Ngự hoa viên hoàng cung quả là danh bất hư truyền, cảnh sắc động lòng người, sắc hoa huy hoàng rực rỡ, hòa cùng ong bướm dập dờn, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thoáng qua tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt luân.

Xa xa giữa cảnh đẹp xinh tươi, hoa thơm cỏ lạ đua nhau nở rộ, Tĩnh Lạc vẫn một thân bạch y phiêu dật, tóc nhẹ bay trong làn gió, đang nhàn nhã ngồi thưởng cảnh tại lương đình.

Cả ngày nay nàng thật căng thẳng rồi, vừa bước ra ngự hoa viên này, nhìn cảnh sắc xinh đẹp cũng đã làm tâm trạng của nàng thư thái phần nào. Người ta thường nói thiên nhiên là người bạn tốt của con người quả không sai. Cảnh sắc nơi đây giúp nàng nhẹ lòng hơn.

Nàng mỉm cười ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh trong ngự hoa viên.

“ Công chúa, người đi chậm thôi. Nô tỳ theo không kịp.” một nha hoàn hớt ha hớt hãi chạy theo một nữ tử vận hồng y rực rỡ, trên tóc cài vô số châu sai quý giá.

“ Ngươi thật vô dụng. Chân của ngươi đã vô dụng thì để ta đánh gãy đi vậy???” nữ tử y phục đẹp đẽ kia, xoay người lại, chống hông, hung hăng mắng nha hoàn theo sau.

“ Công chúa tha tội a.” nha hoàn kia lập tức quỳ xuống cầu xin.

“ Ngươi…”

“…” công chúa khí thế ngạo mạn kia dường như cảm nhận được cái gì đó.

“ Ngươi có ngửi thấy được mùi thơm không??? Hình như là mùi thức ăn???” nàng ta nghi hoặc nhìn nha hoàn của mình hỏi.

“ Công chúa???” nha hoàn kia nhìn công chúa nhà mình một bộ không hiểu gì cả.

Công chúa kia không để ý đến nha hoàn, lần theo mủi hương mà tới lương đình – nơi Tĩnh Lạc đang dừng chân.

“ Điểm tâm này là do ngươi làm???” Nàng công chúa nhìn dĩa điểm tâm đầy màu sắc và hương vị trước mắt hỏi.

“ Ân.” Tĩnh Lạc nhàn nhạt đáp.

Hôm nay tâm tình nàng không thoải mái lắm nên mới xuống bếp tự làm món bánh hiện đại ăn giải sầu, không ngờ cũng có người đến làm phiền.

“ Ta muốn dĩa bánh đó và cả chỗ ngồi ở đây nữa.” Nàng công chúa bày ra bộ dáng chủ tử hạ lệnh.

Nàng nhìn cách ăn mặt của nàng ta giản dị lại bình thường, không có gì nổi bật, trên người một thân bạch y đơn giản, trên đầu chỉ có duy nhất một chiếc trâm búi lại máu tóc đen dài. Có lẽ là tú nữ mới vào cung của phụ hoàng thôi ???.

“ Nếu ta không nhường thì sao???” Tĩnh Lạc nhướng mi hỏi lại.

“ To gan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả???” nha hoàn phía sau lúc này thừa cơ lên tiếng quát.

‘ Mình phải thông minh một chút, lấy lòng công chúa không thì một hồi mình sẽ rất thảm với công chúa a.’ đồng thời nàng ta cũng trong lòng thầm nghĩ.

“ Ta cần phải quan tâm sao ??? Ai ta cũng nói thế thế thôi.” Tĩnh Lạc chớp mắt nhìn nữ tử phục sức hoa lệ trước mặt, vẻ mặt không sao cả đáp.

Nhìn trang sức của nàng ta, thì nàng đã biết thân phận nàng ta không nhỏ. Tóc không có bới cao chứng tỏ không phải là phi tần của Đông Thanh đế. Vậy thì thân phận của nàng ta chỉ có thể là Trưởng công chúa Đông Thanh Liên, là công chúa duy nhất của Đông Thanh Quốc. Vậy thì đã sao??? Đều không ảnh hưởng đến chính nàng cả.

