Anh lạnh lùng đến bên bàn làm việc, nhấc máy gọi bảo vệ. Cô ả vội vào giật điện thoại. “Rừng xanh còn đó lo gì mà không có củi đốt”, giờ quan trọng nhất là bảo vệ sĩ diện. Nàng ta không tin,với tình cảm nhiều năm giữa hai người anh có thể dễ dàng quên. Cô ta tự tin,mình giỏi nhất không phải là diễn xuất, mà chính là nắm bắt đàn ông:

- Em biết rồi, em đi ngay. Anh đừng giận.

Chỉnh trang lại váy áo, dung nhan hoàn hảo, cô ả lại ngẩng cao đầu ra khỏi phòng. Đi ngang qua bàn Bảo Ngọc, lại không quên liếc mắt nhìn kinh bỉ. Bảo Ngọc gật đầu chào lịch sự, cô thở dài: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng ánh mắt như hồ ly tinh. May mà hồi xưa không phải fan của nàng ta”.

Hôm nay phòng kinh doanh và phòng kế toán có nhiều khách hàng nên bận rộn, vì vậy group tạp nham chỉ có 2 người online:

- Thanh Hồng: nhìn thấy mỹ nữ chưa? Thế nào?

- Bảo Ngọc: tui nghi ngờ bà ở công ty không làm việc. Sao chuyện gì bà cũng nắm bắt nhanh như chớp vậy hả? Tui sẽ đề nghị đại boss xem lại khối lượng công việc của bà. Ha ha

- Thanh Hồng: giết liền nghe chưa? Bà thì bận lắm hả? không phải tui ới cái là có mặt sao? Ha ha, chúng ta giống nhau. Là đồng bọn đó.

- Bảo Ngọc: icon ngón tay cái. Gặp rồi, đẹp thiệt. Nhưng tui không thấy nàng ấy cười, tui chỉ thấy nàng ấy liếc xéo tui thôi. Ha ha

- Thanh Hồng: OMG, chứng tỏ bà đẹp hơn diễn viên nha. Ha ha. Mỹ nữ cũng phải ganh tị với nhan sắc chim sa cá lặn của bà.

- Bảo Ngọc: icon mắc cỡ, quá khen quá khen

- Thanh Hồng: ói, ói …..Mà nè, bà nghĩ bà đó kiếm sếp mình chi vậy?

- Bảo Ngọc: trời, sao tui biết được. Dân đen như tui, sao biết minh tinh với đại boss có bí mật gì không? Haizz

- Thanh Hồng: bà ngồi gần ánh dương, đi điều tra đi, mau. Tui tò mò đến chết rồi đây. Hãy dùng mỹ nhân kế, vô đá lông nheo với sếp hỏi: con mụ phù thủy đó gặp sếp có việc gì?

- Bảo Ngọc: ha ha, ok. Tui đi liền. 15 phút nữa, vô nhặt mỹ nhân thi.

- Thanh Hồng: là gì?

- Bảo Ngọc: là vô nhặt xác tui đó má.

Mặc kệ thiên hạ gà bay chó sửa, hai cô nàng rảnh rỗi tám chuyện quên trời đất. Một lúc sau thì cô quên mất cái nhìn lườm nguýt của cô nàng minh tinh.

Tiếc là cô nàng minh tinh không quên sự hiện diện cô nàng “bồ mới” của Quốc Thắng. Ả ta nghĩ: “ có lẽ phải xử lý con đàn bà đang ở cạnh anh trước”.

Đi đến bàn lễ tân, Như Quỳnh vừa đi toilet dặm lại phấn ra, Angel ngọt ngào hỏi:

- Em gái xinh đẹp, cho chị xin số điện thoại của cô bé ngồi trước phòng sếp Thắng được không?

Được gọi “em gái xinh đẹp”, khiến cô nàng Như Quỳnh như bị bỏ bùa:

- Chị nói Bảo Ngọc hả?

- Ừ, đúng rồi đó em.

Cô nàng nhìn nhìn vào list nhân viên trên bàn, rồi dễ dàng đọc cho cô ta. Cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, cho ai chẳng được.

- Cảm ơn em. Em dễ thương quá.

Nàng ta cười tươi, vẫy tay tạm biệt. Ả lầm bầm: “Tiểm tam ư? Chị đây búng tay một cái cưng cũng chết. Chờ mà xem”. Cô ả xem lời cảnh cáo của Quốc Thắng như gió thổi qua tai. Trong mắt cô ta, anh luôn là con cừu non dễ dạy. Không phải chỉ với một tiểu xảo nho nhỏ của ả, anh đã dễ dàng quy phục dưới chân ả bao nhiêu năm hay sao?

****

Năm ngày cũng qua, Quốc Thắng khải hoàn đón cô dâu nhỏ về nhà. Cầm trên tay hai tờ giấy hôn thú, anh sung sướng nghĩ: “Cuối cùng thì cũng có cảm giác an toàn. Giờ chỉ cần chăm chỉ cày cấy, ngày được công khai thân phận không còn xa. Ha ha ha ha”.

