Do không có màn dạo đầu nên khi gã đi vào, trong nháy mắt cô đã cảm thấy đau rát. Cảm giác thiếu tôn trọng hòa trộn với cảm giác bị làm nhục, khiến cả trái tim và cơ thể cô đều đau đớn.

Cô xoay mặt tẩy sạch mọi cảm xúc, chỉ còn chừa một cơ thể lạnh như băng. Nhưng vì sao cô lại bật cười? Một tiếng cười đầy đắng cay và ngập tràn mai mỉa.

“Em cười cái gì? Tôi không cho phép!” Gã dừng động tác, nghiêm mặt ra lệnh.

Tiếng cười của cô thực sự quá chói tai.

“Anh buông tôi ra!” Cô đột nhiên mất kiểm soát, điên cuồng đùn đẩy và đấm thùm thụp trước ngực gã, “Tôi không phải ‘gà’, anh muốn tìm ‘gà’ thì bên ngoài có rất nhiều, tại sao phải là tôi? Tại sao phải là tôi?” Cô gào thét.

“Đúng, Kiều Duy Đóa tôi là ‘gà’, Trần Ôn Ngọc mới là hoa bách hợp; Kiều Duy Đóa tôi chỉ để anh dùng chơi đùa, Trần Ôn Ngọc mới là người vợ hiền ngoan!” Trái tim cô đau đớn như thể bị đè ép từng tấc từng tấc, lăn vòng qua các nẻo đường.

Những giọt nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, lăn xuống từng hàng. Cô không muốn khóc, bởi sự kiêu ngạo của cô không cho phép. Nhưng tại sao những giọt lệ uất nghẹn, nhục nhã vẫn chầm chậm ứa ra từ khóe mắt cô? Đó là vì cô bị tổn thương, vì lúc này không những cơ thể bị lăng nhục mà cả danh dự cũng thế.

Tuy nhiên cô phải thừa nhận rằng, ngay từ khi bắt đầu thì giữa bọn họ đã là một cuộc giao dịch. Bỗng dưng cô thấy mình rất bẩn, bẩn đến độ không còn khả năng để chối cãi.

Cô hít sâu từng hơi, yêu cầu bản thân dưới bất kì tình huống tồi tệ nào cũng phải nuốt lệ vào tim, mặc cho nó lên men! Đừng khóc trước mặt gã, tuyệt đối đừng!

Dù cố đè nén nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh ánh lệ, nhưng từ đầu chí cuối, trên môi cô vẫn chưa từng bật một lời van xin yếu đuối. Một chữ cũng chẳng có!

Cô thật vô lương tâm! Gã đã nhiều lần nói rằng, chỉ cần cô mang thai thì gã sẽ cưới cô ngay, lẽ nào gã còn biểu hiện chưa đủ? Những thứ khác gã không thể diễn giải rõ, bởi gã cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Thế nhưng người đàn bà này, mới giây trước còn làm gã muốn bóp chết, thì giây tiếp theo lại xúc động muốn xiết chặt cô vào lòng…

“Khóc gì mà khóc, đàn bà thật phiền phức!” Gã rút khỏi cơ thể cô, giả vờ lạnh lùng đẩy cô ra.

Gã ngồi trên ghế hít sâu từng hơi, để cơ thể mình bình tĩnh trở lại.

“Tôi sẽ không xin lỗi, đây không phải lỗi của tôi!” Gã không xin lỗi! Do cô mờ ám với kẻ khác! Gã là đàn ông, làm sao gã có thể chịu đựng được?

Gã thừa nhận mình ghen tị sắp phát điên.

Gã ghen tị có người ăn chung một bát mì với cô.

Gã ghen tị cô cười với tên kia.

Gã ghen tị cô lộ ánh mắt tin tưởng với tên kia.

Gã ghen tị tên kia sẽ làm cô sinh lòng oán hận, như thể gã chính là kẻ cản đường bọn họ tới với nhau.

Gã càng ghen tị hơn là trước mặt tên kia, Kiều Duy Đóa tràn đầy sức sống, chứ không phải lạnh lẽo buốt giá chẳng có độ ấm như bây giờ.

Trong nháy mắt cơ thể cô bỗng rỗng tuếch, cô vẫn nằm trên mặt bàn lạnh lẽo với cơ thể giá rét và mệt mỏi khẽ chớp rèm mi, một động tác đơn giản như thế mà cô lại hao hết sức lực toàn thân.

“Tôi không muốn chơi nữa…” Cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không còn đủ khả năng.

Cô rất sợ nếu cứ tiếp tục đùa giỡn, thì người không thể thoát ra chính là mình. Có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi, lặng lẽ lên men giữa cô và gã. Điều ấy khiến cô vô cùng hoảng hốt.