“ Ngươi thật to gan, ngươi tới vả miệng nàng ta cho ta” Đông Thanh Liên sau khi nghe xong lời Tĩnh Lạc, biết nàng ta đã rõ thân phận của mình, nhưng vẫn không để mình vào mắt, không khỏi tức giận,

Tiểu nha hoàn ngay lập tức chớp lấy thời cơ lập công. Mắt thấy tiểu nha hoàn gần xuống tay, Tĩnh Lạc cũng không phản kháng, chỉ vì nàng tình cờ nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần đây.

“ Dừng tay” nam tử vừa tiến vào lương đình, chứng kiến được cảnh này không khỏi tức giận.

Tiểu nha hoàn cùng Đông Thanh Liên nhìn thấy nam tử xuất hiện, không khỏi sửng sốt, tiểu nha hoàn nhanh chóng xoay người quỳ xuống hành lễ.

“ Tham kiến Nhị điện hạ”

“ Nhị hoàng huynh” Đông Thanh Liên cũng lên tiếng khẽ gọi. Người tới không ai khác chính là Đông Thanh quốc nhị hoàng tử, Đông Thanh Ngạo.

“ Đây là có chuyện gì ???” Đông Thanh Ngạo nhướng mày nhìn Đông Thanh Liên hỏi.

“ Nhị hoàng huynh, là do tiện nhân này không biết tốt xấu, dành chỗ ngồi của muội, muội chẳng qua bảo nha hoàn dạy cho nàng ta một bài học mà thôi” Đông Thanh Liên đến giờ vẫn còn chưa phát hiện ra có gì bất thường, nên vẫn tự cho mình là đúng, tiếp tục tỏ ra không hề có gì là quá đáng.

“ Câm miệng ” tuy nhiên, nàng ta lại nghĩ sai lầm rồi, vì sau khi nghe xong lời nàng ta, Đông Thanh Ngạo không hề do dự, mà trừng mắt nhìn nàng ta quát thẳng.

“ Công chúa, tiểu muội từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên không tránh khỏi có phần lỗ mãng, mong công chúa bỏ qua” Đông Thanh Ngạo sau đó chuyển người, tươi cười cầu hòa nhìn Tĩnh Lạc.

“ Nếu Nhị điện hạ đã nói vậy, bổn cung cũng đành cho qua thôi. Đúng lý ra bổn cung còn định dạo hoa viên thêm một lát, nhưng bây giờ mọi hứng thú đều tiêu tan cả rồi, bổn cung xin phép cáo từ trước ” dứt lời, Tĩnh Lạc ngay lập tức đứng dậy có ý định rời đi.

“ Vậy thì công chúa cứ tự nhiên” Đông Thanh Ngạo cười đầy thân thiện, hoàn toàn không hề tỏ ra khó chịu trước biểu hiện lạnh lùng của nàng, dù sao qua mấy lần tiếp xúc, hắn cũng đã quen rồi.

Đợi sau khi Tĩnh Lạc rời khỏi, Đông Thanh Ngạo bắt đầu chuyển sang trừng mắt nhìn Đông Thanh Liên cùng nha hoàn của nàng ta, sắc mặt hắn giờ đây vô cùng âm trầm, có thể nói là khó coi hết mức.

“ Nhị hoàng huynh, nàng ta là ai a ???” Đông Thanh Liên giờ phút này mới ý thức được, nàng ta dường nhu trêu phải người không nên trêu.

“ Nàng ta chính là Hộ quốc công chúa của Thần phong đế quốc, là sứ giả lần này đến chúc thọ hoàng tổ mẫu, muội đúng là càng ngày càng to gan, không xem ai ra gì, chờ mà đợi phụ hoàng xử phạt đi, ngu xuẩn” Đông Thanh Ngạo cũng không nhiều lời, tức giận mắng một tiếng sau đó bỏ đi.

Đông Thanh Liên nghe xong lời y, không khỏi sửng sờ, nha hoàn bên cạnh thì sớm đã không chịu nổi đã kích, ngã ra đất, lần này nàng ta đúng thật là tự chuốc họa vào thân rồi còn đâu.

