Anh cúi đầu, ánh mắt còn loé lên những tia sáng bí hiểm, ghé sát vào bên tai của cô, vươn tay, từ từ xoa gương mặt của cô, thật lâu sau mới khẽ hỏi: "Đừng hỏi tôi vì sao lại thế!"

"Em, tự suy nghĩ đi!"

Sau khi nói xong, anh nhìn cô thật chăm chú, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi, không hề nhận lầm người!"

Đây là câu nói dài nhất mà anh nói từ trước đến nay.

Sau khi nói xong liền xoay người rời đi.

Để lại một mình Chung Tình đứng ở nơi đó với khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Anh nói, anh không nhận lầm người, anh nói, để cho cô tự suy nghĩ.

Nhưng, cô hoàn toàn rõ ràng, cô không thể nghĩ ra được, rốt cuộc lúc trước cô và anh từng có chuyện gì...

Một lúc sau cô mới nhấc chân, đi về phía nơi ở của nữ hầu, nhưng, trong đầu vẫn luôn luẩn quẩn câu nghi vấn kia, anh và cô, rốt cuộc lúc trước, từng có chuyện gì?

.......................

Giày cao gót nện trên tấm ván gỗ, phát ra mấy tiếng vang rõ ràng, hệt như phong cách nhẹ nhàng bên bờ sông Hoài.

Chỉ là một âm thanh như thế lại khiến người nghe có thể thấy được một loại phong cảnh kiều diễm.

Trên khuôn mặt của Hà An Viện là một nụ cười lạnh như băng như cách một lớp sương mù.

Ngoài cửa sổ, có một cơn gió thổi tới từ Cố Viên, thổi qua thành phố X phồn vinh, còn mang theo cảm giác lạnh lẽo rợn người.

Mấy người làm đứng ở nơi đó, thấy Hà An Viện như thế, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Trên mặt của mỗi người đều có vẻ bàng hoàng, theo thói quen cúi người hành lễ với cô ta, sau đó cố gắng tránh khỏi Hà An Viện càng xa càng tốt.

Hà An Viện không hề liếc mắt nhìn những người đó, chẳng qua chỉ mang vẻ mặt rét lạnh, cất bước đi lên cầu thang, đi theo hành lang thật dài, từng bước từng bước vô cùng thong dong.

Mỗi một bước đi vô cùng ưu nhã, vô cùng đoan trang.

Hệt như một cô gái xinh đẹp bước ra từ trong tranh.

Cô mặc sườn sám trắng thêu hoa xanh, đường xẻ thật dài chạy thẳng đến bắp đùi, phía trên còn khoác một tấm áo da màu trắng, làm nổi bật lên khuôn mặt mỹ lệ nổi bật kia.

Cô bước đi, bước chân không lớn không nhỏ, không hề dừng lại, mỗi một bước chân đều có một lớp da thịt từ bắp đùi trắng noãn lộ ra ngoài.

Thật ra thì, cái hành lang này, cô ta đã đi qua không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng, vào giờ phút này, Hà An Viện lại cảm thấy bước chân của mình lại mệt mỏi, đường lại dài như thế.