Tinh Hải

Chương 15: - Thợ kim hoàn

Kiba giao hoàn toàn việc mua sắm và chuẩn bị cho Sherry và Sharty. Hai cô gái dẫn theo Lucky đi ra ngoài và làm việc của mình. Kiba đã đề nghị hai cô dẫn nó theo để bảo vệ an toàn cho hai người, anh sẽ ở lại trong trang trại.

Sau khi tiễn hai cô gái và con chó đi, Kiba thoải mái quay người, lâu lắm rồi anh mới được tận hưởng cảm giác một mình không cần phải lo ánh mắt người khác nhìn mình như thế này. Đến lúc nghiên cứu một chút rồi.

Trong nhà có sẵn một thư viện với một bộ sưu tập sách khá phong phú đủ thể loại từ lịch sử, kinh tế cho đến kỹ thuật, bút ký,... Kiba một lần nữa cảm nhận được sự giàu có của cha mẹ nuôi Sherry. Qua giao tiếp với mọi người anh biết sách là một thứ hàng vô cùng xa xỉ trong thời đại này, chỉ có quý tộc mới có điều kiện mà sử dụng. Thế nhưng ở đây ngay trước mắt anh lại là một kho tài liệu vô giá có thể cho anh rất nhiều thông tin về hành tinh này.

Tuy nhiên lo kiếm cơm trước đã, thời gian vẫn còn nhiều không cẩn phải gấp. Kiba lựa một đống sách về kỹ thuật gia công và xử lý kim loại quý và ngọc cùng những thứ liên quan và đem ra ngoài vườn. Sau khi chọn được một chỗ đẹp dưới tàng cây cổ thụ, anh bắt đầu công việc yêu thích của mình – đọc sáng dưới ánh nắng.

Ngoại trừ cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu khi nằm trên cỏ dựa vào gốc cây phơi mình dưới nắng, nó còn giúp anh nạp năng lượng cho Kiki. Biocom cũng cần phải có năng lượng mới có thể chạy được. Một khi đầy năng lượng Kiki có thể hoạt động bình thường trong vòng 30 ngày, tuy nhiên ngày nào cũng phơi nắng để giữ năng lượng của Kiki luôn ở mức đầy là tốt nhất, đề phòng cho những tình huống bất ngờ.

Mải mê tập trung vào đống sách, thời gian trôi qua nhanh hơn Kiba tưởng. Khi anh dừng tay ngẩng đầu lên thì mặt trời đã lên đến chính giữa. Từ khi anh bắt đầu đọc sách đến giờ đã qua hơn 4 tiếng đồng hồ. Anh từ từ đứng dậy, phủi một vài lá cây rơi trên người mình xuống và đi về phía chiếc cầu treo.

Chiếc xe chở Sherry, Sharty và Lucky đã chạy qua cổng trang trại và đến phía trước hào nước. Nếu không phải là cảm nhận hai cô gái trở về thì có khi anh vẫn còn đang tiếp tục đọc cũng nên.

Kiba gạt cần điều khiển cho cầu treo xuống, chờ cỗ xe chạy qua rồi mới gạt lên lại.

Sharty và Lucky bước xuống xe, còn Sherry thì theo xe chạy vào trong nhà kho để chăm sóc cho bọn Nguwja. Cô bé vui vẻ hỏi Kiba.

"Sao anh biết bọn em sắp về mà ra đón vậy ?"

"Linh cảm." – Kiba cười đáp, anh hoàn toàn không nói dối. Dùng nội kình cảm nhận về cơ bản cũng xem như một loại linh cảm mà.

Cô và anh cùng nhau đi bộ. Kiba dẫn cô đến chỗ anh nằm đọc sách và thu dọn đống sách lên. Mắt cô bé thoáng qua nét ngạc nhiên nhưng sau đó trở lại bình thường. Anh chú ý thấy nhưng không hỏi. Nếu cô bé muốn nói gì thì cô bé sẽ nói, không cần phải ép.

Khi hai người đi đến cửa chính căn nhà thì cũng vừa lúc Sherry đang đến. Nhìn thấy Kiba đang ôm một chồng sách, cô ngạc nhiên thốt lên.

"Anh biết chữ ?"

À ra thế, giờ thì Kiba đã hiểu ánh nhìn ngạc nhiên của Sharty lúc nãy. Như đã nói, sách vở là thứ đồ xa xỉ dành cho người có tiền, thế nên số người biết chữ trong xã hội này cũng không nhiều. Chủ yếu là giới quý tộc hoặc nhà giàu có. Ví dụ như dân làng Nevile đi, may lắm thì chỉ có tầm mấy chục người biết chữ. Nhưng biết chữ đó là ở mức đọc hiểu được sơ sơ, chứ đọc được sách thì lại là một vấn đề khác.

