Thời gian như chết lặng một lúc lâu.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng giấy bút sột xoạt từ chỗ giảng viên.

Thân thể không đầu kia vẫn còn đang vẽ tranh.

Các khối màu trên giấy dần thành hình, bảy bóng trắng soi mình trong gương, nhưng trong gương chỉ có sáu khuôn mặt, cái bóng ở giữa, dù trong gương hay bên ngoài đều trắng bệch một màu, giống như gián điệp lẫn vào trong.

Phong cách quỷ dị không khác gì mấy bức tranh ngoài hành lang.

Các thí sinh đều bất động một lúc lâu.

Tuy rằng hơn mười phút trước vừa mới có vụ thảm án trên hành lang, nhưng chuyện tận mắt nhìn thấy người khác bị "tháo" đầu ra thì khác.

Mọi người đứng không gần lắm, nhưng áp lực động mạch không nhỏ, vài người bị máu nóng bắn tung tóe lên mặt.

Sau khi hoàn hồn, Lam Xuân Kiều mới nhớ duỗi tay vuốt mặt, cảm nhận đầu ngón tay ẩm lạnh, dạ dày lập tức không khỏe, hai hốc mắt cậu cũng đỏ lên.

Đuôi ngựa chết chứng minh được hai chuyện: Thứ nhất, cậu thanh niên đeo kính không phải sắc dục; thứ hai, cậu ta xác thật là kiêu ngạo.

Điều thứ nhất khiến nằm ngoài suy đoán của Doãn Vụ Thi.

Cô vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành đang chau mày.

...!Thật hả.

Sơ-mi caro đã sợ tới mức môi trắng bệch, tinh thần Kiều Kiều cũng không ổn định, hồn đã bay khỏi xác, cô gái tóc ngắn nhỏ giọng khóc nức nở.

Doãn Vụ Thi nhìn bốn bề xung quanh, rồi thở dài một hơi.

Không có ai đáng trông cậy.

Sau sự cố trên hành lang, bây giờ cô không muốn tin vào biểu hiện của bất cứ thí sinh nào nữa, dù sao trong phòng vẫn phải giữ lại người có khả năng chiến đấu, phòng ngừa xảy ra bạo loạn.

Cô nhìn Trì Trọng Hành một cái.

Anh đang nhìn chằm chằm pho tượng trước mặt, biểu tình nghiêm trọng, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay lại, nhìn thấy Doãn Vụ Thi giơ tay chỉ chính mình rồi chỉ cánh cửa, sau đó chỉ vào anh, làm một thế thủ.

- - Tôi ra ngoài một chút, anh ở lại canh gác.

Trì Trọng Hành quyết đoán lắc đầu.

- - Một mình quá nguy hiểm, không được.

Doãn Vụ Thi cũng không phải trưng cầu ý kiến của anh, cô chỉ muốn thông báo thôi.

Thấy anh không đồng ý, cô cũng không tức giận mà ngoắc tay chỉ cả hai.

- - Hoặc anh và tôi cùng đi?

Cái này càng không được.

Trì Trọng Hành nhíu chặt mày.

Chỉ có hai người bọn họ có thể chứng minh đối phương trong sạch giữa cảnh binh hoang mã loạn kia, cô không tin các thí sinh khác, Trì Trọng Hành cũng không tin-- Anh vốn hoài nghi mọi người, thậm chí cả Lam Xuân Kiều.

Trường hợp khác, nếu tất cả bọn họ đều là người lương thiện, lỡ như sau khi Doãn Vụ Thi cùng Trì Trọng Hành rời đi, nếu trong phòng phát sinh gì đó ngoài ý muốn, ba người còn lại khó mà ứng phó được.

Không nói tới cô gái tóc ngắn, sơ-mi caro vừa nhìn liền thấy không phải người siêng tập thể dục, Kiều Kiều cao 1 mét 8 nhưng cơ thể yếu mềm lại càng không đáng tin.

Nhưng anh cũng không an tâm để Doãn Vụ Thi đi một mình-- cảnh tượng quỷ khóc sói gào ngoài hành lang anh vẫn chưa quên, sức chiến đấu của cô không chịu được.

Trì Trọng Hành biết cô nghĩ tới manh mối quan trọng gì nên mới một hai phải ra ngoài, anh cũng không định cản cô, chỉ là anh muốn nghĩ phương án khác phù hợp hơn.

