Không để ý đến kháng nghị cuả Linh Tuyết Kinh Mạn vẫn không mang nàng trở lại Lăng Phủ mà tạm thời đưa nàng đến Tiền các chờ đợi. Về Tiền các hắn cũng không gặp Minh Nhật, nghe các thuộc hạ báo Minh Nhật ở lại tìm ai đó. Tìm người sao, hắn có chút nhíu mày, nàng cũng nhất quyết trở về Lăng Phủ, như hiểu ra điều gì đó hắn cười khổ. Coi bộ hắn thật là kẻ nhiều chuyện rồi.

Nàng chắc hẳn chính là Linh Tuyết tiểu cô nương mà Nhật bảo vệ, cũng là người duy nhất khiến tên lạnh lùng kia để tâm. Dù biết thế hắn vẫn không đem nàng đến Lăng gia gặp Nhật mà đợi tại tiền các.

Linh tuyết nhận ra khách điếm mà mình cùng Minh Nhật đến trọ nên cũng thả lỏng tâm tình hơn. Nàng quyết định không đi Lăng gia nữa mà ở tại đây chờ Minh Nhật. Thế nhưng đã một ngày hắn cũng không xuất hiện khiến nàng lo lắng không yên.

Kinh Mạn thấy Minh Nhật mãi vẫn không trở lại Tiền Các, hắn không phải là vẫn còn tìm kiếm nàng tại Lăng gia đi. Coi ra thái đô đứng ngồi không yên của nàng cùng với lo lắng của Minh Nhật với nàng Kinh Mạn cười khổ. Khó khăn lắm y mới thích một người con gái nhưng coi bộ chưa bắt đầu mà y đã thất tình mất rồi.

Vì biết bệnh của Linh Tuyết nên Kinh Mạn cũng hiểu được nàng đối với hắn là lạnh lùng từ trong ra ngoài. Nhưng với Minh Nhật thì ngoài lạnh trong nóng, hắn bỗng có chút hâm mộ Minh Nhật. Nhưng nói gì thì nói hắn cũng là không muốn ngay lập tức từ bỏ hi vọng mà chưa đấu tranh. Hắn muốn nàng với hắn có chút dịu dàng, dù rất nhỏ thôi nhưng hắn không thích thái độ lạnh lùng triệt để của nàng.

Khi Minh Nhật về đến khách điếm thì mặt trời đã ló dạng sang ngày hôm sau. Sau khi giả quyết hết đám người ở Lăng gia hắn phát hiện nàng biến mất. Trái tim bỗng nhiên run rẩy, tìm thật cẩn thận từng cái xác một sợ nàng nằm đó trong đám bọn họ. đến khi xác định trong số những kẻ ở đây không có nàng hắn mới thở phào nhẹ nhõn.

Hắn biết nàng hay lạc đường thế nên tìm từng ngõ ngóc một thật cản thận sợ sẽ bỏ sót nơi mật thất hay mật đạo nào đó nhốt nàng trong ấy. Lật tung từng tấc đất Lăng gia nhưng cũng không có dấu vết của nàng khiến hắn trở nên hoang mang hơn. Hắn thẫn thờ ngồi chết lặng trong Lăng gia, chỉ mới nhiệm vụ đầu tiên mà hắn đã lạc mất nàng.

Khi nghe bọn người của Thiên Tinh các nói Kinh Mạn mang về một nữ nhân tuyệt sắc với y phục mày trắng hắn thật nhanh trở lại Tiền các. Vừa nhìn thấy nàng nội tâm hắn có chút run rẩy, hắn biết nàng đối với hắn mà nói không còn là người hắn chỉ phải bảo hộ nữa. Mà nàng quan trong hơn rất rất nhiều, chính phát hiện đó khiến hắn muốn đẩy nàng ra thật xa mình hơn.

Khi thấy Minh Nhật xuất hiện Linh tuyết hai mắt sáng ngời, nàng vội vàng chạy đến, nhìn từ trên xuống hắn dù vẻ mặt không thể biểu hiện sự lo lắng nhưng có thể nhận thấy nó qua giọng nói của nàng :

- Huynh đã trở lại, có bị thương ở nơi nào không ? Sao lại đến tận giờ mới về ?

Không thấy ta chắc huynh lo lắng lắm. Thực xin lỗi. Nàng cúi gằm mặt xuống bàn tay nắm lấy tay hắn có chút run run. Minh Nhật cắn chặt răng gạt bàn tay nàng ra khỏi tay hắn giọng nói lạnh nhạt có chút tàn nhẫn.

- Muội lớn rồi không phải trẻ con ta sẽ không lo cho muội, nhưng nhiệm vụ lần này là của muội không phải của ta,dựa vào gì muội bỏ ta lại giải quyết. Thì ra Phong Linh Sát cũng đào tạo ra người vô dụng.

Chỉ với một câu nói nhưng lực sát thương quá lớn, nó khiến Linh Tuyết ngã ngồi trên đất lệ tuôn đầy khuôn mặt. Thấy Linh tuyết trước sau đối với hắn vẫn thật lạnh lùng mà chỉ lộ cảm xúc trước Minh Nhật lại còn vì hắn mà khóc, Vân Kinh Mạn không nén khỏi tức giận bước đến.

- Là ta sai, ta không hiểu chuyện, không liên quan Bạch cô nương. Ngươi cũng không cần phải nói những lời khó nghe như thế.

Hắn biết tên đầu gỗ này cũng có tình cảm với nàng đi, nếu không hắn cũng không hết mực che chở nàng như thế. Nhưng không hiểu sao, lại thương tổn nàng, quen biết Nhật lâu như vậy cũng biết rõ hắn đối với Linh Tuyết có bao nhiêu che chở. Hắn chưa từng thấy qua hắn ta đối tốt với ai như với nàng kể cả Liễu Nhạn. Hắn đến bên Linh Tuyết đỡ nàng đứng lên nhìn nàng mà có chút đau lòng :

- Bạch cô nương, ta dẫn cô về phòng, cả đêm qua cô đã không ngủ rồi.

Nói rồi chẳng thèm nhìn tên ôn thần kia lấy một lần dìu nàng bước đi. Minh Nhật thấy thái độ quan tâm quá mức của Kinh Mạn mà bức bối. Mạn chẳng phải trước nay luôn khinh thường gần gũi nữ nhân sao, hắn dù được nhiều nữ nhân ái mộ cũng luôn luôn tránh xa các nàng. Từ lúc nào lại ân cần với nữ nhi thế kia, trông thật ngứa mắt.

Hắn hừ lạnh khuôn mặt lạnh băng không chút cảm tình đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm rồi biến mất khỏi khách điếm nhưng thật ra là Tiền các của Thiên Tinh các. Minh Nhật cũng không hề nhận thấy rằng nụ cười tươi tắn che dấu nội tâm ngày thường được hắn khoác lên nay đã không còn tông tích. Mà giờ đây lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, băng lãnh giống như tính cách của hắn, không chút độ ấm nào mà hắn cố che dấu từ trước tới nay.