Sở Lăng gọi cô sau đó lại do dự không nói gì, Nina có chút nghi hoặc nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngài Jason?” Mỗi khi không có Alex bên cạnh, phần lớn thời gian Sở Lăng đều ngồi trầm mặc phía trước cửa sổ, mỗi lần cô xuất hiện luôn có vẻ mặt lạnh lùng, cho tới tận bây giờ chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô hay nói một câu nào, cô quả thật không nghĩ người này có chuyện gì tìm mình? Bất quá chủ nhân cũng đã căn dặn phải đáp ứng tất cả yêu cầu người này đưa ra, mặc kệ người này muốn gì, chính mình cứ làm theo là được.

Một lúc lâu sau Sở Lăng mới lạnh nhạt hỏi: “Alex đi đâu?”

“Chủ nhân ở phòng hội nghị.”

“Phải đi bao lâu?”

“Đại khái cũng phải mấy giờ nữa. Nếu ngài có việc tìm chủ nhân, tôi có thể đi thông báo.” Tuy lúc chủ nhân đang họp không có ai dám quấy rầy, nhưng nếu Sở Lăng có việc tìm, chủ nhân nhất định sẽ không sinh khí, ngược lại còn vô cùng cao hứng.

Sở Lăng suy nghĩ một chút, rầu rĩ nói: “Không cần, cô ra ngoài đi.”

Nina hướng hắn cúi đầu một chút rồi xoay người đi về hướng cửa chính, lúc cô vừa đi tới cửa lại bất ngờ quay đầu lại nhì về phía Sở Lăng vẫn đang tựa người bên cửa sổ, cố lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài Jason, ngài… ngài không định ăn chút gì sao?” Cô biết vì chuyện này mà chủ nhân phiền não suốt hai ngày nay, hiếm khi có dịp Sở Lăng chủ động nói chuyện, cô liền nhịn không được thay chủ nhân hỏi thăm một chút.

Nhưng Sở Lăng lại trầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô.

Nina đối với phản ứng của cậu cũng dự đoán được, Sở Lăng ở đây mặc dù chưa được hai ngày, nhưng cô cũng quen với sự lạnh lùng của cậu, ngay cả chủ nhân cũng không có biện pháp thì sao cô dám có hy vọng cậu sẽ để ý tới mình, ngay lập tức không dám nhiều lời nữa, lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Sở Lăng chờ Nina ra ngoài mới quay đầu lại nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau cậu lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng, nhấn tay cầm một cái mở cửa bước nhanh ra ngoài, liếc mắt nhìn hành lang trống rỗng, thì ra chẳng những không khóa cửa phòng, bên ngoài cũng không bố trí người canh gác, Alex yên tâm đối với cậu vậy sao.

Sở Lăng xem xét kết cấu tầng lầu này một chút, chỗ của mình, chính là phòng ngủ của Alex, là căn phòng lớn nhất cuối lầu ba, những phòng còn lại đều khép kín cửa nhưng cậu đoán không có người khác ở tầng lầu này, phòng này chắc hẳn đều thuộc về Alex, chính là… cậu muốn tìm phòng sách.

Sở Lăng không suy nghĩ nhiều liền theo trực giác đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, cửa không khóa, bên trong quả thật là một gian thư phòng, hai bên vách tường là hàng loạt kệ chứa đầy ắp sách, Alex hẳn là một người rất thích đọc sách.

Bên trái phòng có một cái bàn đặt biệt lớn, trên mặt bàn đặt ba dàn máy tính, còn có rất nhiều hồ sơ và văn kiện sắp xếp gọn gàng, về điểm này Alex và Sở Lăng thập phần giống nhau.

Sở Lăng hít một hơi thật sâu, xoay người đóng cửa phòng, nếu Alex đang bận họp, chắc hẳn cậu sẽ có đủ thời gian. Alex đã bỏ hết tất cả điện thoại, anh cùng thủ hạ chỉ liên lạc qua điện thoại di động cùng bộ đàm, nếu Sở Lăng muốn liên lạc với bên ngoài chỉ có thể lén tìm đến máy tính của Alex.

Sở Lăng đi vòng qua bàn lớn ngồi xuống chiếc ghế da, mở một máy tính trên bàn, bỗng nhiên để ý bên cạnh máy tính có một bức ảnh chụp màu sắc rực rỡ, cậu kinh ngạc phát hiện người trong hình chính là mình, cầm ảnh chụp lên quan sát kỹ quần áo cùng bối cảnh trong hình, đúng là tình cảnh hôm mình lẻn vào trang viên để trộm mảnh chip hướng dẫn, thế nhưng hôm đó mình đã phá hết hệ thống theo dõi, Alex làm sao chụp được bức ảnh này? Nghĩ lại, hẳn là trong kho hàng có một bộ camera bí mật mà mình không điều tra được, thì ra Alex đã phát hiện ra cậu từ đầu.

Sở Lăng thản nhiên buông bức ảnh xuống, bình định lại tâm tình một chút, bắt đầu thành thạo làm việc với máy tính, đúng như cậu dự đoán, máy tính có thiết lập mật mã, muốn truy cập hệ thống nhất định phải phá bỏ được mật mã, tuy nhiên ý định của cậu không phải mún xem trộm tư liệu.

Sở Lăng xoay sở hơn nữa giờ mới phá bỏ được mật mã, truy cập vào máy tính, tuy cậu biết trong máy nhất định có rất nhiều hồ sơ tư mật về tổ chức Hắc Diễm, nhưng cậu không muốn nhìn cũng không hề muốn biết, với thân phận của cậu đây lẽ ra chính là cơ hội truyền tất cả tư liệu cơ mật về tổng bộ, cũng không biết vì cái gì cậu lại không làm như vậy, cậu cũng không hề suy nghĩ đến nguyên nhân sâu xa đó, có lẽ nhiệm vụ tướng quân giao cho cậu cũng không phải đánh cắp số tư liệu này, hơn nữa cậu lẻn vào hệ thống máy tính chỉ muốn gửi báo cáo cho tướng quân biết các mảnh tên lửa khí độc đã được phá hủy mà thôi.

Sở Lăng vừa đánh xong bản báo cáo định gửi đi, đột nhiên nghe được âm thanh trầm ổn của Alex ở phía cửa: “Lăng, em đang làm gì?”