng không hề đơn thuần, bà tuyệt đối không thể để cho cô bé kia gây tổn hại tới tiểu thư, nhất định phải trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc).

“Dung nhi! Em mở cửa ra!” Nghe Cao Kiều Tuyết Ngạn gọi, Ngôn Xảo Dung vội vàng lau nước mắt, đi tới trước cửa mở cửa cho anh.

Vừa vào trong phòng, Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới trước mặt của Ngôn Xảo Dung, cúi đầu nhìn cặp mắt của cô đỏ lên bởi vì thương tâm mà khóc.

“Dung nhi, không nên im lặng như thế được không? Anh biết em nhất định có chuyện muốn hỏi anh, đừng dấu ở trong lòng.”

“Tôi còn có thể hỏi cái gì, anh nguyện ý nói cho tôi biết sao, dĩ nhiên là sẽ không nói rồi.”

“Em đang ghen!” Thật đáng chết, sớm nên hỏi dì Lan bạn cũ kia là ai, chứ không để cho Dung nhi của anh ăn hũ dấm lớn như vậy, bất quá dáng điệu của cô khi ghen cũng thật đáng yêu.

“Không có! Tôi nào có tư cách ăn dấm với anh, tôi chẳng qua là tình nhân của anh với kỳ hạn ba tháng mà thôi.”

“Không cho nói em nói về mình như vậy.”

Đây chẳng qua là một phần trong kế hoạch, nhìn bộ dáng của cô đối với anh có hiểu lầm càng lúc càng sâu!

“Vậy anh muốn tôi phải nói như thế nào!”

Nhìn Ngôn Xảo Dung lúc này kích động như thế, Cao Kiều Tuyết Ngạn hôn đôi môi của cô, không để cho cô tiếp tục nói lời mà anh không thích nghe chút nào. “Dung nhi, tin tưởng anh được không?” Anh ôm cô lên giường, nhẹ nhàng hôn lên tai nhạy cảm của cô, cảm giác được Ngôn Xảo Dung khẽ run, anh cũng không dừng mà hạ xuống hôn cổ cô.

“Dung nhi, em quá nhạy cảm.”

“Tuyết Ngạn, không muốn…” Ngôn Xảo Dung không biết mình rốt cuộc làm thế nào, một cổ lửa nóng tấn công toàn thân.

“Còn nhớ rõ em thiếu anh một đêm không? Anh bây giờ phải đòi lại.” Cao Kiều Tuyết Ngạn xấu xa mà ngậm vành tai của Ngôn Xảo Dung, cũng khẽ vuốt da thịt non mềm của cô.

Chợt một tràng tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không khí mập mờ giữa bọn họ.

“Chuyện gì?” Cao Kiều Tuyết Ngạn thầm mắng ở trong lòng, là người nào không biết sống chết?

“Tuyết Ngạn, anh đang ở trong đó a! Em muốn tìm anh nói chuyện phiếm, ra ngoài được không?”

“Bây giờ tôi không rãnh, cô tìm người khác đi!” Lại là cái người phiền phức đó!

“Anh đang làm việc gì? Em có thể giúp anh nha!” (haha, người ta làm chuyện “nội bộ” mà cũng muốn xen vào, à)

Cao Kiều Tuyết Ngạn quả thực dở khóc dở cười, theo anh biết nếu như không đi ra ngoài, Sam Phổ Dục Khiết nhất định sẽ phá hủy cánh cửa kia, dù sao cũng bị cô ta làm cho mất hết hứng thú.

Vì vậy anh cúi ở bên tai Ngôn Xảo Dung nói nhỏ nhẹ: “Nhớ là em thiếu anh một đêm đấy.”

“Tuyết Ngạn, người ta không thoải mái, không muốn đi ra ngoài.”

“Vậy cũng tốt! Như thế anh sẽ đem bữa trưa lên, em nghỉ ngơi thật tốt.”

Cao Kiều Tuyết Ngạn giúp Ngôn Xảo Dung đắp kín mền mới xoay người rời đi.

Thấy anh đi ra, Sam Phổ Dục Khiết cảm thấy kỳ quái hỏi: “Tuyết Ngạn, anh đổi phòng sao?”