Sherry hoàn toàn có lý do để ngạc nhiên, vì cô năm xưa cũng đã phải tốn bao nhiêu công sức, đổ ra biết bao nước mắt – đúng vậy, là nước mắt theo nghĩa đen – mới có thể đọc hiểu được tàm tạm một vài cuốn sách. Đó là do mẹ cô đã ép cô học lắm mới được như vậy đấy. Thế nên khi thấy Kiba tỉnh bơ cầm một chồng sách kỹ thuật vô cùng phức tạp thì cô bất ngờ là phải.

"Đọc hiểu chút chút." – Kiba gật đầu.

Không cho cô cơ hội hỏi thêm về vấn đề này, anh bước đi nhanh vào nhà. Sherry nhìn theo anh, mắt lóe lên tia hứng thú. Lại còn biết chữ nữa chứ, thú vị đây. Có vẻ không chỉ là một tên thợ săn đầu óc đơn giản như vẻ ngoài.

Nếu Kiba biết cô đang nghĩ gì hẳn anh sẽ phải tức giận đập bàn. Chẳng lẽ mặt mũi ta nhìn ngu vậy sao ? Rõ ràng là phần tử trí thức cơ mà.

Kiba đem cất đống sách lại, anh đã đọc xong gần hết và nắm được những điều cần biết. Giờ chỉ cần kết hợp và vận dụng hợp lý với kiến thức kỹ thuật hiện đại Kiki cung cấp nữa là được.

Khi anh bước vào phòng ăn thì bữa trưa đã được dọn sẵn. Có vẻ hai cô gái đã chuẩn bị từ trước. Bữa trưa chỉ gồm một món súp đơn giản với bánh mì và rau trộn, nhưng nó vẫn rất ngon miệng. Kiba vừa ăn vừa nghĩ thầm, cuộc sống trong mơ đúng là phải thế này. Nằm ườn ra đọc sách đến giờ ăn lại có mấy cô em xinh đẹp nấu sẵn thức ăn ngon lành cho mình.

"Kết quả thế nào ?" – Kiba hỏi Sherry, hiển nhiên là muốn biết thành quả sáng nay của hai chị em.

"Tôi đã tìm được một miếng đất thích hợp. Nói chung giai đoạn này thì mua đất vẫn còn chưa phải quá trễ, giá cả cũng phải chăng." – Sherry đáp. "Nó nằm ở ngay trung tâm phòng tuyến, trong khu vực buôn bán tự do bên ngoài thị trấn Soba. Đó cũng là nơi hoạt động sôi nổi và đông đúc nhất hiện giờ, và cả trong tương lai nữa. Các phiên chợ lớn diễn ra đều đặn với số người tham gia rất đông."

Kiba gật đầu, địa điểm có vẻ thích hợp. Chỉ có điều thị trấn Soba cách đây cũng không gần lắm, ở giữa còn có thị trấn Soha nữa.

"Có hơi xa không ?" – Kiba hỏi.

Sharty giải đáp thay cho chị mình.

"Nếu đi vào lúc đường vắng và tốc độ xe cao thì chỉ khoảng hơn 1 tiếng là tới."

"Chúng ta sẽ đi vào buổi sáng, tới nơi và chuẩn bị mở cửa hoạt động vào buổi trưa đến chiều tối. Sau đó khi giờ giới nghiêm sắp bắt đầu thì đóng cửa và trở lại trang trại. Cũng không bất tiện lắm. Nguyên vật liệu thực phẩm thì được cung cấp ngay tại chỗ." – Sherry bổ sung.

Kiba không ý kiến, hai cô gái đã tính toán khá hợp lý rồi. Anh thật ra cũng không có hứng dính dáng quá sâu vào những chuyện này. Tính ra so với vai trò người tư vấn thì anh thích nghề vệ sĩ hơn – hoặc là làm thợ.

Nói đến vấn đề làm thợ, anh đưa mắt nhìn Sherry dò hỏi.

Cô nhìn anh cười quyến rũ.

"Biết rồi, không ai quên việc của anh đâu đại sư thợ kim hoàn à..."

Vừa nói cô vừa gỡ một bọc to từ trên lưng Lucky ra và đặt lên bàn. Khi cô mở ra cho anh xem những thứ bên trong...

