"Đừng như thế nào? Như thế này, hay là như thế này...?" Tay Dịch Hân có chút không đàng hoàng mà sờ ngực của cô, sau đó lại đến mông, cười khẽ, nói: "Tôi sẽ không bắt em làm gì cả, yên tâm đi, tôi sẽ làm hết..."

Nói xong, tay của anh ta lại đặt lên hông Chung Tình, bắt đầu di chuyển.

Anh ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, ôm Chung Tình, đè cô ra mặt đất.

Lòng Chung Tình dần có cảm giác chán ghét dâng lên, cô cảm thấy thật khó chịu... thật sự rất buồn nôn...

Cô nhắm chặt mắt lại, lần đầu tiên, cô có cảm giác mình rất đần, rất ngốc nghếch, không thể nghĩ ra bất cứ cách nào tốt để nhanh chóng thoát khỏi anh ta...

Móng tay của cô cắm thật sâu vào trong da thịt, bởi vì dùng sức mà khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Toàn thân của cô cũng cứng đờ, cảm nhận được tay của tiểu thiếu gia đang xâm phạm thân thể của cô từng chút một, một loại cảm giác khuất nhục và chán ghét dần lan rộng trong lòng.

Chẳng lẽ, thật sự phải như vậy sao?

Chung Tình cắn môi, cắn đến mức rướm máu.

Trên mặt của cô, đã đong đầy nước mắt.

Cô có cảm giác tiểu thiếu gia đã xé nát quần áo của mình, cô co người muốn rời khỏi, nhưng trong lúc bất chợt lại phát hiện có chất lỏng gì đó, chảy xuống trên người mình.

Ẩm ướt, dính dính.

Mà tiểu thiếu gia đang ở trên người của cô lại lật người, nằm trên mặt đất, giọng nói vô cùng yếu ớt: "Độc... thức ăn có độc... nhanh gọi bác sĩ..."

Mà Chung Tình cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, đầu tiên cô nhìn thiếu gia đầy hoảng sợ, phát hiện sắc mặt của anh ta vô cùng kinh người, toàn thân cũng đang co giật.

Có máu đang chảy từ thất khiếu của anh ta.

Gi ọng của anh ta càng ngày càng yếu ớt, càng lúc càng mỏng manh: "Nhanh lên một chút... Cứu tôi... cứu tôi..."

Nhưng lời của anh ta vẫn chưa xong được một nửa, đột nhiên cả người giật lên mấy cái, sau đó lại không bao giờ... cử động nữa... Mắt trừng lớn, không nhúc nhích nữa...

Mặt Chung Tình, vào thời khắc này, đã hoàn toàn trắng bệch.