“Jason, tất cả tư liệu đều có trong đây, còn có hộ chiếu với vé máy bay của cậu.”

“Nhiệm vụ rất khẩn cấp sao?”

“Đúng vậy. Theo tin tức chính xác mà chúng ta nhận được, đã có vài người mua hàng ở đông khu cảm thấy hứng thú với món hàng trong tay anh ta, chúng ta phải ngăn chặn lại trước khi món hàng đó được bán ra, bằng không hậu quả sẽ không thế tưởng tượng được.”

“Cần tôi mang món hàng về không?”

“Không, phiền phức quá cũng nguy hiểm, tìm được vật đó lập tức tiêu hủy.”

“Sau đó giết anh ta?”

“Tốt nhất là như vậy.”

“Tôi đã rõ.”

“Jason, cậu là tay bắn tỉa giỏi nhất trong quân đoàn Marine, quan trọng hơn là trong đội chỉ có cậu hiểu được tiếng Pháp đồng thời thông thạo vũ khí sinh học, vì thế người thích hợp nhất để hoàn thành nhiệm vụ lần này chỉ có cậu. Thế nhưng tôi cũng muốn nói rõ quy cũ cho cậu biết, bởi vì cậu thực hiện nhiệm vụ trên lãnh thổ của quốc gia khác, nếu nhiệm vụ thất bại, bất luận sống chết, chính phủ Mỹ tuyệt đối không thừa nhận thân phận của cậu, tôi hi vọng cậu có thể hiểu rõ.”

“Vâng, tướng quân, tôi hiểu.”

***

Ngón tay thon dài của Alex gõ nhẹ lên mặt bàn sách, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng pha trộn giữa phương đông với phương tây không có một chút biểu tình nào, mãi đến khi Ray báo cáo xong tình hình đàm phán, anh mới mở miệng nhàn nhạt nói: “Giá tôi đã quyết định sẽ không thay đổi, anh nói với bọn họ, ai còn trả giá thì loại ra. Trên thế giới có biết bao người muốn xếp hàng làm ăn với tôi, không cần lãng phí thời gian với bọn họ. Sáu quả tên lửa khí độc giá một triệu đôla, nếu bọn họ không muốn thì cứ tìm người khác mua.”

Ray khẽ gật đầu, nói: “Vâng.” Sau đó xoay người rời khỏi phòng sách.

Alex cúi đầu tiếp tục tỉ mỉ xem tư liệu bối cảnh của khách hàng.

Trên cửa lại vang lên hai tiếng gõ, một người hầu mở cửa nói: “Thưa ngài, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Alex nhàn nhạt lên tiếng: “Biết rồi.” Cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục công việc.

Ngay lúc người hầu vừa đóng cửa rời khỏi, Ray đã tiến tới gõ cửa, nói: “Alex, hệ thống giám thị bên kho hàng bí mật bên kia xảy ra vấn đề.”

Alex ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, sau đó đi đến bên kia bộ máy tính khác thành thạo mở hệ thống giám sát kho hàng, hình ảnh hiện ra không có gì bất thường, nhưng anh xem kỹ một chút thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng nói: “Lập tức phái người đến xem,chúng ta có khách.”

Ray nói: “Vâng.” Liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Con ngươi Alex chợt hiện ra một tia thông minh lãnh khốc, sáu quả tên lửa khí độc đang để ở kho hàng, bất luận là ai xông vào, anh cũng tuyệt đối không cho người nọ có cơ hội chạy trốn.

Alex bắt đầu gõ mật khẩu trên máy tính, mở ra hệ thống giám sát dự phòng bên trong kho hàng bí mật, anh muốn nhìn xem là ai có gan xông vào địa bàn của mình mà lại có năng lực vượt qua cảnh giới chặt chẽ của trang viên tiến thẳng vào kho hàng, thậm chí còn dễ dàng xâm nhập hệ thống giám sát, khiến nó bị ảnh hưởng kéo dài thời gian cho đối phương, có lẽ người này không phải nhân vật đơn giản. Alex thậm chí còn nghi ngờ đám thủ vệ đông đúc dưới quyền mình có phải một đám ngu ngốc không nữa.

Sau một phen sục sạo, hình ảnh dừng lại ở một chiếc bàn gỗ, một người mặc đô đen toàn thân đang căng thẳng đứng trước bàn, mà trên bàn chính là sáu quả tên lửa khí độc sản xuất từ Mỹ trị giá một triệu đôla. Tên lửa khí độc luôn khiến người bình thường hoảng sợ, hiện nay lại bị bóng đen kia không chút để ý bày ra trước mặt, thành thạo cẩn thận mở từng cái ra, lấy con chíp hướng dẫn bên trong ra ngoài.

Alex lạnh lùng nhìn bóng lưng cao gầy xinh đẹp trên màn hình, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, hình ảnh bắt đầu xoay tròn sau đó dừng lại trước mặt bóng đen, nhưng người nọ đang cúi đầu tập trung tháo gỡ tên lửa thật nhanh, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn mái tóc đen xinh đẹp, là một thanh niên trẻ.

Alex liếc mắt ngắm nhìn hai bàn tay bóng đen đang nhanh chóng gỡ bỏ các con chíp hướng dẫn, mày kiếm khẽ nhếch lên, môi vẽ thành một nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Nào, bé cưng ngẩng đầu lên, cho tôi xem em là ai.”