“Hả… Nguyệt Bạch…” Phạm Âm phát hiện người bị mình đè dưới thân, ngơ ngác nhìn y.

Mái tóc dài màu vàng, con mắt màu lam giống như bầu trời, làn da trắng nõn và trường bào màu trắng gạo — đúng là Nguyệt Bạch.

“Ta trở lại rồi…” Phạm Âm không xác định ngẩng đầu nhìn tình hình xung quanh, đúng là phòng ngủ của Nguyệt Bạch.

“Ngươi… có thể đứng lên trước không?” Nguyệt Bạch nhướn mắt trừng Phạm Âm đang đè ở trên người mình.

Quần áo màu trắng dính bụi bởi vì không khí ở nhân giới, trường bào rộng rãi lộ ra nửa người. Bên cạnh xương quai xanh nghiêng dài là bờ vai tròn trịa, ở dưới ánh trăng Wabenella hiện lên sắc trân châu sáng bóng mê người, mái tóc dài màu đen nhu thuận ở một bên gương mặt tuyệt mỹ trút xuống, còn đẹp hơn cả màn đêm…

“Rốt cuộc… muốn ngồi ở trên người ta đến khi nào!” Nguyệt Bạch đẩy Phạm Âm ra đứng lên, vỗ vỗ người.

“A, Nguyệt Bạch thật thô lỗ.” Phạm Âm bị đẩy ra ngồi ở trên mặt đất dùng giọng điệu oán trách nói.

Nguyệt Bạch tức giận kéo Phạm Âm lên, giúp hắn đơn giản buộc lại mái tóc lộn xộn, cẩn thận cài lại áo cho hắn, sau đó vươn tay thưởng cho Phạm Âm một cái cốc.

“Đau…” Phạm Âm xoa xoa đầu, bĩu môi nhìn Nguyệt Bạch.

Nguyệt Bạch vòng hai tay trước ngực, cao hơn Phạm Âm nửa cái đầu, cúi đầu nhìn hắn, “Thật không dễ dàng mới để ngươi đi ra ngoài một lần, chỉ biết gây họa.”

“Ta đâu có…” Phạm Âm lộ ra vẻ mặt oan ức, còn không phải vì tốt cho các ngươi, dẫn tên thiếu niên kỳ quái kia đi thật xa.

Nhìn vẻ mặt oan ức của Phạm Âm, trong lòng Nguyệt Bạch dâng lên yêu thương, nhưng mà ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi nói gì, chờ chút nữa xem ngươi giải thích với Vương thế nào.”

“Phụ quân…” Phạm Âm nhíu mày, thở dài, “Tóm lại ta đi tắm trước… Nguyệt Bạch, cho ta mượn suối nước nóng của nhà ngươi tắm nha.”

Phạm Âm nói xong đã xoay người đi ra ngoài, Nguyệt Bạch bỗng nhiên nói: “Phạm Âm, vừa nãy ngươi hạ thủ lưu tình với thiếu niên kia phải không? Tại sao vậy?”

“Có sao?” Phạm Âm quay đầu, khẽ cười yêu mị, ngón tay thon dài chọc chọc cằm, “Ta thấy vừa nãy đối chiến ta đã phát huy hơn hẳn bình thường mà nhỉ.” Nói xong tiếp tục đi ra ngoài, “Ta đi tắm rửa đã, trước khoan nói với Vương ta đã trở lại, chờ chút nữa ta tự mình đi tìm y.”

Nguyệt Bạch nhíu mày, nhìn Phạm Âm rời đi. Bởi vì tới thời gian hẹn mà Phạm Âm vẫn chưa về, cho nên Nguyệt Bạch đã đi tìm, lúc phát hiện Phạm Âm ở khách sạn, phát hiện hắn ở chung với một thiếu niên kỳ quái. Vào lúc Phạm Âm và thiếu niên kia chiến đấu, lợi dụng ánh lửa che chắn, y kéo Phạm Âm trở lại Wabenella. Nhưng ở trong ánh lửa là lần đầu tiên Nguyệt Bạch nhìn thấy Phạm Âm như vậy, đẹp đến mức khiến người… sợ hãi.

Phạm Âm vô cùng thích suối nước nóng ở Wabenella, hầu như nhà của tinh linh nào cũng có. Wabenella có núi lửa, Phạm Âm cho rằng tác dụng của ngọn núi lửa nhỏ đó là để cung cấp nước nóng.