“Dục Khiết, cô không phải là có lời gì muốn nói với tôi sao, cô nói đi!”

Cao Kiều Tuyết Ngạn thật sự cảm thấy rất phiền, người mình yêu là Ngôn Xảo Dung, lại không thể làm trái với ý định của mẹ, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

“Tuyết Ngạn, em muốn biết cô gái kia là ai?”

“Chuyện không liên quan đến cô, cô muốn nói chỉ là việc này? Tôi mệt rồi muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Quả thực anh đã mệt mỏi!

“Em có thể không cần biết trong khoảng thời gian trước anh có người phụ nữ khác, nhưng bây giờ em đã trở lại, anh cũng nên dừng lại đi! Em không hy vọng trong lòng của anh còn có người khác.”

“Dục Khiết, tôi và cô đều không phải là tự nguyện. Cô phải đi tìm người đàn ông thật lòng yêu cô, để cho hắn thật sự quý trọng cô.”

“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh làm em quá thất vọng! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ anh một chút cũng không cảm giác được em đối với anh là yêu sao? Vì anh, em không biết cự tuyệt bao nhiêu người theo đuổi, cũng có thể không thèm để ý anh sở tác sở vi (làm những gì), anh còn muốn em làm thế nào?”

“Dục Khiết, cưỡng cầu trong tình yêu sẽ không có hạnh phúc, cô có hiểu được không? Tôi không muốn tiếp tục nữa, nếu không cô sẽ bị tổn thương nhiều hơn, lúc cô yêu còn chưa có sâu đậm, dứt khoát đi, cô buông tha cho tôi đi! Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Tôi đói rồi! Cùng nhau đi xuống ăn cơm.”

Mẹ, hy vọng người tha thứ cho con, con không muốn cùng người mình không thương sống với nhau cả đời. Cao Kiều Tuyết Ngạn nói thầm ở trong lòng.

Thật ra thì Ngôn Xảo Dung căn bản không ngủ, sau khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

“Mình có nên lưu lại nơi này nữa hay không, phá hư nhân duyên của bọn họ, mình thật đáng chết!”

Ngôn Xảo Dung không ngừng tự trách cứ mình, mà những lời này cũng làm cho dì Quỳnh tránh ở ngoài cửa nghe được.

“Biết mình không nên ở lại chỗ này, thì mau cút đi!”

Ngôn Xảo Dung kinh hoảng từ trong chăn ngồi dậy, nhìn dì Quỳnh đẩy cửa đi vào.

“Thật xin lỗi! Tôi biết làm như vậy thật vô lễ, cho tôi tự giới thiệu, tôi là bà vú của Dục Khiết tiểu thư. Tôi hy vọng cô biết, tiểu thư nhà chúng tôi thân phận lẫn địa vị cùng Tuyết Ngạn thiếu gia tuyệt đối xứng đôi nha! Về phần cô, nói dễ nghe một chút là tình nhân, khó nghe một chút chính là tham tiền của nhà Cao Kiều!” Nhìn Ngôn Xảo Dung một bộ dáng đáng thương, dì Quỳnh thật muốn hung hăng mà tát cho cô ta hai cái, cô là cái gì mà dám câu dẫn Tuyết Ngạn thiếu gia.

“Không phải vậy, tôi thật không biết anh ấy đã có vị hôn thê, nếu không tôi sẽ không theo anh ấy tới đây.”

“Nói thì phải làm được đó. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất mau rời khỏi nơi này, cô muốn bao nhiêu tiền tôi có thể cho cô.”

“Tôi không cần tiền. dì Quỳnh, xin cho tôi thêm hai tháng, đến giờ tôi tự nhiên sẽ rời đi.” Ngôn Xảo Dung muốn cho em gái được an toàn.

“Được, liền hai tháng. Tôi muốn cô hoàn toàn biến mất trước Tuyết Ngạn thiếu gia, cô làm được không?”

“Tôi làm được.” Tuyết Ngạn, thật xin lỗi.

Dì Quỳnh sau khi nghe Ngôn Xảo Dung cam kết, xoay người rời phòng.

Cao Kiều Tuyết Ngạn sau đó tiến vào. “Dung nhi, Dì Quỳnh có phải nói với em những điều gì không?”

