Trong căn phòng mang phong cách Nhật Bản, ánh đèn vàng trắng ấm áp phủ xuống gương mặt góc cạnh và ánh mắt nghiêm nghị của Doãn Nghiêm.

"Tôi không biết hai người đã quen nhau bao lâu, nhưng Doãn Nghi là em gái mà tôi thương nhất.

Tôi không muốn thấy con bé bị tổn thương!"

Ngồi đối diện Doãn Nghiêm, Khương Duật Lãng cũng ngồi thẳng lưng, đôi mắt hẹp dài của anh cũng cương nghị, nghiêm túc đối mắt với Doãn Nghiêm.

Đối với người anh vợ này, Khương Duật Lãng có tới chín phần là kính trọng anh.

Doãn Nghiêm chính là người đã ở bên cạnh Doãn Nghi từ nhỏ, đã ở bên cạnh và chăm sóc Doãn Nghi cho tới tận bây giờ, và hơn hết đây là gia đình của cô.

Tại sao lại có chín phần kính trọng ư? Vì một phần còn lại là ghen tỵ.

Anh ghen tỵ với gia đinh cô, đã ở bên cạnh cô trước cả anh.

"Anh Nghiêm, em thực sự rất yêu Doãn Nghi!" Khương Duật Lãng giọng kiên định trả lời anh.

"Cậu Khương, đã là đàn ông, hãy hành động, không được nói suông."

Doãn Nghiêm đưa cốc trà đến trước mặt, tư thế mời Khương Duật Lãng rồi tự uống cạn.

"Mày...mày...aaa" Tên họ Trịnh vật ra đất ôm bụng trái lăn lộn rồi kêu lên một cách đau đớn.

Hạ Tuyết bên này trợn tròn mắt quỳ xuống bên cạnh hắn rồi cô ả lại trừng trừng mắt nhìn cô.

"Doãn Nghi, mày dám đánh anh ấy!"

Doãn Nghi vuốt vuốt mũi.

Chẳng là vừa rồi hắn định đưa tay lên tác động vật lý với cô thì Doãn Nghi đã nhanh chóng né đòn của hắn rồi lật ngược tình thế đánh một quyền vào mạn sườn trái của hắn.

Cú đấm khá nhẹ, Doãn Nghi đấm có kỹ thuật nên chăc chỉ đau mà không gãy miếng xương nào của hắn, đã khiến hắn kêu la oai oái thế này.

Đúng là yếu như sên.

Gu của Hạ Tuyết dạo này lạ thật!

"Người của cô có ý định sàm sỡ tôi, lại còn động tay động chân muốn tác động vật lý lên tôi, tôi đây chính là phòng vệ thích đáng."

"Mày! Mày ra tay đánh người rồi còn giảo biện." Hạ Tuyết tức giận liền đứng phắt lên, tốc độ nhanh đến mức Doãn Nghi tưởng bộ ngực đó của cô ta muốn nhảy ra khỏi cái váy ngắn củn cỡn đó.

Cô ả trừng đôi mắt trang điểm kĩ càng nhìn cô một cách tức giận, hai tay nắm chặt.

Nhìn vẻ mặt hung tợn của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.

Đang lúc cô ta định tiến lên, thì nhân viên hồi nãy mang theo hai bảo vệ tiến vào.

Doãn Nghi thấy nhân viên đó liếc mắt với hai người bảo vệ cao to thì hai người đó đã tiến lên kẹp hai bên tên họ Trịnh đó, còn anh nhân viên thì túm lấy khuỷa tay Hạ Tuyết rồi bắt đầu lôi hai người họ ra ngoài.

Doãn Nghi tò mò đi theo họ xuống để hóng hớt, thì thấy hai người họ bị nhân viên và bảo vệ kéo ra cửa liền có một chiếc xe chạy đến.

Trong suốt quãng đường ra khỏi cửa hàng, đằng nam thì hét " bỏ tôi ra, các người biết tôi là ai không hả?", đằng gái thì liên tục la lối kêu buông tay.

Ở đây đa số là khách hàng thượng lưu tri thức, thấy cảnh loạn như vậy thì liền nhăn mày tỏ ý không vừa lòng.

Khi ra đến cửa nhà hàng họ liền nhét hai người đó vào xe rồi chiếc xe phóng đi mất.

"Cô Doãn, chuyện vừa rồi khiến cô kinh sợ rồi, thật thất lễ!"

Doãn Nghi giật mình vì tiếng nói vọng ra từ đằng sau.

Cô quay lại thì đứng trước mặt cô là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, tóc ông ấy đã lấm tấm những sợi bạc.

Trên gương mặt hiền hòa của ông đang nở một nụ cười hiền từ, sự hiền từ ấy toát ra từ nếp nhăn ngay đôi mắt ông ấy.

"À dạ...!không có gì ạ..." Doãn Nghi ấp úng trả lời vì sự xuất hiện đột ngột của người này.

"Doãn Nghi?" Giọng nói lại phát ra từ sau lưng hai người.

Doãn Nghi nghiêng người nhìn, là Khương Duật Lãng.

"Cậu chủ!" Người đàn ông trung niên này quay lại thấy Khương Duật Lãng liền cúi người chào anh một cách kính cẩn.