Đón dâu không kèn không trống, nhưng bước vào cửa trải đầy hoa đỏ. Phòng ngủ trang hoàng rực rỡ như phòng tân hôn tiêu chuẩn nhất, vẫn khiến Bảo Ngọc xúc động, rưng rưng nước mắt. Cô không phải là người tự ti về hoàn cảnh, nhưng lúc này lại thấy anh lấy cô là quá sức thiệt thòi. Một đại thiếu gia sinh trong nhung lụa, tiền và quyền lực đầy trời lại nhún nhường cô tới mức này, đủ biết anh đã dành cho cô bao nhiêu tình cảm. Còn cô, luôn lo được lo mất. Yêu và lấy anh, một chân vẫn đứng ngoài cửa, chỉ cần thấy động sẽ nhanh chóng bỏ chạy, hạn chế mức tổn thương cho bản thân tối đa. Cô ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt yên lặng thấm ướt một khoảng áo.

- Em xin lỗi.

- Gì vậy? Sao lại xin lỗi anh? Em không thích sao?

- Không có, em thích lắm. Cảm ơn anh. Cho em chút thời gian, em sẽ chuẩn bị tinh thần, sức lực thật mạnh mẽ để có thể vui vẻ công khai sánh đôi với anh, được không?

- Được. Bây giờ anh chỉ cần em chuẩn bị sức khỏe thật tốt để hôm nay động phòng.

Bảo Ngọc bật cười, đưa tay chùi nước mắt, đánh vào vòm ngực săn chắc của anh:

- Anh thật là, người ta đang nghiêm túc thể hiện tình cảm như thế. Anh lại phát ngôn sặc mùi sắc dục.

Quốc Thắng giả vờ xoa ngực than đau:

- Cái gì mà sắc dục? Đây là anh tuân thủ quy tắc ngàn năm, tân hôn không thể thiếu động phòng. Vả lại tình dục vốn là sự thăng hoa của tình yêu, em không biết hay sao?

Anh tiến lại gần cô nhấc bổng cô lên giường:

- Mình nên thăng hoa luôn đi cục cưng.

Bảo Ngọc bò xuống:

- Không được. Em còn chưa cất đồ đạc của em nữa. Bây giờ cũng sắp tới giờ đi ăn với cả nhà rồi.

Anh thương lượng:

- Chúng ta có thể thăng hoa nhanh, 30 phút thôi. Tối nay lại thăng hoa hiệp hai?

- Lần nào anh cũng nói thế. Lần này em không mắc mưu đâu.

Lúc cô nói câu từ chối thì anh đã đủ thời gian tấn công đám quần áo trên người cô rồi. Câu “không được” đã thay thế bằng tiếng thở dốc không thể kiềm nén. Khi cô co người, bùng nổ cảm xúc lần thứ hai thì anh vẫn miệt mài rong đuổi trên cơ thể cô. Máy lạnh bật 22 độ, nhưng những giọt mồ hôi của anh vẫn đều đặn nhỏ lên cô, vài giọt sượt qua môi, mằn mặn. Cô kiệt sức ôm chặt người anh, hai chân quấn lên eo anh, lên đỉnh lần thứ 3, anh mới thỏa mãn đẩy nhanh hết sức, gầm nhẹ rồi bung tỏa sâu trong cơ thể cô. Bảo Ngọc cắn vào vai anh ấm ức:

- Anh không dùng bao.

Quốc Thắng thả lỏng người, đè toàn bộ sức nặng lên cô rồi cười đùng đục trong cổ họng:

- Đâu có dễ có bầu như vậy. Mà có thì đẻ, em giờ chính thức là bà Thắng rồi còn gì.

Bảo Ngọc cũng không biết tại sao mình cứ chần chừ như vậy. Cô vốn rất thích trẻ con. Tuổi của anh và cô cũng không còn quá trẻ, giờ làm bố mẹ cũng là thời điểm hợp lý. Cô âm thầm thở dài: “Thôi thì, con cái là trời cho. Cũng không phải chuyện gì xấu.”

****

Bảo Ngọc và Quốc Thắng trải qua giai đoạn vợ chồng son ngọt như mật. Ban ngày cùng nhau đi làm, tối về nhà cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa chén. Tối thì ôm nhau ngủ. Thi thoảng anh đi xã giao với đối tác thì cô về nhà ba mẹ. Đôi lúc cùng nhau đi gặp bạn bè chiến hữu của anh. Ai hỏi khi nào kết hôn, anh chỉ nheo mắt: “Cưới rồi. Không thấy tao gọi “bà xã” hay sao?”. Cả đám cười nghiêng ngả: “Bớt nổ đi thằng quỷ. Mày cưới được vợ mà không mời anh em, rồi tỏ vẻ ta đây với tụi tao thì tụi tao cùi”. Anh bạn có cô vợ xinh đẹp và ba đứa con thì cảm thương nhìn anh: “Có thằng bạn như mày, tao thấy xấu hổ lắm. Ít ra mày cũng phải học hỏi tao được đôi chút chứ.”. Anh chẳng thèm nao núng: “Tụi bay được dịp thì cứ chà đạp đi. Tao đi tàu ngầm biết chưa?”. Một người trong hội quay sang khuyên cô: “Em gái, đừng dễ dàng lấy nó. Em phải hành hạ nó nhiều nhiều giúp bọn anh. Trông nó bây giờ thế này chứ ngày xưa thuộc hàng chảnh có số có má đó”.

