Alex nói: “Lăng, tôi muốn nghe chính em nói, em không phải thật lòng tự nguyện?”

Sở Lăng nhắm chặt mắt, lạnh nhạt thấp giọng nói: “Tôi đã đồng ý rồi, anh còn muốn hỏi chuyện này làm gì?”

Alex nâng cằm cậu lên: “Tôi muốn biết trong lòng em nghĩ thế nào. Lăng, nói cho tôi biết, em cuối cùng có nguyện ý không?”

Sở Lăng vẫn một mực né tránh ánh mắt của Alex, im lặng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Không.”

Alex nhìn hắn, tự giễu cười cười: “Đáp án như dự kiến.”

Anh buông Sở Lăng ra, nằm nghiêng xuống giường, một bàn tay đỡ đầu, tay kia thì vỗ vỗ khoảng trống bên người, ý bảo Sở Lăng lại đây nằm xuống.

Sở Lăng do dự một chút, nghĩ tới dù sao cũng đã quyết định không chống cự, liền thuận theo ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh.

Alex nhìn thấy vẻ lo lắng khẩn trương của cậu, mỉm cười nói: “Lăng, chuyện em không muốn tôi sẽ không ép, thả lỏng một chút được không?”

Sở Lăng biết Alex không nói dối, cũng tin tưởng anh sẽ không lừa gạt mình, mặc dù có chút nghi ngờ vì sao anh ép bức mình đồng ý bây giờ lại có ý muốn buông tha mình, nhưng không thể phủ nhận nghe thấy lời cam đoan của anh, tâm tình đang vô cùng căng thẳng đột nhiên thoải mái hơn nhiều, bất an cũng chậm rãi lui xuống.

Bàn tay Alex nhẹ nhàng gạt bỏ những sợi tóc đen phủ trên trán: “Lăng, em có mệt không? Muốn ngủ một chút không?”

Khoảng cách vô cùng thân thiết cộng thêm những đụng chạm nhẹ nhàng của Alex khiến Sở Lăng không kiềm chế được lại bắt đầu căng thẳng, làm sao cậu có thể ngủ trong tình huống này được, mặc dù không hiểu suy nghĩ trong đầu anh, nhưng cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Tay trái Alex thả lỏng đặt lên trên đầu, tay phải cầm lấy tay Sở Lăng, quan sát chỉ tay cậu: “Em đã không muốn ngủ, chúng ta nói chuyện phiếm đi.”

Sở Lăng không khỏi kinh ngạc nhìn sang Alex, quả thực nghĩ không ra bọn họ có chuyện gì để nói? Tuy rằng cậu đã tin tưởng Alex thực sự yêu thương mình, cũng biết rõ tình cảm của mình dành cho anh đang chôn dấu sâu trong đáy lòng, nhưng cái này tuyệt đối không thể nói ra, thân phận và lập trường giữa hai người không thể vì vậy mà thay đổi, có lẽ bọn họ không còn là địch nhân, nhưng loại quan hệ ái muội cùng cũng không thể xem là bằng hữu, bọn họ có cái gì chung để có thể nói chuyện phiếm a?

Alex cúi đầu nhìn Sở Lăng để lộ ra biểu tình ngơ ngác, mỉm cười nói: “Chúng ta có thể hỏi nhau vài vấn đề, hỏi một số chuyện mình muốn biết. Lăng, em có thể hỏi tôi trước.”

Sở Lăng vẫn chần chờ khó hiểu nhìn Alex.

Alex nói: “Lăng, tất cả những chuyện của tôi, em đều có thể hỏi, tôi nhất định sẽ trả lời em vô cùng chi tiết. Bây giờ bắt đầu đi, em muốn biết cái gì?”

Sở Lăng vẫn im lặng không mở miệng.

Alex mỉm cười: “Đối với tôi, em không muốn biết chuyện gì sao? Này cũng khiến cho tôicảm thấy đau lòng a.”

Sở Lăng suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: “Vì sao anh lại biết tiếng trung?”

Alex ngẩng ra bật cười nói: “Đây là chuyện em muốn biết nhất sao? Tôi còn tưởng em sẽ hỏi vì sao tôi yêu em.”

Sở Lăng xấu hổ quay đầu đi, tức giận nói: “Không muốn trả lời thì thôi.”

Alex cầm tay cậu đưa đến bên môi hôn nhẹ một chút, cười nói: “Vấn đề này rất đơn giản, bởi vì bà nội của tôi là người Đài Loan, vì thế tôi từ nhỏ đã biết nói tiếng trung. Tốt lắm, bây giờ tới lượt tôi, em cũng phải cam đoan sẽ trả lời chân thật, được không?”

Sở Lăng quay đầu lại nhìn Alex: “Nếu anh muốn hỏi tới bí mật quân đội Mỹ, tôi sẽ không trả lời.”

Alex bật cười có chút trào phúng: “Tôi đối với bí mật quân sự Mỹ không có hứng thú, nếu muốn biết, tôi cũng có rất nhiều tình báo. Tôi bây giờ chỉ có hứng thú với em thôi, tôi muốn hỏi đến chuyện cá nhân của em, không liên quan tới người khác, em yên tâm chưa?”

Sở Lăng đối với thói cuồng ngạo tự kiêu của Alex cũng đã trở thành thói quen, đồng thời cũng tò mò xem anh muốn hỏi mình chuyện gì, nhân tiện nói: “Được rồi, anh muốn hỏi gì?”

Alex nhìn thẳng mắt hắn: “Em và người tên Andy kia có quan hệ gì?”

Sở Lăng không khỏi ngẩn ra, không rõ vì sao y lại hỏi tới Andy, nhưng vẫn trả lời: “Anh ta là bằng hữu.”

Alex lập tức hỏi tiếp: “Là dạng bằng hữu nào?”

Con ngươi đen của Sở Lăng tràn ngập nghi hoặc: “Là chiến hữu trong một đội, tự nhiên cũng trở thành bạn tốt, còn có thể là gì?”

Alex nhìn cậu nói: “Thái độ của gã đối với em, còn có ánh mắt, tôi xem ra không phải chỉ là bạn hữu bình thường, ít nhất theo phương diện của gã mà nói không hẳn xem em là bạn hữu.”

Sở Lăng ngây ngẩn cả người: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

Alex cẩn thận quan sát biểu tình của cậu: “Lăng, tên Andy kia yêu em, tôi tuyệt đối không có nhìn nhầm.”