Ánh mắt Doãn Vụ Thi chuyển động, cô cất bước bỏ chạy.

Trì Trọng Hành: "Đợi..."

Doãn Vụ Thi xoay người nhìn anh, giơ tay từ chối dứt khoát: "Không đợi."

Tốc độ của cô cũng đáng kinh ngạc, nháy mắt liền biến mất khỏi cửa.

Trì Trọng Hành: "......"

Anh không bắt được chính chủ, nhưng bắt được cái đuôi nhỏ của cô.

Lam Xuân Kiều không biết hai người này lại làm gì trong mấy giây vừa rồi, nhưng thấy chị mình chạy ra ngoài, theo bản năng cậu cũng muốn chạy theo.

Trì Trọng hành lắc đầu, tay càng dùng sức: "Cô ấy nói chúng ta đợi ở đây."

Doãn Vụ Thi dám tự mình ra ngoài cũng vì cô tin rằng-- bọn họ đi qua đi lại hành lang mấy lần nhưng không xảy ra gì, có thể thấy phải có điều kiện đặc thù mới kích hoạt được ảo cảnh trong bức tranh.

Trong tay cầm đầu.

Bây giờ cô đã xác nhận thân phận của mình, đầu cũng đặt được đúng chỗ, hệ thống không cần bắt cô trải qua ảo cảnh làm gì nữa.

Doãn tổng ngẩng đầu bước qua hành lang, tư thế hiên ngang như đi tuần tra.

Con mắt to trong tranh lập tức quét về phía cô, bị Doãn Vụ Thi trừng lại, nó sợ hãi đổi hướng nhìn.

Nếu nó mà có thân hình, 80% tư thế cũng sẽ ngoan ngoãn như học sinh trả bài.

Doãn Vụ Thi đá văng cửa văn phòng, bỏ mặc tia phẫn nộ phóng tới từ giảng viên, bắt đầu điên cuồng lục tung tìm kiếm.

Mục đích của cô rất rõ ràng, nhanh chóng tìm được đồ vật mình muốn, thuận tiện biến văn phòng hỗn loạn như ảo cảnh trên hành lang luôn.

Đầu thạch cao bùng nổ: "Dừng lại!"

Nhưng hiện tại nó chỉ là cái đầu thôi, lơ lửng trên trần nhà như đèn trang trí, lực uy hiếp thật sự có hạn, chỉ có thể phành phạch giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ căn phòng chớp tắt chớp tắt.

Doãn Vụ Thi bỏ đồ vật tìm được vào túi rồi ngước nhìn đầu thạch cao tức giận xoay mòng mòng trên trần, đột nhiên cô không nỡ rời đi.

Cô lấy cây chổi lông gà trong góc ra, ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, ngầu đầu lên nhìn, giọng điệu chẳng khác gì côn đồ đầu xóm: "Giảng viên, em có chuyện muốn hỏi."

Thầy giáo thạch cao vẫn lắc lư giữa không trung, không để ý tới cô.

Doãn Vụ Thi cũng không giận-- cô luôn kiên nhẫn với NPC không có sức phản kháng: "Em hỏi đây, ai mang dao rọc giấy ra khỏi chỗ thầy vậy?"

Không trả lời.

Doãn Vụ Thi bình thản vuốt cây chổi lông gà: "Không biết à? Hay không muốn nói?"

Đợi vài giây không thấy phản hồi, Doãn Vụ Thi bước lên bàn: "Được, con người em thật ra rất dễ nói chuyện, không nói thì thôi."

Miệng cô nói như vậy, nhưng chổi lông gà trong tay không hề có vẻ "thôi" cho lắm--

"Cũng không biết có thể khiến thầy chấn động não không nữa."

Đầu thạch cao:???

Não có chấn động không thì nó không biết, nhưng hai mắt đã run bần bật rồi.

Nó ở phòng thi này đã lâu, cũng không phải lần đầu gác thi, nhưng loại thí sinh thế này thì lần đầu mới thấy.

Người bình thường thấy thầy giáo của mình không phải là con người, không phải nên bảy phần hoảng sợ ba phần sợ hãi hay sao? Thấy thầy giáo có thể tách làm hai như con giun đất, không phải nên nơm nớp cụp đuôi hay sao?

Vừa bước đến liền uy hiếp NPC, thí sinh này rốt cuộc có phải con người không?