Lúc dì Quỳnh vừa rời đi, bộ dáng nham hiểm kia, làm cho Cao Kiều Tuyết Ngạn lo lắng bà ta có nói điều không nên nói mà tổn thương Ngôn Xảo Dung hay không.

“Không có a! Bà ấy chẳng qua là tới xem em một chút mà thôi, chớ đoán lung tung. Oa! Thức ăn hôm nay thật là ngon, anh có phải đem toàn thức ăn ngon mà gắp cho em hay không!”

Thấy bộ dáng Ngôn Xảo Dung tươi cười rạng rỡ, Cao Kiều Tuyết Ngạn cuối cùng cũng an tâm nhiều. “Đúng nha! người em không thoải mái, ăn nhiều một chút mới có sức khỏe.”

“Vậy em chẳng phải là sẽ biến thành người mập sao, anh xấu thật đó!”

“Sẽ không, sau này anh sẽ cho em vận động trên giường nhiều một chút, như vậy chẳng những không mập, còn có thể trở nên thon thả xinh đẹp hơn! Tới đây, anh bón cho em.” Vừa nói, Cao Kiều Tuyết Ngạn cẩn thận bón cơm cho Ngôn Xảo Dung.

Cho đến Ngôn Xảo Dung liên tiếp lắc đầu, “Em ăn không vô!”

“Ăn ít như vậy, xem ra em thật sự đã ngã bệnh.” Cao Kiều Tuyết Ngạn đưa tay đè trán của Ngôn Xảo Dung. “Ừ! Anh xem em là bệnh tương tư rồi.”

“Lại nói lung tung rồi! Xảo Dung, đừng để ý đến nó. Con gần đây khẩu vị không tốt, dì nấu chén cháo tổ yến cho con, tới đây! Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!” Dì Lan đi tới nói. Bà biết trong những ngày kế tiếp, Ngôn Xảo Dung sẽ rất đáng thương.

Bà già như bà ở nhà này thật không biết có năng lực bảo vệ cô hay không?

“Dì Lan, người thiên vị! Tại sao con không có?”

“Con thì không cần! Tránh cho con ăn xong tinh lực tràn đầy khi dễ Xảo Dung.”

“Dung nhi, em xem dì Lan của em khi dễ anh.” Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như đứa bé mà nắm ống tay áo của Ngôn Xảo Dung.

“Con, đứa nhỏ này hại dì mà không biết ngượng!” dì Lan cùng Ngôn Xảo Dung bị Cao Kiều Tuyết Ngạn chọc cho bật cười.

Ở trong bóng tối dì Quỳnh nghe lén lại xem thường. “Tôi muốn cho cô biết, người nào mới thật sự là nữ chủ nhân.”

Ngôn Xảo Dung ở trong phòng tắm đang tắm, nghĩ tới trước đó dì Quỳnh nói.

“Mình nên làm thế nào đem Tuyết Ngạn trả lại cho Dục Khiết? Mình thật lòng thương anh ấy, nhưng anh ấy cuối cùng không thuộc về mình.”

Phút chốc, đèn đột nhiên tắt.

“Ai?” Ngôn Xảo Dung khẩn trương từ trong hồ tắm đứng lên, vịn tường muốn tìm nguồn điện mà mở chốt.

“Ngôn Xảo Dung, cô lại dám đem lời của tôi gió thoảng bên tai, xem tôi dạy dỗ cô như thế nào!”

Là dì Quỳnh! “dì Quỳnh, tôi đã làm sai chuyện gì? Bà không phải nói cho tôi hai tháng sao.”

“Đã làm sai chuyện gì chính trong lòng cô biết rõ, cô biết rõ tiểu thư nhà chúng tôi là con dâu nhà Cao Kiều, còn vọng tưởng ngồi lên vị trí đó, cô đừng nằm mộng!” dì Quỳnh giơ tay cho Ngôn Xảo Dung hai bạt tai. “Tôi muốn cho cô biết người nhà Sam Phổ không phải là dễ khi dễ.” Trên mặt của bà ta hiện ra nụ cười âm hiểm.

“Không nên như vậy! A…” Ngôn Xảo Dung suy yếu làm sao có thể là đối thủ của dì Quỳnh, chưa tới hai ba cái đã ngã xuống.

