“… Ta không ngờ rằng là màu đen.” Phạm Âm rời khỏi trong lòng Tinh Linh Vương, đến gần con rồng màu đen kia.

Không cách nào hình dung được sinh vật cao quý lại dịu ngoan nằm ở nơi đó, toàn thân bao phủ những chiếc vảy hình giọt lệ màu đen, Phạm Âm quay đầu nhìn Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương mặc bộ áo bào trắng đi tới. “Đẹp không? Đây là rồng ta nuôi lớn.”

“Ngươi nuôi lớn?”

Phạm Âm theo tầm mắt của Tinh Linh Vương nhìn con rồng kia. Vốn rồng ở trong ấn tượng của hắn, à tất nhiên những ấn tượng này phần lớn đến từ phim ảnh phương tây, những con rồng đó to lớn, răng dài sắc nhọn vàng vàng, không chảy nước miếng đã coi như văn minh rồi, phần lớn là chảy nước miếng ưỡn bụng bia bay tới bay lui ở trên trời. Chúng nó tham lam còn táo bạo, lý do tồn tại có lẽ chỉ để tăng thêm độ nổi tiếng cho anh hùng.

Con rồng này hoàn toàn không giống vậy, đây là sinh vật truyền kỳ cổ xưa có thể khiến cho lòng người tràn đầy kính sợ mà nhìn.

Phạm Âm quay đầu, “Nó lúc nhỏ là một quả trứng sao? Nó ăn cái gì lớn lên, tại sao nó phải ngủ, nó…”

“Xuỵt… Phạm Âm.” Ngón tay của Tinh Linh Vương ấn ở trên đôi môi mềm mại của bán tinh linh, “Thân ái, nó không phải sủng vật.”

Phạm Âm ngây người, chuyển ánh mắt lên lại trên thân rồng.

Lúc này mắt của con rồng đen đã mở ra, con ngươi dài màu đen hình con thoi giống như tất cả động vật lưỡng thể, tròng ngoài màu vàng mang theo một chút tà khí. Nó mở mắt nhưng cũng không động đậy, chỉ chuyển động con ngươi dài kia nhìn Phạm Âm.

“Hắn là tình nhân của ta, Stefans.” Giọng nói ưu nhã của Tinh Linh Vương bỗng nhiên vang lên, trầm trầm vang vọng ở trong sơn động.

Rồng đen Stefans ngẩng cái cổ có đường cong ưu mỹ lên, há miệng ngáp một cái.

Tinh Linh Vương nở nụ cười, Phạm Âm nhìn hắn nghi hoặc.

“Tộc Rồng không thể nào phát ra âm thanh như chúng ta được, nếu nó muốn nói chuyện với ngươi, giọng nói của nó sẽ trực tiếp truyền vào trong đầu của ngươi.”

Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, phòng ngừa lúc rồng đen đứng dậy đá vụn rơi lên người của hắn.

“Ngươi không muốn nói chuyện với ta à, cậu bé?” Một giọng nói vang lên ở trong đầu, giống như giọng của đàn ông nhân loại khoảng ba mươi tuổi, mang theo âm đuôi trầm thấp, lại khiến người cảm thấy rất thoải mái.

“… Nói chuyện với ngươi hả?” Phạm Âm ngẩng đầu nhìn con mắt màu vàng yêu dị của rồng đen.

Con mắt màu vàng của rồng đen híp lại, đột nhiên phát ra tiếng cười giống như nhân loại, “Linh hồn lương thiện tất nhiên mỹ lệ thuần túy, nhưng linh hồn của ngươi lại càng thêm hấp dẫn người đó.”

Phạm Âm rụt rụt vào trong lòng Tinh Linh Vương, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phụ quân…”

Tinh Linh Vương hôn trán của hắn một cái nói: “Được rồi Stefans, hắn còn nhỏ, sẽ sợ người lạ.”

“Ta ngủ không an ổn lắm, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra… tiên đoán của tinh linh vẫn luôn rất chính xác, ngươi không thu được gì từ trong lời tiên đoán à?” Giọng nói của rồng đen nghe rất nghiêm túc, nhưng vẫn cứ nheo mắt nhìn Phạm Âm. Phạm Âm quay đầu cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương.

“Tiên đoán bị cắt ngang, ta nhất định phải tìm ra Freya.” Tinh Linh Vương nhìn về rồng đen, “Nhưng ta không tìm được cô ấy, cho nên ta muốn đến phía Đông tìm cô ấy, ngươi có thể mang ta đi chứ?”

“Phía Đông à?” Giọng của rồng đen trầm xuống, “Ngươi khiến ta nhớ tới con rồng ác độc kia… nhưng, ta không tin nó sẽ làm gì được ta.”

“Phía Đông…” Phạm Âm nhíu mày, Nguyệt Bạch đã từng một lần đi đến phía Đông, vết thương trên người hắn hình như là sau khi đến phía Đông đại lục mới có, chẳng lẽ hắn ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Phạm Âm chợt nhớ tới buổi tối kia, cùng Tinh Linh Vương từ bên ngoài trở về. Nguyệt Bạch nâng đèn từ trên bậc thang lượn vòng đi xuống, hành động của hắn tao nhã cao quý, hoàn toàn không giống với thiếu niên trước kia… Đến cùng là từ lúc nào, Nguyệt Bạch trở nên khác biệt, người đã từng làm bạn với mình giống như anh trai, người có thể để cho mình ỷ lại cùng thổ lộ tâm sự… Vẫn là Nguyệt Bạch kia sao?