Không muốn chơi nữa? Tên đàn ông kia vừa xuất hiện thì cô đã muốn nghỉ chơi? Khóe môi Hình Tuế Kiến khẽ nhếch lên lạnh lẽo.

Sau khi biến khỏi tiệm mì, gã chỉ tốn vài phút đã biết rõ tình trạng hiện nay của Lục Tư Nguyên. Nghe nói, anh ta từ hôn vì trong lòng đã có người yêu. Ha ha, hay cho câu trong lòng đã có người yêu!

“Tôi sẽ không thả em đi, trừ khi Hình Tuế Kiến tôi không muốn chơi nữa, không cần em nữa!” Dạ dày gã lửa giận kết tủa, đáy lòng gã rối loạn tung hoành, đầu óc gã bị khuấy đảo điên cuồng, khiến đôi môi gã thốt ra những lời lạnh tanh.

Gã biết hai người ở với nhau như không khí lạnh gặp ngày mưa tuyết, chỉ có băng giá càng thêm băng giá, nhưng gã vẫn không muốn thả cô đi!

“Tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, tôi căm thù sống chung với anh!” Cô thều thào như thể đang thuyết phục chính bản thân mình.

‘Tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, tôi căm thù sống chung với anh’. Đã từ lâu gã biết đây là sự thật, trước nay gã chưa từng hy vọng xa vời, nhưng khi nghe chính miệng cô nói thì trái tim gã vẫn đau đớn dữ dội.

“Không quan trọng, dù sao tôi cũng không yêu em!” Gã đáp trả quyết liệt.

Cô cười khẽ, cười rất khẽ. Cô biết đây là một trò đùa, một sự trả thù, mọi ấm áp đều là gian dối.

“Kiều Duy Đóa, đừng làm điều gì khiến tôi tức giận, những thứ có thể cho mẹ con em thì tôi sẽ không keo kiệt! Hiện giờ em chỉ có thể tốt với tôi, mắt chỉ có thể nhìn tôi!” Cô đừng hy vọng gã sẽ tác thành cho bọn cô!

Cô gắng gượng ngồi dậy, quần áo xốc xếch trông thật nhếch nhác, “Hình Tuế Kiến, anh là ai chứ? Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Nếu cô yêu thì đợi đến ngày gã ngừng chơi đùa, cô sẽ có biết bao bi thảm? Đây là điều gã ao ước ư? Vậy thì cô sẽ không để gã toại nguyện!

“Muốn chơi cũng phải để tôi chơi với anh!” Vừa dứt lời, cô thả cơ thể mình bổ nhào về phía gã và tấn công quyết liệt.

Cô bắt đầu cào cắn gã, dấu răng bấm xuống với cường độ dữ tợn như muốn cắn đứt cổ gã. Mọi đè nén trong lòng tràn ra như đê vỡ, tuyệt vọng [1] phóng về nguồn gốc cô căm ghét, làm cô y hệt một con thú bị thương.

[1] Nguyên tác: Nhất cổ móc óc: toàn bộ or tuyệt vọng với mọi việc (baidu).

Cô muốn thoát khỏi tay gã nhưng cô gần như tuyệt vọng phát hiện, chẳng biết từ bao giờ mình đã không thể thoát khỏi người đàn ông này. Gã không tránh đòn tấn công cũng chẳng hề chống đối, ngược lại còn chủ động hùa theo để mình và cô hòa quyện vào nhau…

Hai tiếng sau, sắc trời dần dần u tối.

Tiếng hơi thở dồn dập của cả hai cùng từ từ bình ổn, cô còn ngồi trên người gã và gã vẫn ôm chặt lấy cô. Hai cơ thể trần trụi, trong gã có cô và cô cũng thế.

Điện thoại của gã reo liên tục.

“Anh không bắt máy à?” Cả người cô mềm nhũn nhưng khóe môi vẫn nhếch nụ cười châm chọc.

Điện thoại của gã đã reo ít nhất nửa tiếng rồi, khỏi đoán cũng biết là ai có tính nhẫn nại như vậy.

“Ừ.” Gã xiết chặt cô, đáp qua loa.

Hiện giờ là ai thì gã cũng mặc kệ, nhưng đâu ngờ…

“Bác Hình, để cháu lên xem A Kiến có trong văn phòng không nhé, dường như trên lầu có tiếng chuông điện thoại đấy ạ!” Ngoài cầu thang loáng thoáng một giọng nữ dịu dàng và tiếng bước chân gấp gáp.

Cả hai người đều cứng đờ.

“A Kiến, anh có trong đó không?” Ngoài cửa vang lên câu hỏi ôn hòa.