Quốc Thắng ôm cổ cô: “Đừng nghe tụi này nói bậy. Anh lúc nào cũng phong độ, đáng yêu”. Bảo Ngọc góp vui: “Bây giờ trong công ty, ảnh cũng là ác ma có tiếng lắm”.

Anh chàng mới có vợ gần đây hí hửng: “Đấy em thấy không? Vì nhân loại, vì công lý, vì hòa bình thế giới, em phải thay trời hành đạo, đối xử với nó tàn nhẫn vào. Ha ha. Zô, cụng ly ủng hộ em gái”

Anh thở dài: “ Tụi bay có thật sự là bạn tao không vậy?”

Bảo Ngọc cười tít mắt, không thể không thấy, bạn của anh lớn tuổi nhưng ai cũng vui tính và trẻ trung. Cô hoàn toàn không gặp áp lực khi tiếp xúc với họ. Mỗi người một cuộc sống và công việc khác nhau, nhưng khi họp lại, họ buông bỏ mọi khoảng cách, địa vị xã hội, chỉ đơn gian là những người bạn thâm giao.

Cô cũng là người có nhiều bạn bè nhưng sau biến cố hôn nhân lần trước, cô chỉ giữ liên lạc với cô bạn thân thời đại học tên Hiền. Không phải họ không tốt mà là bản thân cô chưa đủ can đảm đối mặt với sự dò xét, thương hại của mọi người. Cô biết Hiền cũng rất khó xử khi phải giữ bí mật giúp cô. Qua những người bạn của anh, cô nghĩ, cô phải mạnh mẽ đối diện với bạn cũ của mình. Không thể suốt đời như con đà điểu, gặp chuyện thì vùi đầu vào cát.

Bảo Ngọc gọi điện cho Hiền ma sơ:

- Hôm nào hẹn gặp bạn bè đi mày.

Hiền vui vẻ cười qua điện thoại:

- Ồ, nghĩ thông suốt rồi hả?

- Ừ. Tao nghĩ mọi người cũng biết hết rồi. Giờ tao cũng không còn sống với chuyện cũ nữa. Cũng phải cho mọi người biết tao sống thế nào chứ nhỉ? He he

- Chà, ông Thắng nhà mày coi bộ bản lãnh dữ nha. Cuối cùng cũng cảm hóa được con đà điểu đầu to như mày rồi.

- Ha ha. Thật ra thì cũng chưa cảm hóa hết. Cũng phải cho tao thời gian chứ. Mày lấy được ông chồng như ý, sao biết được nổi đau khổ khi bị phản bội như tao.

- Nín ngay, đừng được nước làm tới. Định than thân trách phận với ai hả? GIờ không phải mày kiếm được ông chồng 11/10 điểm hay sao, còn giả bộ khoe mẽ.

- Ha ha. Hẹn hò đi rồi ới tao với nha.

- Ok. Để bà bầu này đi làm nhịp cầu tre. Mọi người cứ hỏi thăm mày suốt, tao toàn phải giả ngơ không biết. Ai cũng lo lắng cho mày đấy biết không con nhỏ xấu xa kia?

Bảo Ngọc luôn cảm thấy may mắn vì mình có một cô bạn thân tuyệt vời như Hiền ma sơ. Người “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”, mà không bao giờ đánh giá hay phê phán những việc cô làm. Duy nhất chỉ có lần cung cấp địa chỉ nhà mới của cô cho Hồng Phúc là khiến cô không nói nên lời, nhưng cô không thật sự giận cô ấy. Làm người, luôn có những lúc không làm chủ được mọi chuyện. Cô ấy cũng cần phải nghĩ đến cảm giác của chồng mình, không thể vì cô mà bất chấp tất cả được. Nghĩ đến Hồng Phúc, anh ta đã lâu rồi không còn làm phiền cô nữa. Có lẽ đã thông suốt mọi chuyện. Thế là tốt nhất. Cô hi vọng anh ta có cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Khi đã hết yêu, hận cũng từ từ biến mất. Anh ta giờ chỉ là một người qua đường. Chỉ mong đừng gặp lại.

• P/s: về cái túi da cá sấu bạch tạng của Angel: hàng fake thôi. Không có anh QT chu cấp thì cô ta lấy tiền đâu mà sắm túi xịn.