Ngày hôm sau, Đông Thanh đế cho người đến thông báo, vì hành động vô lễ của nữ nhi, đã khiến cho Tĩnh Lạc phải chê cười, cho nên đã ra lệnh đưa nha hoàn kia ra đánh hai mươi đại bản, còn Đông Thanh Liên thì vả miệng mười cái, xem như chuộc tội, và mọi sự diễn ra ngay trước tẩm cung của Tĩnh Lạc, do Đại hoàng tử Đông Thanh Tường chịu trách nhiệm giám sát. Đối với chuyện này, Tĩnh Lạc cũng không mấy để tâm, nên chỉ đành mỉm cười cho qua. Đông Thanh Tường thấy vậy, cũng không nói gì thêm, sau đó lại sẵn tiện nhắc nhở Tĩnh Lạc, ba ngày sau sẽ là ngày diễn ra đại thọ, rồi mang Đông Thanh Liên cùng nha hoàn của nàng ta lôi đi.

Lúc này, bên ngoài hoàng cung, ngay tại Lâm phủ, mọi người của Lâm gia giờ đây giống như cây khô gặp nước, vui mừng nhìn nam tử trước mặt.

“ Thiên công tử đây là nói thật ???” Lâm Hồng Đào dường như không tin, nhìn nam tử trước mặt khẳng định lần nữa.

“ Bản công tử giống đang nói đùa sao ??? ” đối diện nam tử một thân thanh y đạm mạc, phiêu miễu xuất trần, trên mặt thủy chung ôm nồng đậm ý cười.

“ Vậy lão phu xin làm phiền Thiên công tử, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ” Lâm Hồng Đào tươi cười có chút mang theo nịnh bợ nói.

Dù là nói chuyển hàng đến Tây Vực xa xôi không an toàn, nhưng mà chỉ cần nắm được mối làm ăn này, thì Lâm gia mới có cơ hội quật khởi, đến lúc đó thì còn sợ gì không kiếm được mối làm ăn khác, nên Lâm Hồng Đào đành cắn răng nhận lời. Bất quá hắn lại không chú ý, khi vị Thiên công tử kia nghe xong lời hắn, thì trong mắt lại lóe lên tia trào phúng khinh thường.

Lâm phủ biệt viện.

“ Mẫu thân, phụ thân tại sao lại đột nhiên bảo con ăn mặc xinh đẹp một chút ??? ” Lâm Phụng Kiều nghe vấn nhìn Lâm Quách thị hỏi.

Trải qua chuyện hôm đó, sau khi trở về, nàng ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế của Tĩnh Lạc, trở lại bình thường. Sau đó Lâm Hồng Đào cùng Lâm Quách thị mới biết thì ra mọi chuyện là có nhân cố tình muốn đối phó Lâm gia mà làm ra, bất quá Lâm Hồng Đào tung hoành thương trường nhiều năm, có rất nhiều kẻ thù, nên nhất thời họ cũng không đoán ra được là ai đã lập mưu mọi chuyện.

“ Kiều nhi, dù mẫu thân không biết Thiên công tử kia có chính thê hay chưa ??? Bất quá với dung mạo của con, có thể giành được sự chú ý của Thiên công tử, thì xem ra cũng được rồi, hiện giờ chúng ta đang cần sự trợ giúp của vị Thiên công tử kia, cho nên đành để con tủi thân một chút, bất quá mẫu thân hứa với con, nhanh chóng sẽ khiến con trở lại như ngày xưa” Lâm Quách thị nhìn nữ nhi đau lòng nói, dù trong lòng, bà ta cũng không biết mình có làm được hay không ??? Nhưng mà chuyện đã đến nước này, đành đi bước nào, tính bước đó vậy.

“ Dạ mẫu thân” Lâm Phụng Kiều làm sao không hiểu ý của mẫu thân, với ‘danh tiếng’ hiện giờ của nàng, thì làm gì có ai còn dám lấy nàng về làm chính thê nữa cơ chứ, cho nên nàng đành phải cắn răng chịu đựng, chỉ hy vọng có công tử nhà nào, gia cảnh kha khá, không để tâm, mà lấy nàng làm thiếp, nàng xem như là may lắm rồi.

