“Gió đông về mang theo nỗi đau xé ruột,” Lệ Nương đã hát vậy trong vở kịch và giờ đây điều đó xảy đến với trang viên nhà họ Ngô. Thể trạng Nghi vốn luôn yếu ớt và nó đã làm việc cật lực trong nhiều tháng. Cho dù tôi đã trông chừng còn Nhân thì lo liệu sao cho nó ăn uống điều độ, bệnh tật vẫn áp đảo nó.

Nó trở về phòng mình, không tiếp ai tới thăm bệnh. Nó mất cảm giác thèm ăn, tiếp sau đó giảm cân và mất dần sinh lực. Rất nhanh chóng, quá nhanh, nó không còn sức để ngồi trên ghế; giờ nó nằm trên giường, trông hốc hác, mòn mỏi và kiệt sức. Giờ đang giữa mùa hè và trời rất nóng.

“Có phải bệnh tương tư không?” Nhân hỏi sau khi Triệu đại phu khám cho bệnh nhân mới của mình. “Mợ ấy bị sốt và ho nặng,” đại phu quả quyết nói. “Có lẽ là phổi bị tràn dịch. Cũng có thể là phổi sung huyết.” Đại phu sắc một bát thuốc bằng quả dâu chín phơi khô cho Nghi uống.

Khi thứ ấy không xoa dịu phổi nó được, đại phu rót chim sẻ biển tán bột xuống họng nó để xua tan những chất độc âm tính ẩn tàng bên trong nhưng Nghi tiếp tục héo mòn. Tôi thôi thúc nó hiệu triệu sức mạnh nội tâm đã giữ cho nó sống suốt những năm qua, nhưng đại phu càng lúc càng chán nản hơn.

“Vợ cậu đang bị sung khí,” đại phu bảo. “Áp lực trên ngực đang khiến mợ ấy dần dần ngạt thở và mất cảm giác ngon miệng. Chuyện này cần được điều trị ngay lập tức. Nếu mợ ấy nổi cáu, khí huyết sẽ xông lên và khai thông chỗ ứ.” Triệu đại phu đã thử điều này với tôi nhiều năm trước và nó không công hiệu, vì thế tôi quan sát trong chán nản khi họ lôi Nghi ra khỏi giường và la hét vào tai nó rằng nó là một người vợ tồi, một người mẹ kém cỏi và tàn nhẫn với gia nhân.

Đôi chân nó ngả nghiêng ẻo lả dưới thân hình. Bàn chân nó trượt dài phía sau khi họ kéo đẩy nó, cố chọc tức cho nó quát họ dừng lại. Nó không phản kháng. Nó không thể. Con người Nghi quá tốt. Khi nó bắt đầu nôn ra máu, họ đặt nó trở lại giường. “Tôi không thể mất cô ấy được,” Nhân nói.

“Chúng tôi đã được trời định rằng sẽ cùng bạc đầu, sẽ ở bên nhau đến trăm năm và cùng chung một nấm mồ.” “Tất cả những điều đó rất cảm động nhưng chẳng hề thực tế chút nào,” đại phu lý sự. “Ngô tiên sinh, tiên sinh phải nhớ rằng không có cái gì trên đời vĩnh cửu cả.

Thứ vĩnh cửu duy nhất chính là sự vô thường.” “Nhưng cô ấy mới sống hai mươi ba năm.” Nhân kêu lên trong đau khổ. “Tôi đã hy vọng rằng chúng tôi sẽ như đôi chim vút bay bên nhau trong nhiều năm nữa về sau.” “Tôi nghe nói rằng vợ cậu đắm chìm trong Mẫu Đơn Đình. Có phải vậy không?” Triệu đại phu hỏi.

Khi nhận được câu trả lời “đúng vậy”, đại phu thở dài. “Tôi đã đương đầu với những vấn đề do vở kịch này gây ra trong quá nhiều năm. Và trong nhiều năm tôi đã để mất không biết bao nhiêu người phụ nữ cho căn bệnh rỉ ra từ những trang sách đó.” Cả gia đình tuân theo chế độ ăn kiêng đặc biệt.

Thầy toán mệnh đến viết bùa chú và những thứ tương tự, để rồi đốt chúng đi. Tro được thu lại đưa cho Liễu Nhi để mang tới chỗ đầu bếp. Họ cùng nhau chế ra một thứ nước sắc làm từ củ cải luộc và nửa số tro để làm dịu cơn ho của Nghi. Mẻ sắc thứ hai được làm từ ngô bị mọt ăn và nửa số tro còn lại để hạ sốt cho nó.

Ngô phu nhân thắp hương, làm đồ cúng và cầu khấn. Nếu giờ mà là mùa đông thì Nhân sẽ nằm trong tuyết để làm mình giá lạnh, sau đó tới giường rồi ép thân thể lạnh lẽo của chàng cạnh thân thể Nghi để hạ nhiệt cho nó. Nhưng đang là mùa hè nên chàng làm điều tốt nhất sau điều ấy.

Chàng ra phố tìm một con chó đem về đặt trên giường Nghi để hút ra tất cả bệnh tật. Chẳng cách nào công hiệu cả. Rồi lạ lùng thay, trong vài ngày tiếp theo, căn phòng trở lạnh và rồi lạnh hơn nữa. Màn sương mù mỏng tụ trên tường và dưới cửa sổ. Nhân, Ngô phu nhân và các gia nhân choàng chăn trên vai để giữ ấm.

Lò sưởi kêu lách tách, nhưng hơi thở Nhân vẫn hóa thành những đám mây trăng trắng bay ra khỏi miệng chàng, trong khi đó chỉ một có làn hơi hết sức thưa thớt thoát ra từ đôi môi Nghi. Nó ngừng cử động. Nó không mở mắt nữa. Nó thậm chí còn ngừng ho. Li bì giấc ngủ của nàng, đằm sâu xúc cảm của nàng.

Da dẻ nó vẫn nóng rực. Nhưng đang là mùa hè. Làm sao trời có thể lạnh đến thế được? Trong bất cứ trường hợp nào có người hấp hối, người ta cũng dồn nghi ngờ cho những hồn ma, nhưng tôi biết mình không gây ra bất cứ chuyện gì. Tôi đã sống cùng Nghi từ khi nó lên sáu, ngoài việc bó chân nó, tôi chưa bao giờ làm nó đau đớn, buồn rầu hay bực dọc.

Nói đúng hơn, tôi đã bảo vệ và cho nó sức mạnh. Tôi mất hết cả lạc quan và rơi vào chán nản. “Tôi ước mình có thể nói rằng lũ hồ ly tinh đang bảo vệ vợ cậu,” Triệu đại phu nói với vẻ cam chịu. “Mợ ấy cần tiếng cười, sự ấm áp và trí khôn của chúng. Nhưng những hồn ma đã tụ tập lại ám mợ ấy rồi.

Những linh hồn đó đầy những bệnh tật, u sầu và quá nhiều tình. Tôi nghe thấy sự hiện diện của chúng trong mạch đập thất thường của mợ ấy. Nó hỗn loạn như tơ vò. Tôi cảm thấy sự hiện diện của chúng trong cơn sốt rừng rực khi chúng làm sôi khí huyết của mợ ấy như thể mợ ấy đã ở một trong các địa ngục.

Nhịp tim thất thường cùng khí huyết nóng như lửa của mợ ấy chắc chắn là dấu hiệu bị hồn ma tấn công.” Đại phu kính cẩn cúi đầu trước khi nói thêm, “Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi.” Những tấm gương và một chiếc sàng được treo lên trong phòng, chúng làm hạn chế sự di chuyển của tôi.

Liễu Nhi và Ngô phu nhân thay nhau quét sàn, trong khi Nhân vung vẩy một thanh gươm nhiều hướng để xua đi bất cứ hồn ma hận thù nào đang ẩn nấp chờ cướp Nghi khỏi sự sống. Hành động của họ buộc tôi phải ở trên xà nhà, nhưng khi nhìn quanh phòng tôi chẳng thấy bất cứ giống loài nào cả.

Tôi thả mình xuống giường Nghi, tránh thanh gươm đang vung vẩy, những phụ nữ đang quét sàn và ánh sáng phản chiếu từ mặt gương. Tôi đặt tay lên trán nó. Nó còn nóng hơn cả than. Tôi nằm xuống bên cạnh Nghi, hạ những tấm chắn bảo vệ tôi đã dựng lên quanh mình trong những năm qua và để cái lạnh tôi ngăn giữ bên trong mình thoát ra bề mặt mà thấm vào trong nó trong nỗ lực hạ cơn sốt của nó.

Tôi ôm Nghi thật chặt. Nước mắt linh hồn nhỏ ra từ mắt tôi và làm mát khuôn mặt nó. Tôi đã nuôi nấng nó, bó chân nó, chăm sóc khi nó ốm yếu, gả chồng cho nó và mang con trai của nó đến thế giới này còn nó đã vinh danh tôi bằng rất nhiều cách. Tôi rất tự hào về nó, nó là một người vợ tận tụy, một người mẹ chu đáo, một... “Chị thương em, Nghi ơi,” tôi thì thầm vào tai nó.

“Em không chỉ là một người chị em tuyệt vời mà em còn cứu chị và để mọi người hiểu được chị.” Tôi ngập ngừng khi lòng mình trào dâng và gần như nổ tung bởi nỗi đau của tình mẫu tử, rồi tôi nói sự thật từ sâu thẳm lòng mình. “Em đã là niềm vui của đời chị. Chị thương em như thể em là con gái chị.” “Chà!” Thứ âm thanh tàn bạo, đắc thắng và rõ ràng không phải của con người.

Tôi xoay mình bay lên, cẩn thận tránh thanh gươm đang vung vẩy và thấy Đàm Trắc ở đó. Những năm tháng ở Tụ Huyết Trì đã khiến nó phải mang vẻ ngoài gớm guốc và méo mó. Trước cái nhìn sửng sốt của tôi, nó phá lên cười, khiến Liễu Nhi, Nhân và mẹ chàng ngừng việc lại mà run rẩy hoảng sợ còn thân hình Nghi căng lên co giật kèm theo một cơn ho rũ rượi.

Trong chốc lát tôi quá sững sờ không thể cất tiếng, quá khiếp sợ cho những người tôi yêu quý đến độ không thể nghĩ được gì. “Thế nào mà em lại ở đây?” Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn nhưng tâm trí tôi đang rối loạn, cố nghĩ ra điều cần làm. Nó không trả lời, nhưng nó cũng không phải trả lời.

Cha nó hiểu các nghi lễ và ông ấy lại giàu có, quyền lực. Hẳn là ông ấy đã thuê các tăng lữ cầu nguyện cho nó và đưa họ những xâu tiền dài để cúng cho các phán quan cai quản Tụ Huyết Trì. Khi được giải phóng, lẽ ra nó đã có thể vào từ đường, nhưng rõ ràng là nó đã chọn một con đường khác.

Một tiếng soạt từ lưỡi gươm của Nhân cắt đứt mảnh áo dài của tôi. Nghi rền rĩ. Cơn giận sôi lên trong tôi. “Cả đời chị đã bị em chất gánh nặng,” tôi bảo. “Ngay cả khi chị chết, em cũng gây phiền toái cho chị. Tại sao em lại làm thế? Tại sao?” “Tôi gây phiền toái cho chị?” giọng Trắc kèn kẹt như bản lề gỉ.

“Chị rất tiếc đã làm em sợ hãi,” tôi thú nhận. “Chị xin lỗi vì đã giết hại em. Chị đã không biết mình đang làm gì, nhưng chị không thể nhận tất cả lỗi lầm. Em lấy Nhân. Em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra chứ?” “Chàng là của tôi! Tôi đã thấy chàng trong đêm diễn kịch. Tôi đã bảo chị rằng tôi chọn chàng.” Nó trỏ ngón tay vào Nghi.

“Khi kẻ này chết, cuối cùng tôi sẽ có chàng cho mình.” Ngay sau đó, nhiều sự kiện trong vài tháng qua trở nên rõ ràng. Trắc đã ở đây được một thời gian. Sau khi Nghi tìm thấy các bài thơ của tôi, hẳn Trắc đã khiến cuốn sách kẹp những trang nó xé ra từ bản bình chú rơi xuống khỏi giá sách, chuyển sự chú ý của Nhân sang nó và đánh cắp thơ tôi khỏi mắt chàng.

Chắc là nó đã lôi kéo Nghi bình luận về những gì nó đã viết trên các lề cuốn kịch. Nhiệt độ băng giá vào cái ngày ấn bản mua ở Thiệu Hy cháy chắc cũng do Trắc gây ra, nhưng tôi đã không hiểu được những gì mình thấy vì tôi quá bị mê hoặc khi Nhân và Nghi nhảy múa trong tuyết.

Cái lạnh trong phòng ngủ của Nghi... căn bệnh của Nghi... và thậm chí trước đó lâu hơn, khi thằng bé chào đời. Phải chăng Trắc đã ở trong người Nghi, cố siết cổ thằng bé bằng dây rốn, giật cho dây chặt thêm quanh cổ nó ngay cả khi tôi cố nới lỏng? Tôi rời mắt khỏi Trắc, cố tìm ra nơi nó đã ẩn nấp suốt thời gian đó.

Trong chiếc bình, dưới gầm giường, trong phổi Nghi, trong bụng Nghi ư? Trong túi đại phu, trong hài Liễu Nhi, trong thứ thuốc sắc từ ngô bị mọt ăn và tro dùng để hạ sốt cho Nghi ư? Trắc có thể đã ở trong bất cứ chỗ nào hoặc trong tất cả những chỗ đó còn tôi không thể biết vì tôi không tìm kiếm nó.

Trắc lợi dụng sự sao nhãng của tôi để nhào xuống ngồi lên ngực Nghi. “Có nhớ lúc chị làm thế này với tôi không?” nó rít lên. “Không!” tôi gào lên. Tôi vươn xuống, chộp lấy Trắc rồi kéo nó trở lại không trung. Liễu Nhi đánh rơi chổi và bịt tai lại. Nhân xoay người và chém một kiếm vào chân Trắc.

Máu hồn ma bắn tung tóe trong phòng. “Nhân yêu chị,” Trắc mắng tôi. “Hai người bọn chị chưa từng gặp nhau, ấy thế mà chàng yêu chị.” Tôi có nên kể cho nó sự thật về chuyện đó không nhỉ? Giờ điều đó có quan trọng nữa không? “Chị luôn ở trong tâm tưởng chàng,” nó tiếp tục một cách tàn nhẫn.

“Chị là giấc mộng về điều đã có thể xảy ra. Vì thế tôi phải là chị. Tôi nhớ là đã nghe kể về bệnh tương tư của chị và chuyện chị đã ngoảnh mặt với đồ ăn...” “Nhưng lẽ ra chị không nên tuyệt thực! Đó là một sai lầm khủng khiếp.” Nhưng ngay lúc nói câu đó, một ký ức hoàn toàn khác xuất hiện trong óc tôi.

Tôi đã luôn cho Triệu đại phu là ngớ ngẩn, nhưng ông ấy đã làm đúng suốt thời gian qua. Trắc ghen tuông. Lẽ ra ông ấy phải buộc nó uống thuốc chữa ghen. Rồi tôi nhớ lại một câu trong vở kịch: Chỉ những phụ nữ ôm hận trong lòng mới ghen tuông; chỉ những ai ghen tuông mới ôm hận trong lòng.

“Tôi nhớ,” Trắc tiếp tục. “Tôi nhớ tất cả. Chị đã dạy tôi hậu quả của việc tuyệt thực sẽ như thế nào. Vì thế tôi ốm yếu gầy mòn đi để trở thành chị...” “Nhưng tại sao?” “Chàng là của tôi!” Nó thoát khỏi tôi, bấu những móng tay đen vào xà nhà và treo mình ở đó như một giống loài ghê tởm.

Nó là một giống loài ghê tởm. “Tôi thấy chàng trước tiên!” Nhân khuỵu gối cạnh giường Nghi. Chàng cầm tay nó mà khóc. Chẳng mấy chốc nó sẽ bay lên bầu trời. Cuối cùng tôi đã hiểu sự hy sinh của mẹ dành cho cha. Tôi sẽ làm gì đó để cứu cô con gái của lòng mình. “Đừng trừng phạt người vợ tội nghiệp này,” tôi bảo.

“Hãy trừng phạt chị.” Tôi dịch dần đến chỗ Trắc, hy vọng rằng nó sẽ quên Nghi đi và theo tôi. Nó nới lỏng nắm tay trên xà nhà và thở một đám bụi bẩn độc hại vào mặt tôi. “Làm thế nào thì hay nhất nhỉ?” Trong giọng nó, tôi nghe thấy một bé gái quá ích kỷ, không, quá thiếu tự tin mới đúng, đến nỗi không để bất cứ ai nói vì sợ sẽ giành mất sự chú ý khỏi nó, giờ tôi mới nhận ra điều đó, khi đã quá muộn.

“Chị rất tiếc đã quên để em ăn uống,” tôi thử lại trong vô vọng và bất lực. “Chị không nghe những gì tôi nói. Chị đã không giết tôi,” nó hả hê. “Chị đã không gò ép tôi. Chị đã không đánh cắp hơi thở của tôi. Tôi tuyệt thực, thế là cũng được một lần tôi hoàn toàn kiểm soát được số phận mình.

Tôi muốn bỏ đói cái vật mà chị đã đặt vào bụng tôi.” Tôi giật nảy người vì sửng sốt trước những gì nó nói. “Em giết con em ư?” Khi một nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên mặt nó, tôi bảo, “Nhưng nó có làm gì em đâu.” “Tôi phải tới Tụ Huyết Trì vì những gì mình đã làm,” nó thừa nhận, “nhưng điều đó là đáng giá.

Tôi căm thù chị và nói với chị điều khiến chị đau lòng nhất. Chị đã tin điều đó và hãy xem chị đã trở thành giống gì đi. Yếu ớt! Đầy tính người!” “Chị đã không giết em ư?” Nó lại cố cười vào sự ngu dốt của tôi, nhưng nỗi buồn trào ra nơi miệng nó. “Chị đã không giết tôi.

Chị đã không biết làm thế nào.” Những năm tháng đau buồn, mặc cảm tội lỗi và hối tiếc cuốn trôi khỏi tôi, thoát ra và biến vào khoảng không lạnh lẽo xung quanh. “Tôi chưa bao giờ sợ chị,” nó nói tiếp, dường như lờ đi sự nhẹ nhõm bất ngờ mà tôi cảm thấy. “Đó là ký ức về chị.

Chị là bóng ma trong trái tim chồng tôi.” Kể từ lần đầu gặp Trắc, phần nào trong tôi đã cảm thấy tiếc cho nó. Nó có mọi thứ mà lại chẳng có gì. Sự trống rỗng đã khiến nó không thể cảm thấy bất cứ điều gì tốt đẹp, từ chồng, từ cha, từ mẹ hay từ tôi. “Nhưng em cũng là một bóng ma trong trái tim chàng mà,” tôi lại dịch về phía trước.

Nếu nó rất đỗi căm ghét tôi thì rốt cuộc nó sẽ đi theo tôi. “Chàng không thể bỏ rơi bất cứ ai trong chúng ta, bởi vì chàng yêu cả hai chúng ta. Tình yêu chàng dành cho Nghi chỉ là sự tiếp tục điều đó. Hãy xem chàng chăm chăm nhìn nó thế nào. Chàng đang tưởng tượng ra chị đã ra sao khi hoàn toàn cô đơn trong nỗi tương tư và nhớ lại em đã ra sao khi đang hấp hối.” Nhưng Trắc không quan tâm đến lẽ phải và chắc chắn không quan tâm đến cái nó có thể thấy bằng mắt mình.

Cả hai chúng tôi đã bị đọa đày vì sinh ra là thân con gái. Chúng tôi đều vật lộn trên bờ vực giữa vô giá trị và có giá trị như một thứ hàng hóa. Chúng tôi đều là những giống loài thảm thương. Tôi đã không giết Trắc - điều đó mới nhẹ nhõm làm sao! - và tôi không tin nó thực sự muốn giết hại Nghi.

“Hãy nhìn chàng đi, Trắc. Em thật sự muốn làm chàng tổn thương nữa ư?” Vai nó sụp xuống. “Tôi đã để chồng chúng ta được ca ngợi vì việc hai ta đã làm với Mẫu Đơn Đình,” nó thừa nhận, “vì tôi muốn chàng yêu tôi.” “Chàng có yêu em mà. Lẽ ra em nên nhìn chàng khóc thương em như thế nào.” Nhưng nó không nghe tôi nói.

“Tôi nghĩ tôi có thể chiến thắng chị khi chết. Chồng và người chị em mới của chúng ta đã cúng tế tôi, nhưng chị biết rằng gia tộc này vẫn luôn tầm thường.” Tôi chờ đợi, biết nó sẽ nói gì tiếp theo. “Xoàng xĩnh. May là tôi được cha mình chuộc khỏi Tụ Huyết Trì, nhưng khi được tự do thì tôi thấy gì?” Nó kéo tóc mình.

“Một cô vợ mới!” “Và hãy nhìn xem nó đã làm gì cho em, cho cả hai chúng ta. Nó nghe thấy chúng ta. Em ở bên lề cuốn Mẫu Đơn Đình cũng nhiều như chị. Và em đã giúp Nghi với phần hai. Đừng có chối.” Tôi dịch lại gần Trắc hơn. “Người chị em chung chồng của chúng ta đã giúp Nhân thấy rằng chàng có thể yêu tất cả chúng ta, theo những cách khác nhau, nhưng trọn vẹn.

Công trình của chúng ta sắp được xuất bản. Đó không phải là một điều kỳ diệu ư? Tất cả chúng ta sắp sửa được nhớ tới và vinh danh.” Khi nước mắt Trắc bắt đầu tuôn rơi, sự xấu xa của những năm tháng ở Tụ Huyết Trì bị cuốn trôi, cả nỗi giận dữ, cay đắng, oán thù và sự ích kỷ của nó cũng vậy.

Những xúc cảm đó, thật dai dẳng và mạnh mẽ, đã theo nó vào cái chết. Chúng đã che lấp nỗi bất hạnh khủng khiếp của nó. Giờ đây, sự thất bại, nỗi buồn và nỗi cô đơn rỉ ra khỏi nó như những con sâu chui lên từ mặt đất sau cơn mưa xuân cho tới khi bản chất thực sự của Trắc, cô gái xinh đẹp sống trong những giấc mộng và khao khát được yêu, hiện ra.

Nó không phải là ác quỷ hay hồn ma. Nó là một người vợ có trái tim tan vỡ được thờ trong từ đường, và cũng là một thiếu nữ tương tư thực sự. Tôi hiệu triệu sức mạnh nội tâm của mẹ và bà nội, vươn tới choàng tay quanh Trắc. Tôi không để nó phản đối. Tôi chỉ kéo nó đi cùng tôi, vòng quanh Liễu Nhi đang quét sàn, tránh những tấm gương và lẻn qua chiếc sàng.

Trắc và tôi ra bên ngoài rồi tôi thả nó ra. Nó bồng bềnh phía trên tôi trong một vài giây; rồi quay mặt về hướng bầu trời và từ từ biến mất. Tôi trở lại bên trong và theo dõi với niềm vui lớn lao khi phổi của Nghi đã hết dịch tràn, nó thở hổn hển và Nhân nức nở trong niềm biết ơn.