Dì Quỳnh từ trong lòng dâng lên một cổ căm hận. “Tiện nhân! Cô không phải là rất khoẻ sao? Làm sao tát một cái liền ngã xuống rồi?”

Dì Quỳnh ác độc mà đem đầu Ngôn Xảo Dung nhấn vào trong nước, mà Ngôn Xảo Dung tâm hoảng không ngừng vùng vẫy.

Phút chốc, bà ta nâng mặt Ngôn Xảo Dung lên, từ trên người lấy ra một cây dao nhỏ sắc bén.

“Hôm nay tôi sẽ phá hủy gương mặt này của cô, xem cô còn có năng lực gì mà đi câu dẫn Tuyết Ngạn thiếu gia!”

“Không, không muốn…” Ngôn Xảo Dung sợ hãi muốn tránh ra, nhưng đã không còn kịp nữa.

“A ——” hai dòng vết thương đỏ tươi ở trên khuôn mặt Ngôn Xảo Dung, quá mức kinh hoảng làm cô ngất đi.

“Ngôn Xảo Dung, đây là cô tự tìm! Ha ha…”

Thời gian không biết qua bao lâu, dì Quỳnh mới rời phòng, để lại một mình Xảo Dung ở trong phòng tắm tự sinh tự diệt.

Tiếng gõ cửa vang lên, lại thủy chung không thấy bất luận ai tới mở cửa, Cao Kiều Tuyết Ngạn đứng ở ngoài cửa rốt cục không nhịn được, ý đồ muốn đưa tay mở của đi vào.

Một tiếng khách! Cửa được mở ra, đến gần bên giường nhưng không thấy ai cả.

“Có phải là ở phòng tắm hay không?” Cao Kiều Tuyết Ngạn đến gần phòng tắm, nhẹ chuyển động cửa.

“Kỳ quái! Làm sao một chút thanh âm cũng không có?” Thân thể mềm mại trên sàn nhà kia chính là… Anh lập tức xông về trước.

“Dung nhi, tại sao có thể như vậy? Đừng đùa giỡn với anh!”

Cao Kiều Tuyết Ngạn từ sàn nhà đem Ngôn Xảo Dung ôm vào để trong hồ tắm đã lạnh. “Dung nhi, em kiên nhẫn một chút.”

Đem Ngôn Xảo Dung an bài xong, Cao Kiều Tuyết Ngạn vội vàng mà chạy xuống lầu.

“Mau gọi điện thoại gọi Bác sĩ Vương!” Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà lại đi về phòng của Ngôn Xảo Dung.

Người ngồi ở trong phòng khách thấy thế, vội vàng đứng dậy đi theo sau lưng Cao Kiều Tuyết Ngạn.

“Dung nhi, bác sĩ sẽ nhanh đến thôi, em ngàn vạn lần chớ gặp chuyện không may. Dung nhi!”

Cao Kiều Tuyết Ngạn hận mình rõ ràng có dự cảm xấu, còn không canh chừng cô, làm cho cô xảy ra chuyện.

“Xảo Dung, đứa nhỏ của tôi. Tuyết Ngạn, chuyện gì đã xảy ra?”

Dì Lan nhìn thấy Ngôn Xảo Dung vô tội bị hại, thật sự là không nỡ, nước mắt không ngừng mà chảy xuống.

“Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì to tát.” Dì Quỳnh khinh thường lôi kéo Sam Phổ Dục Khiết rời đi.

“Dì Quỳnh, bà nói cái gì?” Tại sao dì Quỳnh mới vừa rồi nhìn trông có chút hả hê mà nói lời đó? Chẳng lẽ…

“Là bà có đúng hay không?” Sam Phổ Dục Khiết kéo dì Quỳnh xuống lầu. “Tại sao phải làm chuyện như vậy, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào?” Cô xoay người đi trở về phòng.

“Tôi làm như vậy còn không phải là hoàn toàn vì cô. Nếu như không đến ra oai phủ đầu cô ta một chút, cô ta sẽ không biết thân phận của mình.” dì Quỳnh khoanh hai tay, hậm hực mà nghe tiếng vang từ trong phòng truyền ra.