“A… Thật thoải mái…” Phạm Âm không cởi quần áo đã nhảy xuống, trường bào màu trắng nổi lên mặt nước, thành một vòng tròn vây quanh lấy hắn.

Mặt nước ấm áp nổi lên một tầng hơi nước, đầu Phạm Âm tựa vào tảng đá bên cạnh, mở mắt ra đã thấy được những vì sao đầy trời. Trên mặt nước không ngừng có hơi nước bay lên, làm cho hắn nhìn bầu trời cũng có chút mông lung… lại giống như…

“… Giống như đang nướng ngôi sao…” Phạm Âm đối diện với cảnh đẹp nói ra một câu này xong thì liền mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Vẫn là ngủ thoải mái nhất, hai đêm đã chưa ngủ, bản thiếu gia giúp bọn họ dẫn nguy hiểm đi, vậy mà còn hung dữ với ta… Người tốt khó làm aiz, thế đạo gian nan aiz…

Ngủ đến mơ mơ màng màng, có hai cái tay xoa bóp ở trên bả vai, rất giống mấy dịch vụ mát xa ở suối nước nóng trước đây.

“Ưm…” Bởi vì thoải mái nên không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng, cái tay sau lưng lại dừng.

Phạm Âm không vui nhíu nhíu mày, thợ mát xa ở đâu ra mà tư chất kém quá vậy, xoa bóp đến một nửa lại ngừng là sao, cẩn thận ông đây không cho tiền tip…

Phạm Âm quay đầu, ngẩn ra, ở trong hơi nước, một người đàn ông tóc bạc ngồi sau lưng, mặc áo ngủ đơn giản màu trắng, chân duỗi vào trong nước cười nhìn mình.

Có một khoảnh khắc như ảo giác vậy.

“Bé con.” Tinh Linh Vương gọi một tiếng, “Sao lại ngẩn người rồi.”

“Phụ quân… bé con nhớ ngươi á.” Nói xong đã nhào vào trong lòng Tinh Linh Vương, không nên mắng ta chân chó, ta rất là sợ phụ quân tức giận á, chuyện đã đáp ứng chẳng những không làm được, còn hại phụ quân lo lắng, lúc này nếu có thể làm nũng, lừa dối qua cửa mới là tốt nhất.

“Phụ quân…” Thân thể Phạm Âm cọ vào trong lòng người đàn ông, hai tay bò lên trên cổ y.

Tay của Tinh Linh Vương ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Phạm Âm, “Sao lại không cởi quần áo? Không thấy khó chịu sao?”

Phạm Âm ngẩng đầu, dùng vẻ mặt lấy lòng nói: “Nghĩ đến việc phụ quân giận ta, ta liền cảm thấy khó chịu hơn…”

Tinh Linh Vương nghe xong ha ha cười một tiếng, vươn tay yêu thương ngắt mũi Phạm Âm, “Nói, ta nên phạt ngươi thế nào?”

Phạm Âm bĩu môi nói: “Nhất định phải phạt à? Tinh Linh Vương cao cao tại thượng lại nhỏ mọn như vậy sao?”

“Gia trưởng đối với con của mình lúc nào cũng cần phải nghiêm khắc.” Tinh Linh Vương hôn lên trán Phạm Âm.

Phạm Âm lộ ra vẻ mặt tủi thân, dựa vào trong ngực Tinh Linh Vương, “Ta có thể biết là hình phạt nào không?”

“Cho dù biết cũng không có cách nào trốn tránh mà?”

“Vậy ta có thể dựa vào hình phạt này lựa chọn cách thực hiện chứ?” Phạm Âm ngẩng đầu nói: “Gia trưởng đối xử nghiêm khắc không phải nên như vậy à?”

Tinh Linh Vương như đang cân nhắc cười nói: “Trước tiên tắm rửa cho xong đã, chờ chút nữa lại nói.”

Tuy Phạm Âm bày tỏ kháng nghị không được thông qua, kết quả thường là Tinh Linh Vương sẽ nhốt mình vào trong kết giới. Cái này thì ngược lại không sợ, sợ nhất là bảo mình đi xem lịch sử và thánh ca của tinh linh, cực kỳ mệt.