Thí sinh không phải người còn đang dịu dàng nói: "Lúc còn đi học em có tập tennis một thời gian." Cô hướng cái chổi lông gà ngay đầu thạch cao, khoa tay múa chân vài chiêu: "Nhưng bóng chày thì mới chơi lần đầu, không rành lắm, thầy ráng chịu nhiều lần."

Đầu thạch cao quỷ dị nói: "Cô không sợ tôi sẽ giống như kiêu ngạo, cắt đầu cô ra sao?"

"Thầy cảm thấy thầy có thể sao." Doãn Vụ Thi cầm chổi chọc vào đầu thạch cao, nhắm thật chuẩn: "Hả thù hằn?"

Hai chữ "thù hằn" vừa thốt ra, đầu thạch cao lập tức an tĩnh.

Nó tùy ý để chổi lông chọc lên mặt, lông gà mềm mại vào lỗ mũi, nó cũng không né tránh, qua một hồi lâu mới hỏi: "Vì sao cô có suy nghĩ lạ lùng như vậy?"

Doãn Vụ Thi vô tội chớp mắt: "Không phải vì nhìn thấy thầy sao?"

- - Sao thí sinh này không chết quách đi nhỉ.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc.

Doãn Vụ Thi thu tay, cười một chút, chỉ có ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Trên đường tới đây em vẫn luôn suy nghĩ; làm sao để xác định thân phận của những người còn lại.

Sắc dục, tham lam, thù hằn, tham ăn, tính chất của những cái đó đều không rõ ràng.

Trước kia em cho rằng sơ-mi caro chính là thù hằn, nhưng giữa hoàn cảnh thế này, biểu hiện của anh ta không đúng lắm, may mà nãy giờ thầy cứ bùng nổ ở trên trần nhà, không thì suýt nữa em cũng quên mất thầy."

Sau khi bọn họ phát hiện ra giảng viên, lập tức liền cam chịu bảy tông tội chính là bảy thí sinh, không ai gộp cả giảng viên trong đó.

Nhưng với cái nết trước sau không ra gì của hệ thống, có thêm hố mới không phải chuyện lạ.

"Vừa gặp thầy giáo không đầu, vào văn phòng nhìn thấy đầu, tự nhiên liền cho rằng đầu cũng là thầy."

Nhưng đầu mình khác biệt tính cách như vậy, không thể không hoài nghi.

Hơn nữa trong bức vẽ của giảng viên trong phòng học, có thể thấy bảy tông tội không nhất định phải là bảy thí sinh.

Tình huống thật sự là, bên trong bảy tông tội có một cái là pho tượng hàng thật giá thật, cũng chính là thù hằn, nó không tương ứng với thí sinh nào cả.

Bị vạch trần thân phận, đầu tượng "Thù hằn" cũng không tức giận: "Nếu cô đã biết, tôi trả lời cô cũng được.

Dao rọc giấy không thuộc về phòng thi."

Lần này đến lượt Doãn Vụ Thi chấn động.

"Phòng thi có quy định không được mang đồ vật bên ngoài vào, ngoại trừ vật phẩm."

Nếu không có yêu cầu này, cô đã sớm mang theo hai con dao bổ dưa mua trong siêu thị Tháp Lục theo.

"Người kia nhắm vào các cô." Thù hằn lắc lư mà nói.

Nói xong liền ngậm chặt miệng.

"Các?"

Chẳng lẽ giữa thí sinh còn chia phe?

Doãn Vụ Thi muốn hỏi thêm, nhưng lần này thù hằn không chịu há mồm nữa, an tĩnh giả chết.

Thấy không hỏi thêm được gì, Doãn Vụ Thi nhảy xuống bàn, ném chổi lông gà đi, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Cô linh hoạt luồn lách qua khỏi đống bừa bộn chính mình bày ra dưới đất, thậm chí còn thuận tay đóng cửa lại.

Thù hằn có chút ngoài ý muốn: "Đi rồi? Không mang tôi theo sao?"

Doãn Vụ Thi vẫy vẫy tay: "Không làm phiền thầy phát sáng, đi đây."

Lúc này nó mới thấy trên tay thí sinh giống như có cầm gì đó, có một đoạn lòi ra từ bàn tay cô, bay phấp phới theo từng chuyển động.

"Cô cầm cái--"

"Em mượn dùng chút."

Thí sinh đáng chết kia còn cười hì hì: "Em không trả lại cho tới khi dùng xong đâu, thầy cứ ở đó treo cổ đi.".