Ánh sáng lóa mắt đủ màu sắc hiện ra. Bên trong bọc là những viên đá quý đủ các loại và màu sắc, số lượng không ít. Đa phần đều là đá thô chưa được mài giũa đánh bóng nhưng nhìn vào vẫn vô cùng bắt mắt.

"100 viên đá quý đủ loại. Tôi nghĩ chừng này chắc cũng tạm đủ để anh luyện tập tay nghề. Ngoài ra tôi còn mua thêm cho anh một ít vàng. Tôi nghĩ anh sẽ cần đến chúng nếu muốn làm đồ trang sức. Đồ trang sức khảm đá quý sẽ bán được giá hơn so với bán đá quý riêng lẻ." – Sherry nói. Cô đã cẩn thận chuẩn bị sẵn cho anh vật liệu cần thiết, dù rằng cô không mấy tin tưởng anh có thể làm được gì.

Dù không phải là thợ kim hoàn nhưng ở lâu với cha nuôi Sherry cũng biết chút đỉnh về nghề. Cô hiểu rõ sự khó khăn khi muốn trở thành thợ kim hoàn. Ngoại trừ chuyện phải khéo léo và linh hoạt, lại còn phải cần luyện tập rất nhiều và tiêu phí bao nhiêu tài nguyên mới có thể thành tài. Ngay đến cả cha cô cũng có vài người đệ tử học việc đã nhiều năm, nhưng chưa ai có thể đạt đến trình độ làm cho ông hài lòng. Nhưng chỉ trình độ của những người thợ học việc đó thôi cũng đã đủ để người ta săn đón khắp nơi rồi. Vì vậy sau khi cha cô mất đi họ đều đã bỏ đi hết đến những nơi săn đón họ với đãi ngộ cao.

Theo ý của cô thì nếu như anh thật sự lợi hại như Sharty kể, thay vì ngồi học nghề kim hoàn thì vác nỏ đi vào rừng mới là hợp lý nhất. Dù gì thì cũng có sẵn nguyên một cánh rừng tài sản tư nhân tha hồ mà săn bắn. Còn không thì đi ra ngoài phòng tuyến săn mãnh thú hiếm lại càng thu nhập cao hơn.

Tuy nhiên cô vẫn không phản đối việc anh đang làm. Cô đã thấy sự tin tưởng của Sharty, và chính cô cũng đã quyết định đặt niềm tin vào người thanh niên này. Cho dù anh có thất bại cô cũng sẽ không trách móc một tiếng nào.

Cảm nhận được tâm tình phức tạp của Sherry, Kiba cười khổ không biết nói gì. Anh nhún vai rồi vui vẻ cám ơn cô. Mặc dù anh cảm giác mình sẽ làm được, nhưng nói gì cũng vô ích. Kết quả thực tế là chứng minh tốt nhất.

-----

Sau khi ăn, Kiba bước vào xưởng gia công đá quý.

Sherry đã giao chìa khóa cho Kiba và hướng dẫn anh nơi để các dụng cụ anh sẽ cần. Anh thật sự rất cảm động trước sự tin tưởng này của cô. Kiba quyết định sau khi thành công ngoại trừ vòng tay cho Sharty anh sẽ làm cho Sherry một chiếc vòng cổ thật đẹp và quyến rũ để đi chung với ngoại hình hoàn mỹ của cô.

Xưởng sạch sẽ và gọn gàng hơn anh nghĩ. Cha nuôi của Sherry là một người khá kỹ tính và ngăn nắp, một đức tính tốt với một người thương nhân và đặc biệt với một người thợ.

Anh nhìn vào những chiếc lò rèn nguội ngắt và các công cụ treo trên tường. Những tủ đồ dùng đã lâu rồi không ai đụng đến. Một cảm giác buồn bã như bao phủ lấy xưởng. Đừng lo, tất cả rồi sẽ sống lại. Bị bỏ hoang không được dùng đến là kết cuộc tàn nhẫn nhất đối với các công cụ này. Kiba sẽ góp phần đem lại sự sống cho nơi này.

Anh trải đều số vật liệu Sherry chuẩn bị cho mình lên bàn. Tạm thời chưa cần dùng đến lò rèn, anh sẽ tập trung vào việc mài giũa xử lý đá quý trước. Một khi anh cảm thấy thành thạo rồi thì sẽ chuyển sang rèn đúc đồ trang sức sau.

Nhưng trước hết, anh lục lọi trong tủ đồ dùng quan trọng, được để ở một chỗ cao và biệt lập trong xưởng. Đây rồi, thứ anh đang cần tìm hẳn phải nằm trong số những chai lọ thủy tinh đựng những dung dịch này.