Tinh Linh Vương cởi quần áo của Phạm Âm, lộ ra thân thể thiếu niên xinh đẹp ngây ngô. Khung xương mảnh khảnh đặc hữu của tinh linh, mái tóc tinh tế mềm mại giống như tơ lụa, thân thể xinh đẹp, trẻ tuổi mà có sức sống.

“Phụ quân, làm sao vậy?” Con mắt màu đen như màn đêm thanh lãnh, lúc này bịt kín một tầng hơi nước.

“Bé con muốn rời khỏi nơi này sao?” Tinh Linh Vương đột nhiên hỏi.

“Tất nhiên… Không muốn.” Phạm Âm ngoan ngoãn trả lời, tuy rằng trong lòng là rất muốn, nhưng bây giờ an toàn là trên hết, nói không chừng phụ quân vui vẻ thì sẽ miễn trách phạt luôn.

Tinh Linh Vương cười, để Phạm Âm tựa ở trong ngực của mình, giúp Phạm Âm tắm, hơi nước dày đặc, nhìn không thấy vẻ mặt mỗi người.

“Phụ quân, quần áo của ngươi cũng ướt rồi.”

“Ừ.”

Phạm Âm xoay người đứng lên nói: “Muốn cởi ra không? Bé con giúp ngươi.”

“Không cần.” Tay của Tinh Linh Vương đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Âm.

Ngón tay lướt qua gò má xinh đẹp, dừng ở trên cái cằm tinh xảo, “Ta nghĩ ra.”

Tinh Linh Vương không hề báo động trước niệm thần chú.

“Gì cơ?” Phạm Âm nghi ngờ hỏi, giọng nói vừa dứt, một cảm giác kỳ quái dâng lên, “A…”

Còn không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, người đã ở trong lòng của Tinh Linh Vương, “Phụ quân?”

“Ngoan ngoãn ở trong đó mấy ngày.” Giọng nói của Tinh Linh Vương cực kỳ dịu dàng, lại để cho Phạm Âm loáng thoáng nhận ra có chút khác biệt. Muốn đứng lên, nhưng phát hiện phần eo trở xuống không thể nào nhúc nhích được.

“Ngoan, chỉ mấy ngày.” Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc màu đen bên gò má Phạm Âm, “Phạm Âm…”

Phạm Âm trầm mặc cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Tinh Linh Vương lướt trên cổ của mình, cảm giác hơi ngứa.

“Phụ quân, ngươi đang tức giận à?”

Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đen của Phạm Âm, “Chỉ cần ngươi ở đây ta sẽ không tức giận.”

Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương không nói gì.

“Bé con đang tức giận?”

Hắn ở trong ngực Tinh Linh Vương lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, Tinh Linh Vương có thể nhìn thấy đôi má ửng đỏ của Phạm Âm, “Phụ quân… thế này chẳng phải ta một bước cũng không thể đi sao?”

“Phụ quân bế ngươi.”

“Không cần… sẽ bị Nguyệt Bạch cười nhạo.” Mặt Phạm Âm càng đỏ hơn.

Tinh Linh Vương cười, “Bé con lúc nhỏ thích nhất là bảo phụ quân bế đi khắp nơi, còn thích bôi nước bọt mọi nơi…”

“Phụ quân…” Phạm Âm bĩu môi. Lúc nhỏ thân thể không chịu khống chế, ta có thể thế nào nữa chứ… “Nhưng mà… nhưng mà thế này không tốt lắm đâu, sẽ thêm phiền phức cho phụ quân.” Cho nên vì để hai bên không phiền phức, giải trừ ma pháp trên người ta đi…

Tinh Linh Vương cười cười, “Ta lại thấy bé con thế này rất đáng yêu, có thể giống như lúc nhỏ, luôn nằm ở trên người phụ quân.” Nói xong liền cúi đầu hôn Phạm Âm một cái, “Được rồi, bây giờ tắm xong rồi thì trở về thôi, không nên quấy rầy Nguyệt Bạch nghỉ ngơi.” Nói xong giúp Phạm Âm lau khô thân thể, giúp hắn thay áo ngủ màu trắng, bế ngang Phạm Âm lên.

Tuy thoạt nhìn tâm trạng Tinh Linh Vương không tệ, nhưng trong lòng Phạm Âm rất buồn bực, vui vẻ được xây dựng ở trên đau khổ của người khác chính là phong cách của tinh linh hả.