"Thiếu tướng."

Hà An Viện thấy Thiếu tướng rời đi, không nhịn được đứng lên, kêu một câu.

Thiếu tướng vẫn bước, không dừng lại, ngoảnh mặt làm ngơ.

"Dịch Giản, Tiểu Viện gọi con kìa." Đại phu nhân gọi tiếp.

Thiếu tướng Dịch Giản dừng lại, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn tới chỗ Hà An Viện. Gương mặt sắc sảo mang theo tia chán ghét.

"Thiếu tướng.......... Anh đi sao? Em còn có việc......."

Dịch giản không hề chờ xem Hà An Viện nói những gì, giọng nói lạnh như băng, giống như là lưỡi đaotàn nhẫn, đâm vào trong tai của mọi người: "Cô, khó ngửi!"

Hà An Viện lo sợ vội đứng lên, chật vật nhìn bóng lưng của Dịch Giản, toàn thân không tự chủ run lên,  thật ra cô muốn khóc, nhưng mà, trước mặt nhiều người như vậy không khóc được, chỉ có thể hung hăng siết tay của mình, siết thật chặt, giống như muốn nắm tay mình đến gãy đi.

=========================

Tin tiểu thiếu gia Dịch Hân hôn Chung Tình, trong một đêm, liền truyền khắp cả đại việnDịch gia, đương nhiên, tin Chung Tình cắn Dịch Hân tin tức, cũng truyền ra ngoài theo.

Chung Tình bị đại phu nhân phạt quỳ ở trong sân, nữ hầu khác đi qua lại thấy, cũng lập tức truyền đi.

"Đúng là lá gan không nhỏ, lại dám cắn tiểu thiếu gia, khó trách phải quỳ ở chỗ này chịu phạt......"

“Số cô ta thật xui xẻo, nhưng mà ông trời cũng thương, mưa không to lắm........."

"Quên đi, chúng ta không nên nhìn, chọc tiểu thiếu gia, cũng không biết có thể sống qua tối nayhay không, không chừng ngày thứ hai lạitrở thành xác chết......."

Sấm sét vang dội, mưa tầm tả, mưa to từ trời rơi xuống, toàn thân Chung Tìnhướt nhẹp.

Mưa càng rơi càng lớn, những đám người hầu kiacũng đều biến mất không thấy.

Ngày chuyển thành đen chẳng qua là thỉnh thoảng có thể thấy một vài tia chớp, ngay sau đó chính là tiếng sấmđinh tai nhức óc.

Chung Tình vẫn quỳ ở nơi đó, yên lặng quỳ xuống.

Đáy lòng, cũng nổi lên lo lắng.

Cô từ nhỏ đến lớn, cũng chưa bao giờ dầm mưa, nếu dính vào gió rét, cũng có thể mất mạng.