Doãn Nghi ngây ngốc.

Hả? Câu chủ?

Khương Duật Lãng đi qua người đàn ông đó đến bên cạnh ôm lấy vai Doãn Nghi trong lúc cô đàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bác Trương, có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi ở phòng VIP đối diện cậu, có hai người khách uống say gây rối, tôi đã cho người giải quyết xong thưa cậu."

"Bác Trương..." Doãn Nghi nghi hoặc nhìn anh đầy khó hiểu.

Nhìn thấy cô như vậy, Bác Trương liền mỉm cười hướng cô nói "Thất lễ rồi, tôi quên chưa giới thiệu tôi là quản lý nhà hàng này.

Chuyện vừa rồi rất xin lỗi cô."

Doãn Nghi xua xua tay tỏ ý không sao.

Nhìn cách Khương Duật Lãng nói chuyện với bác Trương đủ thấy quan hệ của họ không bình thường.

Bác Trương làm như vậy thật khiến cô ngại ngùng.

"Không sao đâu ạ, dù gì cũng là cháu ra tay đánh người ta trước."

Người ta còn chưa kịp đụng gì cô, cô đã đấm người ta lăn ra đất.

Nếu lỡ hắn có làm rầm reng lên thì cô còn luyên lụy cả bọn họ.

Bác Trương cười nhìn cô không nói gì.

Khương Duật Lãng ở một bên nắm lấy tay cô.

"Em đánh người ư?"

"Câu chủ, là họ có ý định gây rối cho cô Doãn." Bác Trương ở một bên phân trần giúp cô.

"Em chỉ phòng vê thôi mà." Cô bĩu môi nói.

"Anh không trách em, chỉ là anh không biết em gặp rắc rối.

Giỏi lắm!" Khương Duật Lãng xoa đầu cô một cách cưng chiều.

"Đi thôi, anh Nghiêm đang chờ." Nói đoạn, anh quay sang Bác Trương đặn dò "Bác Trương xử lý gọn gàng mấy người đó.

Trấn an và xin lỗi khách đang có mặt tại nhà hàng."

" Đã rõ, thưa cậu."

Sau đó, anh liền nắm tay cô đi lên trên.

Doãn Nghi vẫn thấy nghi hoặc.

Bác Trương gọi Khương Duật Lãng là cậu chủ, vậy thì nhà hàng này cũng hoạt động dưới trướng Khương thị rồi.

"Duật Lãng, người đó với anh là sao thế?" Cầm lòng không đậu, cô liền hỏi anh.

"Bác ấy là trợ lý cũ của anh, cũng là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn."

Khương Duật Lãng kể, bác Trương từ nhỏ sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn.

Ba mẹ bác mất từ khi bác còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình lại nghèo khó nên khi ba mẹ mất bác liền sống trong cảnh bơ vơ.

Khi ba anh tìm đến nơi, thì bác Trương đang trong tình trạng nguy kịch vì đói và sốt rét.

Sau khi bác khỏe lại thì gia đình anh liền nhận nuôi bác Trương.

Bác Trương kém ba anh nhiều tuổi, nên ba anh luôn coi bác là em trai ruột.

Khi ba mẹ anh lấy nhau rồi có anh trai anh thì bác Trương ở bên chăm sóc anh trai anh.

Vì trong gia đình anh sinh ra muộn nên bác càng yêu quý anh.

Khương Duật Lãng chính là một tay bác Trương nuôi nấng vì ba mẹ anh thường không ở cạnh.

Như thế cũng có thể hiểu tình cảm của hai người sâu nặng đến mức nào.

"Bác ấy chính là ba ruột của trợ lý Trương.

Em không thấy trợ lý Trương rất có nét giống bác Trương và bác Dương quản gia nhà anh sao."

Nghe Khương Duật Lãng nói xong, cô mới ngộ ra đúng là có chút giống.

Doãn Nghi cảm thán thật kỳ diệu, cả gia đình bác đều là người thân cận ở bên cạnh Khương Duật Lãng.

Gia đình họ mang ơn gia đình Khương Duật Lãng nên luôn trung thành và tận tâm với Khương Duật Lãng.

Nó không chỉ là vì công việc mà còn là tình nghĩa khăng khít giữa họ.

Những ngày lập đông, thời tiết thật ảm đạm.

Hôm nay Doãn Nghi có dịp ghé cửa hàng để kiểm tra lại các mặt hàng đang có.

Sắp tới cô đang định ra bộ sưu tập mới.

Doãn Nghi chưa vào được bao lâu, thì liền có một tốp người mặc đồ đen kín mít, lao vào trong cửa hàng.

Doãn Nghi và nhân viên cửa hàng liền kinh sợ.

Vì khí thế của họ rất bức người.

Bọn họ có cỡ tám người, đều mặc quần áo đen và đeo kính đen.

Khi họ vào đến cửa hàng liền có hai người đi lên kéo hết rèm của cửa hàng xuống khiến không gian chìm vào trong mờ tối.

Doãn Nghi chưa hết ngạc nhiên thì ở giữa có một người con gái tóc đen dài đeo kính đen, mặc quần áo da đen bóng lộn đi ra từ giữa hai hàng người.

"Cô là Doãn Nghi?"