Ngày trời mưa đó đến gặp Nguyệt Bạch, hoàn toàn không quên được hắn lúc đó, khiến người có xung động muốn chạy trốn.

“Bé con, làm sao vậy?” Tinh Linh Vương khẽ lay người trong lòng, “Không thoải mái sao?”

“Không có…” Phạm Âm lắc đầu, “Chỉ là có hơi mệt.”

“… Có lẽ do hơi thở rồng.” Tinh Linh Vương yêu thương vuốt ve mái tóc dài màu đen của hắn, “Stefans, chúng ta xuất phát thôi.”

Rồng đen đáp một tiếng, Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng của rồng đen.

Trên lưng của rồng đen rất trơn, nhưng đối với tinh linh cũng không phải việc khó gì. Nhân loại thích lắp yên lên trên người của rồng, như vậy dễ ngồi vững, nhưng đối với rồng lại là sỉ nhục cực lớn.

Khế ước luôn có một ngày sẽ kết thúc.

Đến sau đó sau khi Stefans nghe nói đến chuyện này, đã từng nói như vậy với Phạm Âm.

Khế ước luôn có một ngày sẽ kết thúc. Nhân loại sẽ vì hành vi lừa dối của bọn họ mà trả giá vô cùng nghiêm trọng. Không một ai có thể làm nhục tộc Rồng như vậy.

Phạm Âm biết Stefans nói không sai, hơn nữa cũng tận mắt nhìn thấy hậu quả. Kết quả tộc Rồng vĩnh viễn là kiêu ngạo lại giữ chữ tín, chúng nó mang theo cao quý cao ngạo từ viễn cổ mà đến, tiếp tục thủ hộ vùng đất này. Tất nhiên, đây là nói sau này.

Sau khi rồng đen chờ bọn họ đều lên trên, đập đập cánh, phát ra một tiếng rồng ngâm.

“Stefans, trước khi ngươi bay nhất thiết phải như vậy hả?” Phạm Âm tò mò hỏi.

“… Không phải.” Rồng đen trả lời, “Ta chỉ hoạt động một chút, hình như ta đã ngủ hơn một ngàn năm rồi, thanh họng một chút mà thôi.”

“…”

Phạm Âm ngồi trên lưng rồng, hai chân để ở một bên, Tinh Linh Vương không ngồi mà đứng trên lưng rồng, y không quen ngồi ở trên lưng rồng.

Đường cong cơ thể của rồng đen ưu nhã tràn đầy sức hấp dẫn, rồng trong phim so sánh với nó đúng là như bị bệnh béo phì.

Stefans mang theo bọn họ bay ra từ miệng núi lửa. Gió rất lớn, mái tóc màu đen của Phạm Âm bị gió thổi bay, đường cong màu đen ở trong không trung vẽ nên vô số vòng cung mị hoặc. Hắn dùng mu bàn tay che mặt, mắt nhắm lại, phòng ngừa khí lưu hỗn loạn thổi gió bụi vào trong mắt, hơn nữa mắt cũng không chịu nổi gió lớn như vậy.

Chẳng lẽ… không có kính chắn gió sao, bởi bì đột nhiên lên cao quá nhanh, thân thể có cảm giác mất trọng lượng, trong thân thể quay cuồng, may là từng có kinh nghiệm ngồi máy bay… Phạm Âm đột nhiên nghĩ như vậy.

Đột nhiên, gió mạnh trước mặt biến mất, Phạm Âm mở mắt, quay đầu nhìn Tinh Linh Vương đứng ở phía sau. Mái tóc dài màu bạc của Tinh Linh Vương không có chút mất trật tự nào, đôi mắt màu mặc lục vẫn trầm tĩnh dịu dàng như trước.

Gió ở trước mặt Phạm Âm bị thứ gì đó tách ra, không có thổi tới Phạm Âm, chỉ ôn nhu lượn lờ ở xung quanh hắn, cung cấp đầy đủ khí oxy cho hắn.

Phạm Âm cúi đầu nhìn dưới chân, vẫn là vùng trời của Thụ Hải Wabenella. Ở đây nhìn xuống Wabenella lớn hơn so với trong tưởng tượng của mình rất nhiều.

Rất nhiều sông ngòi chảy qua từ nơi này, đất đai phì nhiêu tạo thành rừng rậm to lớn như hiện tại. Nhìn từ trên không trung là một vùng xanh biếc đậm đậm nhạt nhạt, trong đó còn thấp thoáng có chút ánh sáng đang chớp động, chờ lúc Phạm Âm muốn nhìn cẩn thận, những ánh sáng kia lại không thấy nữa.

Wabenella cũng không chỉ thuộc về tộc Tinh Linh, Tinh Linh Vương từng nói như vậy, giống như thế giới này cũng không chỉ thuộc về nhân loại.