“Dì Quỳnh, tôi căn bản cũng không để ý Tuyết Ngạn đối với tôi thế nào, tôi một chút cũng không thương anh ấy, chẳng qua là xem như anh trai mà tôn trọng. Người tôi yêu vẫn còn ở Bắc Hải Đạo chờ tôi, lúc trước tôi còn rất lo lắng, bây giờ rốt cục có thể xem như trút được gánh nặng.”

Trước khi tới nhà Cao Kiều, Sam Phổ Dục Khiết đã từng một lần cùng với mẹ cô thương lượng hôn sự của mình, nhưng vì lo sự nghiệp của cha có nguy cơ cần trợ giúp, mẹ cô không tán thành ý tưởng của cô; cho đến khi cha cô ra lệnh cô phải cố hết sức dụ dỗ Cao Kiều Tuyết Ngạn cưới cô, sau thuận lý thành chương (hợp lẽ) mà nuốt tất cả tài sản của anh, cô mới hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, nếu không cha mẹ cũng sẽ không ép gả cô cho Cao Kiều Tuyết Ngạn.

Dì Quỳnh nhìn cô, “Cô chẳng lẽ quên sự nghiệp của ông chủ còn cần cô tới cứu?”

“Dì Quỳnh, dù là như vậy, bà cũng không cần phải hại người!” Sam Phổ Dục Khiết không nhận mà phản bác.

“Dục Khiết, đừng quên! Chúng ta ngồi chung một con thuyền, thuyền lật đối với cô và tôi đều không tốt.”

“Dì Quỳnh, bà thay đổi rồi!” Không nghĩ tới dì Quỳnh đã trở nên tàn nhẫn như thế.

“Hoàn cảnh sẽ thay đổi một người, vì đạt được mục đích nhất định không chừa thủ đoạn nào. Dục Khiết, cô còn trẻ không hiểu, nhưng hãy nhớ, như vậy cô mới có thể sinh tồn.” Dì Quỳnh vỗ nhẹ lưng Sam Phổ Dục Khiết, xoay người đi xuống lầu.

Sam Phổ Dục Khiết phảng phất bị loại kinh sợ thật lớn mà lẩm bẩm tự nói: “Tuyết Ngạn, tha thứ cho em.”

Sau khi xem xét bệnh tình xong, Bác sĩ Vương mang Cao Kiều Tuyết Ngạn và dì Lan đến phòng khách.

“Tuyết Ngạn, dì Lan, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, có phát sinh chuyện gì, nhớ lập tức liên lạc với tôi. Dì Lan, làm phiền lão nhân gia bà chưng nhiều thực phẩm cho cô ấy ăn lót dạ, bệnh viện còn có việc tôi đi trước.”

“Tôi tiễn Bác Sĩ Vương trở về.” Dì Lan theo sát ở sau lưng bác sĩ Vương, mãi cho đến cửa.

“Bác sĩ, có thể nói cho tôi biết, vì nguyên nhân gì mà cô ấy biến thành như vậy? Còn có vết thương trên mặt cô ấy…”

“Cô ấy là bởi vì ngoại lực đánh mà dẫn đến nội thương, về phần vết thương trên mặt, rất xin lỗi! Tôi đã cố hết sức.”

Sau khi tiễn bác sĩ Vương đi, dì Lan đau lòng mà núp ở trong bụi cây khóc thút thít.

“Ông trời! Ngài muốn phạt thì trừng phạt tôi được rồi, Xảo Dung là vô tội. Phu nhân, cầu xin bà tiếp nhận Xảo Dung đi! Cô ấy là đứa bé ngoan.” Dì Lan đau lòng mà đánh mình, biết rõ dì Quỳnh sẽ đối phó Xảo Dung mà bà lại không thể làm gì được.

“Dung nhi! Em mau tỉnh lại, em không phải nói muốn cùng đi với anh tới công ty sao?” Cao Kiều Tuyết Ngạn khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Xảo Dung, nhìn thấy hai đường vết thương kia mà giật mình, làm cho toàn bộ tim anh bị bóp chặt lại.

“Tuyết Ngạn…” Ngôn Xảo Dung giống như nghe lời của Cao Kiều Tuyết Ngạn, chậm rãi mà mở hai mắt ra.

