Sầm Hoan tỉnh dậy khi trời mới rạng sáng.

Mấy ngày nay chỉ ăn với ngủ ở nhà họ Hoắc, cô có cảm giác mình sắp biến thành heo rồi.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cô quả thực không nằm yên được nữa mới ngồi dậy.

Theo quan sát của cô, lúc này ông ngoại và Liễu Như Lam đã ăn xong bữa sáng và đang đi dạo ở sân sau.

Chải đầu rửa mặt xong cô đi xuống tầng, vô tình nhìn thấy người đàn ông đang ăn uống tao nhã trên bàn, cô sững sờ trong giây lát, sau đó vui mừng chạy lại bên cạnh người đàn ông, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt: “Cậu nhỏ, cậu vẫn chưa đi sao?”

Hoắc Đình Đông chẳng thèm nhấc mắt, chỉ chăm chú ăn bữa sáng.

Sầm Hoan đã quen với sự lạnh nhạt của anh nên cũng chẳng bận tâm, cô vẫn mỉm cười kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.

Thím Phúc mang bữa ăn sáng lên cho Sầm Hoan, cô vừa ăn vừa nhìn trộm cậu nhỏ rồi phỏng đoán lý do đã muộn vậy rồi mà anh chưa đi đến công ty có phải vì đang đợi cô không.

Đang nghĩ thì thấy anh kéo ghế ra đứng lên dáng vẻ giống như là muốn rời đi.

Cô vội vàng ăn hai miếng cơm rồi cũng đứng dậy.

Vốn nghĩ rằng anh sẽ mở lời ngăn cản nhưng mãi đến khi cô kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ anh chẳng nói lời nào.

Cô mừng thầm, nắm chặt tay rồi lén ra dấu chiến thắng về phía gương chiếu hậu sau đó đắc ý làm bộ mặt nhăn nhó.

Hoắc Đình Đông quan sát hết những hành động nhỏ đó của cô, nét phấn khích trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân đó khiến anh có chút bối rối, chỉ là đưa cô ra ngoài thôi nhưng cô lại vui như thể nhận được một món quà quý giá vậy, hóa ra niềm vui của cô lại đơn giản như vậy.

“Cậu nhỏ?” Đợi một lát mà không thấy động tĩnh gì Sầm Hoan ngạc nhiên gọi.

Hoắc Đình Đông thu hồi ánh mắt rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Sợ làm phiền Hoắc Đình Đông làm việc nên Sầm Hoan cố hết sức biến mình thành người vô hình, cô cầm cuốn tạp chí rồi lặng lẽ cuộn mình trong góc ghế sô pha, nếu anh không nói cô sẽ im lặng giống như một con mèo ngoan ngoãn.

Chỉ là cô không thể kiềm chế được mà liếc nhìn khuôn mặt đang tập trung tinh thần đó, giống như mê mẩn, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị khuôn mặt đẹp trai đó thu hút.

Nhiều lần nhìn si mê quá thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh trái tim cô đập nhanh thình thịch, như thể đã làm sai chuyện gì đó, vô cùng lúng túng.

Buổi trưa vẫn là món rau hấp, Sầm Hoan mua phần cơm cho hai người, ngoài ra còn mang cho anh một ly cà phê đen vừa pha.

Hơn một tuần sau, hôm nay lúc chuẩn bị tan làm Hoắc Đình Đông từ phòng họp trở về văn phòng làm việc.

“Buổi tối, cậu có người bạn sinh nhật, cháu muốn đi về trước hay đi cùng cậu?” Anh vừa hỏi Sầm Hoan vừa cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế lên.

Sầm Hoan đương nhiên là chọn vế sau rồi, nhưng: “Cháu ăn mặc như thế này đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn cậu liệu có cẩu thả quá không?”

Hoắc Đình Đông nhìn chiếc áo phông và quần jeans của cô rồi dừng lại ở mái tóc cô, anh hơi cau mày rồi liếc mắt đi chỗ khác.

“Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bình thường không cần phải ăn mặc theo quy tắc như vậy.

Nghe anh nói như vậy, Sầm Hoan cảm thấy yên tâm.

Người sinh nhật tôi nay là bạn thuở nhỏ của Hoắc Đình Đông, Quan Diệu Chi, lúc Hoắc Đình Đông đưa Sầm Hoan đến biệt thự của Quan Diệu Chi thì ba người Vệ Lăng Phong, Dịch Nam, Hình Lỗi đã đưa bạn nữ của mình đến từ sớm.

Bốn người cùng nhìn về phía Sầm Hoan, người đang đứng bên cạnh anh vì căng thẳng mà nắm chặt lấy cổ tay áo anh, họ nhìn nhau rồi đi đến chào hỏi.

.