Nhưng mà dù sao nàng vẫn không cam tâm a, rõ ràng nàng có thể lấy được một tướng công tốt, hưởng vinh hoa phú quý, nhưng giữa đường đều bị phá hư, thật ra rốt cuộc là kẻ nào đã hủy hoại tất cả của nàng a ??? Nàng thật sự rất hận, nhưng mà nàng lại không biết kẻ đó là ai, nàng chỉ đành cắn răng chịu đựng mà thôi.

“ Được rồi, chúng ta mau ra ngoài, đừng để Thiên công tử chờ lâu” sau khi trang điểm xong cho Lâm Phụng Kiều, Lâm Quách thị nhẹ giọng hối thúc.

Hai mẫu tử cùng nhau dắt tay ra đại sảnh, nhìn đến hai người họ xuất hiện, Lâm Hồng Đào trên mặt tràn đầy hài lòng, liếc sang nhìn vị Thiên công tử bên cạnh, thấy y đang chăm chú nhìn vào Lâm Phụng Kiều, không khỏi cười thầm trong bụng. Bất quá Lâm Hồng Đào không biết, là giờ phút này trong lòng của vị Thiên công tử kia lại tràn ngập khinh thường, cùng chán ghét, ‘ hạng nữ nhân như thế cũng muốn mang ra hầu hạ hắn, nếu hắn mà tiếp nhận, thanh danh phong lưu công tử của hắn từ nay trên giang hồ lập tức biến mất, nếu không phải giáo chủ hạ lệnh cho hắn tiếp cận Lâm gia, hắn đã không ngần ngại mà một chưởng đánh chết cả nhà Lâm gia.

Bữa tiệc ‘gia đình’ diễn ra đến tối, Thiên công tử cũng cáo từ quay về, bất quá trong bữa cơm, y vẫn nhập vai, dùng ánh mắt đầy ‘si mê’ nhìn Lâm Phụng Hiều, trước khi ra về còn một bộ ‘không muốn rời xa’, khiến cho phu phụ Lâm gia vui mừng vô cùng. Nhưng thật ra trong lòng hắn lúc này cũng ghê tởm mình không thôi, nên hắn sau khi rời khỏi cổng Lâm phủ, đã ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy về, không chần chờ gì cả.

Tổng đàn Thiên Mai giáo.

“ Giáo chủ, thuộc hạ đã làm theo ý người, Lâm Hồng Đào đã hoàn toàn trúng kế” Thiên công tử vẻ mặt lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, cung kính cùng Quân Dạ Hàn bẩm báo.

“ Ân, mọi chuyện cứ diễn ra theo kế hoạch, phải đảm bảo lần này Lâm gia không còn cơ hội quật khởi. Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi có thể lui về nghĩ ngơi” Quân Dạ Hàn trầm ngâm hạ lệnh.

“ Dạ giáo chủ, thuộc hạ cáo lui” Thiên công tử nhận lệnh. sau đó rời khỏi, để lại một mình Quân Dạ Hàn trong phòng.

Quân Dạ Hàn ánh mắt chuyên chú nhìn về phía hoàng cung Đông Thanh quốc, trong mắt chứa đầy vô hạn tưởng niệm, bản thân y cũng thật không ngờ, chỉ mấy ngày không gặp, y đã bắt đầu nhớ nhung dung nhan diễm lệ kia, hằng đêm nàng cứ hiện lên trong từng giấc mộng của y, khiến y không thể nào kìm chế được, mà luôn nghĩ về nàng.

Của nàng lãnh lệ, của nàng quyết tuyệt, của nàng thông minh, tài trí, tất cả đều thật sâu hấp dẫn hắn, kể từ ngày phụ thân ra đi, hắn đối với nữ nhân trên đời đã hoàn toàn mất đi tin tưởng, nhưng mà khi gặp nàng, thì từ sâu trong lòng hắn, lại đối với nàng sinh ra một loại tín nhiệm.