“Dung nhi, em đã tỉnh! Thật xin lỗi, là anh không chăm sóc em thật tốt.” Anh đau lòng mà hôn Ngôn Xảo Dung.

“Nói cho anh biết, là ai?” Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.

“Tuyết Ngạn, không có chuyện gì. Là tự em không cẩn thận ở phòng tắm té ngã, mới có thể đau đến bất tỉnh. Là em quá vô dụng! Đừng lo lắng nữa được không?” Ngôn Xảo Dung biết không có thể đem chuyện của dì Quỳnh nói cho Cao Kiều Tuyết Ngạn biết được, nếu không anh sẽ đuổi bọn họ đi.

“Đừng có gạt anh!” Thấy dáng dấp Ngôn Xảo Dung lòng vẫn còn sợ hãi, đánh chết anh cũng không tin.

“Tuyết Ngạn, tin tưởng em được không?” Ngôn Xảo Dung rúc vào lồng ngực bền chắc của anh, vuốt ve khuôn mặt tuấn dật của anh.

Cao Kiều Tuyết Ngạn tức giận nhìn Ngôn Xảo Dung. “Vết thương trên mặt em giải thích thế nào?”

Ngôn Xảo Dung xoa băng gạc trên mặt mình, nhớ tới dì Quỳnh đối với mình gây tổn thương, không khỏi liên tiếp run rẩy.

“Dung nhi, nói cho anh biết!”

“Tuyết Ngạn, coi như là em cầu xin anh! Chớ truy cứu chuyện này nữa, được không?”

Cao Kiều Tuyết Ngạn đè xuống lửa giận trong lòng, âm ách hỏi: “Tại sao em không để cho anh biết?”

Ngôn Xảo Dung nhìn thẳng vào hai mắt của Cao Kiều Tuyết Ngạn. “Nếu như yêu em, hãy để cho em cất giữ chút bí mật, được không?”

“Đồng ý với anh, để cho anh và em ngủ cùng một phòng.” Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn chăm sóc cho Ngôn Xảo Dung thật tốt, tuyệt đối không thể để cho chuyện tối ngày hôm qua tái diễn nặng hơn, anh không biết trái tim mình còn có thể chịu đựng được đả kích như vậy hay không.

“Không thể.” Cô không thể tổn thương Sam Phổ Dục Khiết nữa.

“Chuyện anh đã quyết định, người nào cũng không thể sửa đổi. Dung nhi, em cũng cần người chăm sóc, dì Lan tuổi cũng đã cao, em chịu để bà ấy vì em mệt nhọc như vậy sao?”

“Em…”

“Cứ quyết định như vậy đi. Em cũng nên nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại chỗ này canh chừng em, mau khỏe, mới có thể theo anh đến công ty đi làm.” Cao Kiều Tuyết Ngạn nhẹ nhàng in nụ hôn lên trán Ngôn Xảo Dung.

Sau đó, Cao Kiều Tuyết Ngạn gọi người làm tới canh chừng cửa phòng, ngoại trừ anh cùng Dì Lan ra, nghiêm cấm bất luận kẻ nào bước vào.

Cao Kiều Tuyết Ngạn gọi dì Lan tới thư phòng, anh biết dì Lan nhất định hiểu rõ chân tướng sự việc.

“Tuyết Ngạn, con không chăm sóc cho Xảo Dung mà ở chỗ này làm cái gì?”

“Dì Lan, dì biết chân tướng sự việc có đúng hay không? Con đã hỏi Xảo Dung, cô ấy đã nói ra.” Dì Lan thật xin lỗi, con không thể không nói như vậy.

“Tuyết Ngạn, bọn họ làm vậy bất đắc dĩ có nổi khổ tâm, nể mặt phu nhân, tha thứ bọn họ đi!”

“Dì Lan, nếu dì vì bọn họ cầu cạnh, con còn có lý do gì không tha thứ họ. Nhưng mà, bọn họ lần sau còn tái phạm, đừng trách con vô tình.”

“Tuyết Ngạn, như thế này đi, đi một mua chút thức ăn Xảo Dung thích ăn, dì sẽ làm vài món bổ dưỡng cho Xảo Dung ăn.” Nói xong, Dì Lan vẫn còn nghi ngờ lời của anh, xoay người nhìn về phía anh. “Tuyết Ngạn, Xảo Dung đã nói cho con biết thật sao?”