"Kiki, kiểm tra thành phần hóa học của các dung dịch." – Kiba mở nắp từng lọ và ra lệnh cho Kiki.

"Chuyện nhỏ, có ngay thưa đại ca." – Kiki hăng hái lên tiếng, cuối cùng nó cũng có việc để làm, mấy hôm nay ngoại trừ vẽ bản độ và lâu lâu đá đểu Kiba ra thì nó quả là khá thảnh thơi đến mức nhàm chán.

Kết quả tốt hơn Kiba nghĩ, nơi này có đủ các dung dịch cần thiết như thủy ngân và các acid cần dùng như acid nitric và acid cloric. Một lượng lớn acid nữa là khác. Với số acid dư dả như thế này anh thậm chí có thể pha chế dung dịch hoàng gia – aqua regia. Mặc dù anh không dùng thủy ngân, nhưng aqua regia thì quả là thứ tốt.

Sau khi cất kỹ những chai lọ không sử dụng lại, anh giữ lại một ít acid nitric và acid cloric và bắt đầu pha chúng với nhau theo tỉ lệ 1:3 để tạo thành aqua regia. Anh cẩn thận rót chúng vào bình thủy tinh trong đó anh đã để sẵn số vàng Sherry mua về. Aqua regia sẽ giúp anh phân hủy tất cả số kim loại khác còn lẫn trong đó và để lại vàng với độ tinh chất cao đến 99%. Đã không làm thì thôi, còn làm thì phải là thứ tốt nhất. Đó cũng là một phương châm sống của anh.

Để bình thủy tinh sang một bên, anh quay về với công việc chính trước mắt - gia công mài giũa đá quý. Nhìn đống đá quý đủ màu sắc trước mặt, anh thở hắt ra một hơi. Hiện tại trong Liên Minh giá trị của những thứ trước mắt có thể nói là không thể tính được. Từ khi Trái Đất cạn kiệt tài nguyên, những loại đá quý tự nhiên như thế này trở thành vật phẩm khan hiếm giá trị khủng khiếp. Thế mà trước mắt anh đây là một đống lớn. Đống đá quý này liệu ở Liên Minh có thể sắm được mấy chiếc chiến hạm xịn nhỉ, anh nghĩ thầm.

Ngoại trừ kim cương ra, những loại đá quý tốt nhất đều đầy đủ cả. Ruby – hồng ngọc, Sapphire – lam ngọc và Emerald – bích ngọc. Số lượng chúng cũng không ít, còn lại là các loại đá khác như Alexandrite, Garnet, Opal, Amethyst,... cũng có đủ, đa dạng và phong phú. Hẳn Sherry đã cố tình lựa nhiều loại cho anh dễ chọn. Cô nàng quả là có tâm.

Chọn một viên Amethyst để làm vật thí nghiệm đầu tiên, anh bảo Kiki.

"Phân tích ra hình dạng và kết cấu mặt cắt lý tưởng của viên đá."

Đây chính là ưu thế vô cùng to lớn của Kiba, thứ khiến anh tự tin vào khả năng thành công của mình. Đó chính là máy tính thông minh Biocom với khả năng tính toán chính xác và nhanh chóng, cho ra kết quả hoàn hảo và đẹp nhất có thể. Sau đó anh sẽ thực hiện theo bản thiết kế mà nó vẽ ra mà thôi.

Cần phải nói, sau khi nghiên cứu Kiba đã nhận ra khả năng thành công của mình rất lớn. Giai đoạn này người ta vẫn chưa thể mài được đá quý hoàn hảo và đẹp như trình độ của Liên Minh, vì kỹ thuật và kiến thức chưa đạt đến. Cho nên đa phần đá quý đều chỉ được mài tròn rồi đánh bóng mà thôi, cùng lắm thì cắt giũa một vài mặt. Nhưng so với kỹ thuật mài cắt đá tạo hình đa diện để tối ưu hóa khả năng phản xạ ánh sáng của hiện đại thì thua kém không chỉ một trời một vực. Một viên đá không được mài giũa hợp lý thì sẽ không phản xạ được ánh sáng, dẫn đến hiệu quả thị giác kém đi rất nhiều lần. Đó là lý do dẫn đến sự tự tin hiện tại của anh.

"Đã có kết quả, hình chiếu sẽ tương ứng trên vật liệu." – Kiki đã hoàn thành công việc.