Trực giác cho hắn biết, nữ tử này hắn có thể tin tưởng, người này đáng để cho hắn trả giá mà tìm hiểu, hắn xưa nay rất tin vào trực giác của mình, cho nên hắn đã quyết định sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn nếu đã nhận định nàng, thì hắn sẽ không buông tay, trừ phi nàng không cần hắn, không có tình cảm với hắn, nếu không hắn nhất định sẽ ở bên cạnh nàng. Bất quá hắn không biết đến lúc nàng thật sự nói ra, là nàng không cần hắn ở bên, hắn không biết liệu mình có buông tay được không nữa???.

Nhưng mà đến lúc đó hãy tính sau đi, tại vì hắn từ ngay lần đầu gặp gỡ nàng, từ nàng, hắn nhìn ra được một khí thế cao cao tại thượng, không gì sánh bằng. Nàng, lãnh lệ, ngạo thị tôn quý, duy ngã độc tôn, không đem thiên hạ để vào trong mắt, cho nên hắn không biết liệu hắn có tư cách khiến nàng chú ý không nữa???.

Quân Dạ Hàn nghĩ vậy không khỏi cười khổ, thật không ngờ đường đường Giáo chủ Thiên Ma giáo như hắn, luôn không xem người thiên hạ ra gì, rồi cũng sẽ có ngày để tâm đến cách nhìn của một người, đúng là ông trời trêu ngươi mà. Thôi thì chuyện tương lai, để tương lai tính vậy, hắn giờ cũng không cần nghĩ nhiều nữa, chỉ cần làm tốt chuyện hợp tác với nàng mà thôi.

Hoàng cung Đông Thanh quốc

“ Liên nhi ngoan, đừng khóc nữa. Mẫu phi đau lòng.” Hiền phi Lý Nhược Mai đau lòng không thôi, xoa xoa mặt của công chúa Đông Thanh Liên.

“ Mẫu phi, từ nhỏ đến giờ, phụ hoàng đều rất yêu thương nhi thần, ngài chưa bao giờ nổi giận với nhi thần nữa, huống chi lần này còn ra tay đánh nhi thần …Oa…ô…ô” Đông Thanh Liên sau khi nhận hình phạt xong liền một đường chạy thẳng đến Tây Mai Cung của Hiền phi.

“ Nữ nhân kia chỉ là công chúa dị quốc thôi. Phụ hoàng và các hoàng huynh làm gì mà kính sợ nàng ta như thế chứ ??? Nỗi nhục này, nhi thần thật sự nuốt không trôi…” nàng vẫn tiếp tục khóc nháo như thế cả ngày hôm nay, mặc cho Hiền phi đã ra sức dỗ dành.

“ Liên nhi, ngoan nào. Con phải biết lần này là con đã trêu chọc sai người. Con có biết vị Hộ Quốc công chúa kia thật ra lai lịch không nhỏ đâu. Nàng ta trong vòng hai năm đã giúp Thần Phong đế thu phục toàn bộ các bộ lạc trên thảo nguyên. Là một nhân vật không hề đơn giản đâu.” Hiền phi vẫn giọng nói dịu dàng từ từ khuyên bảo ái nữ của mình.

“ Hừ… phụ hoàng, mẫu phi, và cả hai vị hoàng huynh, ai cũng đều không thương Liên nhi nữa rồi. nhi thần ghét các người…” nói xong, Đông Thanh Liên liền bỏ chạy ra khỏi Tây Mai cung.

“ Liên nhi, Liên nhi…” Hiền phi vội gọi với theo, nhưng Thanh Liên công chúa đã đi xa khỏi tẩm cung của bà rồi.

“ Nương nương, đây là tổ yến đường phèn của người.” cung nữ cung kính dâng chén chè lên bàn, rồi lui ra sau đợi bảo.

“ Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi.” Hiền phi phất tay, ý bảo cung nữ kia lui xuống.

Lý Nhược Mai vẫn khí chất hiền hòa, cao nhã từ từ thưởng thức món tổ yến đường phèn của mình. Bà đâu biết rằng, món tổ yến đường phèn kia sẽ bắt đầu cho một mối tai họa của bà, nó sẽ khiến cho bà mất hết những gì bà có hiện nay, ngay cả nữ nhi cũng không còn.