Chẳng lẽ Xảo Dung không biết như vậy sẽ thương tổn bao nhiêu người sao?

“Không có, là dì mới vừa rồi nói cho con biết, dì quên à!”

Nhìn bộ dạng Cao Kiều Tuyết Ngạn được như ý, dì Lan biết mình bị gạt, thở phì phò mà xoay người rời đi.

“Tôi sẽ không để cho các người phách lối quá lâu, người của Cao Kiều Tuyết Ngạn tôi mà các người cũng dám động!” Anh lạnh lùng thốt.

“Xảo Dung, bác sĩ nói thân thể con yếu, bồi bổ một chút được không. Dì Lan không biết con thích ăn cái gì, nói cho dì biết, dì với Tuyết Ngạn đi mua về cho con ăn.” Nhìn thấy mặt Ngôn Xảo Dung không có chút máu, dì Lan không khỏi bắt đầu lo lắng. “Dì đã đem nó thổi nguội, mau ăn đi!”

Ngôn Xảo Dung cầm thực phẩm bổ dưỡng ăn một ngụm lại một ngụm, khiến cho dì Lan nhìn mà lòng chua xót.

“Dì Lan, Tuyết Ngạn đang nghỉ ngơi sao?”

“Con muốn gặp nó, dì sẽ đi gọi.” Dì Lan vội vàng đứng dậy, lại bị Ngôn Xảo Dung kéo lại.

“Dì Lan, để cho anh ấy nghỉ ngơi đi, vì con, anh ấy nhất định đã mệt mỏi rồi. Thật xin lỗi, khiến cho dì lo lắng.”

“Cái đứa nhỏ này làm sao khách khí như vậy! Dì coi con như con của mình, chớ nói vậy khiến cho dì thất vọng.”

Dì Lan khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Xảo Dung, không khỏi nghĩ tới bạn cũ của phu nhân.

“Xảo Dung, mẹ con có phải người Đài Loan hay không, gọi Liễu Mạn Lăng?”

“Đúng vậy!” Ngôn Xảo Dung kinh ngạc nhìn dì Lan, “dì Lan, dì biết mẹ con sao?”

“Đúng! Mẹ con là một cô gái vô cùng xinh đẹp lại hiền thục, làm đồ thêu vô cùng tinh sảo, phu nhân lúc còn sống, đã từng vì muốn mẹ con giúp bà thêu một cái khăn tay, còn tự thân tới cửa gặp mặt; về sau, mẹ con bị thành tâm của phu nhân làm cảm động, thêu ‘long phượng trình tường’ ở trên khăn tay mà đưa cho phu nhân. Phu nhân vô cùng yêu thích chiếc khăn tay đó, cùng mẹ con kết bái làm chị em. Kể từ đó, phu nhân gần như mỗi ngày đều đến nhà con, mỗi khi nhìn thấy bốn chị em các con, phu nhân đều vô cùng vui vẻ.”

“Con còn nhớ rõ bà ấy thích dẫn chúng con đi biệt thự lớn chơi!” Ngôn Xảo Dung vui vẻ mà nói, “Bà ấy có một con trai có cá tính ngỗ nghịch, mỗi lúc chúng con trở về, anh ấy cũng sẽ một mình đứng ở bên cửa sổ.”

“Đúng vậy! Cho đến sau khi bà của con qua đời, mẹ con đến nơi ở mới nên không còn liên lạc. Phu nhân vì chuyện này cơ hồ ngày ngày mặt mày ủ rũ, thật ra thì phu nhân rất muốn nói cho mẹ con biết, hy vọng bà đem một người trong các con của mình cho làm con dâu bà ấy. Không nghĩ tới còn chưa kịp nói, liền mất đi tin tức của các người.” dì Lan nhìn về phía Ngôn Xảo Dung nói.

“Ông trời thật là rất trêu cợt người, không ngờ sau nhiều năm như vậy, con thế nhưng lại được Tuyết Ngạn mang về nhà.” Dì Lan cao hứng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung.

“Dì Lan, vậy chuyện của Dục Khiết là như thế nào?” Ngôn Xảo Dung tràn đầy nghi vấn.