Trong mắt Kiba viên Amethyst trên tay đột nhiên xuất hiện một bộ khung xung quanh, thể hiện những nơi cần cắt và mặt phẳng tương ứng. Quả là tiện lợi, anh nghĩ thầm. Với hỗ trợ như thế này thì thợ gà mờ như mình cũng sẽ thành thợ xịn chỉ sau một thời gian ngắn thôi.

Sau khi mài một mặt và dùng ống đồng cố định viên đá quý lên, Kiba bắt tay vào việc cắt và mài giũa viên đá quý đầu tiên trong sự nghiệp thợ kim hoàn của anh.

-----

"Phù, cũng không dễ dàng như mình nghĩ."

Kiba hài lòng cầm viên đá quý Amethyst đã được xử lý thành hình giọt nước xinh đẹp, sáng lấp lánh trên tay. Anh đã phải tốn gần ba tiếng đồng hồ mới xử lý xong. Mặc dù vẫn còn một số lỗi và tì vết trên viên ngọc nhưng anh đã cảm thấy hơi quen tay. Gì chứ khéo tay và kỹ thuật thì Kiba trước giờ vẫn chưa hề thua kém ai cả.

Viên ngọc Amethyst đã được cắt tỉa và đánh bóng sáng lấp lánh trong ánh đèn, màu tím quý phái của nó tạo nên một cảm giác vô cùng huyền ảo. Kiba vui vẻ đưa nó lên ngắm nghía. Dù không hoàn hảo nhưng đây là viên đá quý đầu tiên anh tự tay xử lý. Viên này sẽ không bán mà để làm kỷ niệm, anh quyết định. Với lại anh không thích bán đi sản phẩm chưa hoàn hảo.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

"Thế nào, trông cũng được chứ hả ?" – Kiba đắc ý quay lại hỏi Sherry.

Sherry vừa mới đẩy cửa bước vào, lúc này đang đứng sững như trời trồng khi nhìn thấy viên đá phát ra ánh sáng tím huyền ảo trên tay Kiba. Cô há hốc miệng không nói được tiếng nào.

"Sao vậy chị Sherry, cho em vào xem với !" – Sharty từ đằng sau Sherry chen lên.

Và ngay khi nhìn thấy thứ Kiba cầm trong tay, cô cũng nín thở không nói nên lời.

Kiba lại càng khoái chí, đưa viên Amethyst lên cho hai chị em nhìn rõ hơn.

Viên đá cách đây mấy tiếng đồng hồ chỉ là một cục ngọc thô màu tím đục, nay qua sự gia công của anh đã trở thành một giọt nước màu tím diễm lệ. Hai cô gái nhìn không chớp mắt, trước giờ các cô chưa từng thấy viên đá nào đẹp như vậy. Nhất là ánh sáng lấp lánh mê người đó Sherry chỉ từng thấy phát ra từ những viên thủy tinh quý giá nhất mà thôi.

"Làm sao có thể như vậy ?" – Sherry lẩm bẩm.

Sharty đã có sức miễn dịch nhất định với những điều kỳ diệu mà Kiba có thể làm. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và vui sướng kêu lên.

"Đẹp quá, anh Kiba. Cho em cầm ngắm một chút được không ?"

Kiba tỉnh bơ ném viên Amethyst vào tay cô bé.

Hai chị em kêu lên một tiếng hoảng hốt rồi cùng lao tới đưa hai bàn tay hứng lấy viên đá. Viên đá nhẹ nhàng rơi vào tay Sharty. Cả hai cùng thở dài một tiếng, sau đó Sherry không kiềm được nạt Kiba.

"Sao anh có thể làm như vậy, thứ quý giá như vậy mà anh nỡ nào đối xử..."

Kiba gãi đầu, anh cầm một viên Amethyst thô khác trên bàn lên đưa ra cho Sherry.

"Viên đá này cô mua bao nhiêu tiền ?"

"Chắc là khoảng chừng 3 đồng bạc..." – Sherry nhíu mày nhớ lại, sau đó cô hoảng hốt. "Ý anh là, viên đá tuyệt đẹp kia..."

"Ừ, từ một cục đá thô như thế này mà ra đấy." – Kiba gật đầu, sau đó anh nhíu mày hỏi cô. "Chẳng lẽ cô nghĩ nó từ trên trời rơi xuống ?"

Sherry không nói được gì trong khi Sharty thì say mê nhìn ngắm viên đá trong tay mình.

Mặc dù cô cũng đoán được có khả năng là vậy, nhưng khi Sherry nghe Kiba chứng thực suy nghĩ của mình, cô vẫn không thể nào tin được đây là sự thật. Một viên đá thô mua với giá 3 đồng bạc qua tay anh chỉ