“Chết tiệt!” Gã thấp giọng chửi đổng, hình như gã đỏ mặt lúng túng.

Điện thoại của gã lại đổ chuông.

“Em đừng lên tiếng!” Gã vội che miệng cô lại, chỉ cần bọn họ giữ im lặng thì Ôn Ngọc sẽ lập tức rời đi.

Bị gã bịt miệng làm cô trợn mắt, hơi thở cô trở nên khó khăn và có cảm giác không khí trong ngực bỗng chốc sơ tán. Hóa ra, gã cũng sợ Trần Ôn Ngọc biết!

“A Kiến, con có trong đó không?” Tiếng đôi giày cao gót khác cũng vang lên.

“Bác Hình, chắc A Kiến đi ra ngoài mà để quên điện thoại trong văn phòng rồi.” Ôn Ngọc đáp.

“Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Bác cháu ta khỏi chờ anh ấy, cứ ăn tối trước đi ạ!”

Nghe cuộc đối thoại ngoài cửa, gã khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi gã nghĩ bọn họ sẽ rời đi, thì ‘ầm’ một tiếng, cánh cửa khóa kín bỗng nhiên bật mở.

Đại não của Kiều Duy Đóa bỗng chốc trống rỗng.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Gã quên mất Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng! Gã vội kéo cái áo T-shirt trên bàn trùm lên tấm lưng trần của Kiều Duy Đóa và xiết chặt cô nép vào ngực mình, không để cô lộ những nơi nhạy cảm ra ngoài.

Ôn Ngọc cầm chìa khóa, cảnh tượng trong phòng khiến cô ngơ ngác. Ngoài ra, hồ sơ giấy tờ, quần áo vương vãi trên đất, bầu không khí đậm mùi giao hoan… làm mọi thứ thật bừa bộn.

“Ra ngoài!” Hình Tuế Kiến tức giận quát lớn.

Lần đầu tiên trong đời gã thảm hại đến vậy, thật đúng là bụng làm dạ chịu!

Đôi chân Ôn Ngọc như bị đổ bê tông chết đứng tại chỗ, một tiếng sấm rền đánh thẳng vào huyệt bách hội [2] , oanh kích đầu óc cô đến choáng váng.

[2] Nguyên tác: Huyệt bách hội: nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách hội nằm trên mạch Đốc, là điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể.

“Em… em chỉ muốn lấy điện thoại giúp anh…” Nước mắt cô rơi xuống.

Toàn thân Kiều Duy Đóa căng cứng, cô hận không thể đem bản thân mình lập tức biến khỏi trái đất này.

Cánh cửa lại mở ‘cạch’ thêm lần nữa, bà Hình Nhân đứng bên ngoài cũng xông vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, bà Hình Nhân giật bắn người.

“Thứ đàn bà trơ trẽn!” Bà Hình Nhân tức giận bừng bừng nhào lên.

Bà không ngờ mình vừa đánh Kiều Duy Đóa xong, mà Kiều Duy Đóa còn dám dụ dỗ con trai bà! Hơn nữa còn ‘làm’ ngay tại văn phòng!

Bà Hình Nhân vươn tay định kéo cô ra khỏi lòng gã.

“Đi ra ngoài!” Gã gằn giọng, có chút tức giận.

Mẹ có đầu óc không? Gã và cô chưa mặc quần áo!

Kiều Duy Đóa ôm chặt thắt lưng gã, sắc mặt trắng bệch từng hồi. Cô không muốn dựa vào gã, nhưng bây giờ cô đành hết cách.

Cảnh tượng này giống như cảnh ngoại tình bị bắt quả tang tại trận.

Do đứng gần nên bà Hình Nhân thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bà tức đến phát run, nói năng lộn xộn: “Sao bọn mày lại làm thế trong văn phòng… Ả đàn bà đê tiện này… mà con dám để nó ngồi trên người mình… Con là dân làm ăn sao lại để đàn bà đè lên trên, đè kiểu ấy thì xui xẻo cả đời con ơi… Mẹ đoán không sai mà, cô ta có kinh nghiệm giường chiếu cao siêu mới khiến con lạc lối!”

Ôn Ngọc che miệng khóc nức nở, còn toàn thân Kiều Duy Đóa không kìm được cơn run bần bật.

Trong cảnh hỗn loạn, Hình Tuế Kiến là người duy nhất tìm được bình tĩnh trước. Ánh mắt gã tối sầm quét về phía bọn họ, giọng nói lạnh lẽo đầy mạnh mẽ vang lên: “Tất cả biến hết ra ngoài cho tôi, tôi ăn nằm với vợ tương lai của mình thì trái với đạo trời hay sao?”