“Lúc Dục khiết mới ra đời phu nhân thấy cô ấy lớn lên giống một người trong bốn chị em các con, cho nên mới quyết định hôn ước.” Dì Lan nói xong, đột nhiên nhảy lên, “Xảo Dung, phu nhân trước khi lâm chung từng đã thông báo, có cơ hội tìm được bốn chị em các con lời hôn ước kia liền mất đi hiệu lực!” Bà cao hứng mà cười không ngừng.

“Dì Lan, con không muốn phá hư chuyện củaTuyết Ngạn và Dục Khiết. Xin dì đồng ý với con, tuyệt đối không thể đem chuyện này nói cho Tuyết Ngạn.”

“Xảo Dung, chẳng lẽ con không thương Tuyết Ngạn?” Dì Lan bây giờ bị Ngôn Xảo Dung làm cho hồ đồ.

“Cũng là bởi vì quá yêu Tuyết Ngạn, mới hy vọng anh ấy có thể được hạnh phúc.”

“Xảo Dung, con không cảm thấy mình quá ngu sao? Người Tuyết Ngạn yêu là con nha!”

Ngôn Xảo Dung đột nhiên xuống giường quỳ gối trước mặt Dì Lan. “Dì Lan, coi như là con van dì!”

“Xảo Dung, con đang làm cái gì vậy?” Dì Lan bị hành động của Ngôn Xảo Dung hù dọa, đưa tay muốn đem cô đỡ dậy.

Ngôn Xảo Dung đẩy tay Dì Lan ra. “Dì Lan, cầu xin dì đồng ý với con, nếu không con sẽ không đứng lên.”

“Xảo Dung ——” thấy cô kiên trì như vậy, Dì Lan không biết nên khuyên cô như thế nào. “Được rồi! Dì đồng ý với con là được.” Sau khi đỡ Ngôn Xảo Dung dậy, bà đau lòng đi ra khỏi phòng.

Cao Kiều Tuyết Ngạn tới tìm Dì Lan, đứng ở cạnh cửa, nghe được chuyện hai người rõ ràng, không trách được Dì Lan đối với Xảo Dung tốt như vậy, cũng là bởi vì cái nguyên nhân này.

Chẳng lẽ cô bé ở nơi tế bái kia là…

Dì Lan đi ra khỏi phòng, thấy vẻ mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn suy nghĩ sâu xa đứng ở cạnh cửa, liền vỗ nhẹ lên bờ vai của anh.

“Tuyết Ngạn, chúng ta đi thôi!” Dì Lan không có nghĩ nhiều liền đẩy Cao Kiều Tuyết Ngạn đi xuống lầu.

“Dì Lan, có thể nói cho con biết không?” Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn tiến thêm một bước hiểu rõ Ngôn Xảo Dung.

“Chúng ta lên xe hẳng nói đi!”

Mặc dù đây là chuyện vui, nhưng Dì Lan biết nếu để cho dì Quỳnh phát hiện thì hậu quả khôn lường.

Sau khi lên xe, Dì Lan đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện mà nói cho Cao Kiều Tuyết Ngạn, tuy có lỗi với Xảo Dung, nhưng bà không thể nào quên chuyện phu nhân trước khi lâm chung giao phó cho mình.

“Dì Lan, con đã sai người điều tra tất cả sản nghiệp nhà Sam Phổ, biết chuyện xí nghiệp của bọn họ xuất hiện nguy cơ, cần một khoản tiền quay vòng. Con hy vọng dì có thể cùng con diễn kịch, cho hai người đó một bài học.”

“Như vậy có quá đáng hay không?” Dì Lan lo lắng mà nhìn về Cao Kiều Tuyết Ngạn.

“Bọn họ đụng Dung nhi của con!”

“Con không sợ sẽ thương tổn Xảo Dung, cô ấy là vô tội.” Dì Lan thay Ngôn Xảo Dung bất bình.

Cao Kiều Tuyết Ngạn ôm Dì Lan. “Con và Dung nhi không trải qua sóng to gió lớn, về sau làm sao ân ái được đây?”

Thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn lòng tin tràn đầy, Dì Lan không khỏi lo lắng.