Khi đến phòng tự học, Mộng Viện hết sức kinh ngạc. Lần đầu tiên cô thấy Cố Tinh Hà đọc sách, hơn nữa còn đọc sách một cách vô cùng chuyên chú, thậm chí không phát hiện cô đã đến bên cạnh anh.

Cô hơi khom lưng, thấy trên trang sách của Cố Tinh Hà có gạch chân hình gợn sóng để đánh dấu nội dung quan trọng, hóa ra anh cũng biết đánh dấu những kiến thức cốt lõi.

Phòng tự học cũng dùng dãy ghế nối liền, Mộng Viện nhìn lướt qua rồi vươn tay đè lên ghế, xác nhận nó rất kiên cố thì mới chậm rãi ngồi xuống.

Thấy hành động của cô, Cố Tinh Hà không khỏi mím môi.

“Không sao đâu, cô nhìn tôi nè, tôi đã ngồi ở đây lâu rồi, thí nghiệm rất kỹ, ghế này rất vững chãi, sẽ không xảy ra sự cố như lần trước nữa đâu.”

“Ừm, ngày mai lên lớp, anh cách tôi xa một chút là được rồi.”

Tiết học ngày mai sẽ nói đến những đức tính tốt đẹp của gia đình trong Luân lý họ, trong đó, chương đầu tiên là đạo đức về tình yêu.

Đề tài này hơi xấu hổ, để cho một tay mơ trong tình yêu như cô thuyết trình thì không ổn cho lắm, hơn nữa các sinh viên đều là thanh niên mới tầm hai mươi tuổi, đang là lứa tuổi tò mò về chuyện yêu đương, hoàn toàn không thể né tránh đề tài này.

Hai người đồng thời cúi đầu xem nội dung đoạn thứ nhất, thật lâu sau vẫn không biết nên nói gì cho phải.

Im lặng trong chốc lát, Mộng Viện quyết định đánh đòn phủ đầu: “Chương thứ nhất đạo đức về tình yêu, anh sẽ thuyết trình phần mở đầu, giảng lý luận xong, tôi sẽ nêu ví dụ về tình yêu của một số danh nhân, nếu còn thời gian thì nhờ thầy Lý chỉ bảo và bổ sung thêm, anh thấy thế nào?”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì vừa nhìn anh đã biết là tay già đời trong chuyện tình yêu, để anh thuyết trình thì sẽ có sức thuyết phục hơn chứ sao. Hơn nữa, chỉ dựa vào gương mặt tuấn tú này của anh, các sinh viên đều sẽ say mê, không tự tiện đặt câu hỏi đâu.”

“Đều sẽ say mê? Thật không? Thế cô có say mê không?”

Mộng Viện lườm anh một phát, nói: “Tôi có chỉ số thông minh được không?”

“Cô xem, ngay cả IQ cỡ như cô mà cũng tỉnh táo cỡ này, thế thì tại sao cô cho rằng các sinh viên thông minh khác sẽ chỉ lo ngắm mặt của tôi chứ không thèm nghe giảng hả?”

“Vậy thì anh nói phải làm sao… Ê này, Cố Tinh Hà, anh thật quá đáng.”

Bỗng nhiên hiểu được hàm ý mỉa mai của Cố Tinh Hà, Mộng Viện bất chợt đứng dậy, nhào lên dùng phương pháp đối với Ngô Du Du để đối phó với anh. Chẳng qua cô quên mất người này cao lớn hơn mình rất nhiều, hơn nữa anh không phải là con gái.

Cố Tinh Hà nhận ra Mộng Viện không gọi mình là “đàn anh” mà gọi thẳng tên mình, anh không chống cự mà mặc cho cô bóp cổ mình. Cô đứng cách anh rất gần, vạt áo liên tục cọ vào mũi anh, thậm chí khiến anh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Anh bỗng nảy sinh một cảm giác muốn ôm chầm lấy cô gái trước mắt nhưng lý trí vