-Anh.._cô giựt mình,mở căng mắt,người cô nhìn thấy chính là Max,gương mặt tuấn lãng đó vẫn mang đầy lửa hận,như phảng phất sự đau thương.—Tại sao..anh..? (ý cô là tại sao Max lại kéo cô lên)

-Max anh không muốn cô ta chết thì đừng hù dọa như thế chứ,làm tụi này đứng cả tim_LowRand hù hồn,nhăn mặt nói.

-Khỉ đột, cô không sao chứ.?_Lạc Tư có phần hơi hỏang,lại đỡ cô.

Mặt của Max trở lại sự lạnh lùng vốn cô,anh thay đỗi nhanh đến chóng mặt,anh mắt từ từ dịu 1 phần,nhưng vẫn còn rất nóng.

Phúc Hoàng tức giận,anh nắm lấy vai Max.

-Max,anh đang làm gì thế hả.Sao lại nỗi điên lên muốn giết chết Nguyệt Hàm chứ,có chuyện gì kiến anh phải mất bìnht ĩnh như thế.Xưa nay anh luôn biết kiềm sóat mà.Nếu lúc nãy chúng tôi vào trể,anh không nắm lại kịp,hẳn cô ấy đã chết rồi.

Gương mặt lạnh tóat.Một sự đáng sợ giá buốt trong hơi khí của Max.---Đưa cô ta đi,đừng để tôi nhìn thấy cô ta nữa.

Max Quay mặt đi.

Phúc Hoàng không kiềm nỗi sự tức giận-Max,anh nói rõ đi,tại sao anh luôn đối xử với Nguyệt Hàm như thế.Vì trả thù sao.Anh biết rõ không phải là do cô ấy mà…người giết mẹ anh mới là C..

---IM ĐI—

Max quát lớn.

Tiếng quát làm mọi thứ như lặng thinh,không khí đã căng thẵng càng lúc nóng dần lên.Lòng ngực ai cũng như muốn ngừng lại vì tiếng quát của hắn.

Nguyệt Hàm nheo mắt,cô bức bối nói,làm không khi im lặng bị phá vỡ.

-Phúc Hòang,anh nói gì thế,trả thù,giết mẹ,chuyện này là sao.Ai là người giết mẹ…

-Thôi ngay đi—

Max lại quát lớn,làm Nguyệt Hàm giật mình,im bặt.

-Max à,tôi có chuyện với nói với anh,chúng ta đi thôi_LowRand lên tiếng phá vỡ không khí,bước tới Max,kéo hắn đi.

Nếu không mọi chuyện lại càng rắc rối hơn.

Phúc Hòang hít lấy 1 ngụm khí,anh biết anh nên đối mặt với Nguyệt Hàm.

-Về phòng nghĩ ngơi thôi em,chẵng có gì đâu.Lạc Tư mau đưa Nguyệt Hàm nghĩ ngơi đi.

Nói xong anh vội bước đi khõi.Anh sợ cái gì đó không dám đối mặt với cô.

-Anh Hoàng,anh khoan đã.._Nguyệt Hàm bị câu nói làm đầu cô bắt đầu có nhiều dấu chắm hỏi.

-Cô nên nghe lời anh ấy đi,tình thân cô không tốt,dù giờ cô có ép anh ấy nói gì cũng vô ích thôi.Khỉ đột,cô đừng làm cái mặt đau buồn đó nữa,chẵng giống con khỉ hun dữ mọi ngày chút nào.Ngoan về phòng nghi thôi.

Lạc Tư cố thuyết phục cô,anh thấy cô như thế cũng cũng buồn lây.

----------------------------------------------------

-Max,hôm nay anh sao thế,sự điềm tĩnh của anh biến đâu rồi,sao có thể mất kiềm chế như thế._LowRand hơi lo ngại nhìn hắn.

Max dựa ra ghế,tay xoa xoa trán.

-Tôi không biết.

LowRand thở hắt ra.Chưa bao giờ thấy Max như thế này,chưa có việc gì khiến Max gặp trở ngại mệt mỏi biểu hiện ra,kể từ khi quen biết Max,1 con người lạnh lùng,luôn biết cách điều tiết cảm xúc,xưa này hắn làm gì cũng tàn độc,dứt khóat và triệt tiêu,những gì hắn làm chưa bao giờ hối hận,hay quay đầu lại,chưa hề thấy sự nóng giận mất bình tĩnh như hôm nay.Hành động của Max rất kì lạ.

-Cô chuyện gì anh nói đi,cô ta gây rắc rối gì dến nỗi anh phải hành động như hôm nay.Trước nay Nguyệt Hàm luôn quậy phá và ngang bướng,những chưa lần nào anh có ý muốn giết chết cô ấy cả.hôm này anh hành động buông rồi nắm như thế không phải phong cánh của Max.

Max nhắm nghiền mắt,cảm hưỡng đầy bong tối,hắn nhàng nhạt cất tiếng.

-Chỉ là thứ mình đang sở hữu bị đụn đến thôi .Không phải lo.

Lowrand hơi ngạc nhiên,anh nhíu mày.

-Thứ đang sở hữu ..Nguyệt Hàm à...Max anh đang ghen sao?

Max rắng chặt quai hàm,có phần khó chịu khi nghe từ “Ghen”.Mắt anh mở hẳn ra,nhưng không nhìn LowRand

-Đừng ăn nói lung tung,Chỉ là tôi muốn hành hạ đứa con của kẻ thù thôi.Tôi bắt họ phải chết không yên,nhìn đứa con xấu số của mình phải chịu sự dày vò của tôi mà thôi.

LowRand mím môi,anh thở hắt ra 1 cái.Anh dường như bất lực khi bản thân Max không nhận ra tâm tư của mình.

-Hà tất gì phải cố chấp.Anh phải làm cả 2 phải tổn thương như thế sao.?

Max hơi cứng họng,nhưng cuối cùng vẫn gạt mình gạt người,

-Tại sao tôi lại tổn thương,người tôi muốn dày vò là cô ta thôi.

-Không đúng,chẵng phải anh đang ghen sao Max.Chính vì anh đã thích cô ta rồi.Nếu không thì anh sẽ không trở nên điên cuồng mất kiểm soát bản thân như thế.Dù anh có tức giận cũng sẽ không như hôm nay.Là anh không chịu chấp nhận mà thôi._Lowrand chán ghét kiểu người an hem mình tự làm tổn thương chính mình như thế,anh phải nói rõ cho con người độc tài này thức tỉnh.

-Thôi đi—Ra ngàoi.!_Max hơi cáu,dùng giọng hơi cao,ra lệnh.

-haiz..Tùy anh.Max,anh nên dừng lại trước khi quá muộn._Lowranf cất tiếng,hơi chán nản,anh bước đi khỏi.

Bỏ lại Max ở lại.

Một sự cô đơn vây kín cả không gian,hắn tắt tất cả đèn.Bóng tối bao trùm cả người hắn,không 1 chút ánh sáng nào.Có thể lúc này mới là thế giới của hắn.

Đôi mắt sâu hun hút đầy rợn người,giờ đây lại biến mất đi hoàn tòan.

Thật ra có ai biết hắn đang nghĩ gì không?

Lão đại Max cái tên khét tiếng trong Hắc đạo.

Dương Tổng tài giỏi xuất chúng trong Bạch đạo.

Con người còn có bao nhiêu khả năng nữa.Để đứng được vị trí như hiện tại.Hẳn phải trải qua rất nhiều sự rung rợn mà chưa ai khai quật.Hắn đánh đổi vượt mức chịu đựng của 1 con người có thể.

Nhưng bây giờ hắn đang chìm vào tận cùng của khổ ải.Hắn sợ yêu thương,hắn lần đầu tiên thấy sợ 1 thứ.

--------------------------------------------------------

----------------------------------------------

Nguyệt Hàm cũng đang chìm trong bóng tối,nhưng nơi cô,có ánh sáng của vầng trăng đang xuyên qua cửa kính.

Soi từng đường nét xinh xắn lung linh trên gương mặt cô.Thế như gương mặt sao khổ sở đến thế.Cô tưỡng chừng mình là con người thuộc về cô độc.

Cô thuộc cung Thiên Bình.Con người của cung này thuộc về gió.