Ngón tay chạm tới mảnh vảy hình giọt lệ trên thân rồng đen, mảnh vảy cứng rắn này tựa như bao vây những điểm sáng vào bên trong. Theo Phạm Âm biết, Tinh Linh Vương từng vì bảo vệ Ager không để hắc ám chiếm cứ, đã tiến hành vô số chiến dịch. Y cũng đứng ở trên thân rồng giống như bây giờ, chỉ huy chiến sĩ tộc Tinh Linh chiến đấu với yêu ma của hắc ám à? Y chính là anh hùng trong truyền thuyết Ager sao?

Phạm Âm quay đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt dịu dàng của Tinh Linh Vương, mỗi lần nhìn mắt của y đều cảm thấy kỳ diệu. Đôi mắt màu mặc lục của y xinh đẹp như Thụ Hải Wabenella, trong màu sắc hơi trầm tựa như có ngôi sao đang lưu chuyển.

Chỉ cần từng nhìn qua mắt của y thì sẽ nhớ kỹ cả đời sao? Phạm Âm nghĩ như vậy, từng thấy đôi mắt xinh đẹp như vậy của y, lại nhìn những đôi mắt của nhân loại hoặc là chủng tộc khác, đều sẽ cảm thấy những đôi mắt đó tựa như bị thứ gì đó che lại, ảm đạm không có chút sức sống nào.

“Gần đây hình như thường xuyên ngẩn người?” Tinh Linh Vương bỗng nhiên lên tiếng, ở trong gió mạnh mẽ, giọng nói vẫn rõ ràng như cũ.

“Ta đây là đang minh tưởng.” Phạm Âm bất mãn bĩu môi.

Tinh Linh Vương nở nụ cười, hình như y chưa bao giờ phản bác lại ngụy biện của Phạm Âm, chỉ là y không nỡ thôi. Phạm Âm nói phải, vậy chính là phải; Nói không phải, chính là không phải. Bất luận nói cái gì, y đều không nỡ phản bác Phạm Âm.

“Phụ quân… ngươi nuôi lớn Stefans bằng cách nào vậy?” Phạm Âm đột nhiên có hứng thú với chuyện này.

“Stefans à?” Tinh Linh Vương chuyển ánh mắt khỏi người Phạm Âm, nhìn những dãy núi chập chùng trên mặt đất, bọn họ đang bay về phía Đông đại lục, “Mẹ của Stefans ở trong một trận đại chiến không may bị cuốn vào chiến đấu, ta ở đằng sau xác của nó phát hiện một quả trứng duy nhất của nó.”

“Đó chính là Stefans?”

“Đúng… để ta nhớ lại, có rất nhiều chi tiết ta đã quên rồi.” Tinh Linh Vương nhìn rồng đen đang không ngừng vỗ cánh, “Mẹ của nó là một con rồng trắng vô cùng sinh đẹp, ngay lúc chiến sự đang hết sức khẩn cấp, rất nhiều chiến tuyến gần như đều tan vỡ, ta phải lập tức chạy tới chiến trường kế tiếp, vì vậy ta đặt nó ở trong đầm lầy của rừng rậm Hắc Ám.”

“Ta không tìm được nơi nào an toàn hơn, chiến trường đã có yêu ma ăn thi thể, ta chỉ có thể vùi nó trong đầm lầy.” Tinh Linh Vương nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt màu mặc lục trong nháy mắt thất thần, Phạm Âm biết lần đó nhất định là chiến tranh rất lớn, thế nào cũng phải máu chảy thành sông, “Chiến tranh lần đó có lẽ kéo dài hơn một trăm năm, cho đến lúc sắp kết thúc, ta mới nhớ tới nó.”

“Lúc ta trở lại đầm lầy của rừng rậm Hắc Ám — tất nhiên nó đã nở trứng đi ra, trứng rồng đến thời gian thì sẽ nở. Ngươi biết mà, rừng rậm Hắc Ám là khu rừng rậm ma pháp, đầm lầy của nó có tác dùng ăn mòn rất lớn, mặc dù vỏ trứng của trứng rồng đủ để bảo vệ rồng con bên trong không bị thương, nhưng không hẳn là không bị ảnh hưởng.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Trong rừng rậm Hắc Ám không có thức ăn, sức ăn của rồng lại cực kỳ lớn, Stefans chỉ có thể ăn một ít thi thể và yêu ma nhỏ yếu, đây có lẽ chính là nguyên nhân nó biến thành màu đen.”

“… Vậy sao?” Phạm Âm nhíu mày, Stefans hình như không nghe thấy, vẫn bình ổn bay ở trên không trung.

Dưới chân đã không còn nhìn thấy Thụ Hải Wabenella. Mặt trời cũng từ phía đông di chuyển về phía tây, mặt trời màu đỏ hạ xuống sau lưng bọn họ, đại địa lập tức sẽ rơi vào trong bóng tối. Tinh Linh Vương khoác áo choàng lên người Phạm Âm, tuy rằng tinh linh sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng trong đêm tối lại khiến người sinh ra ảo giác lạnh lẽo.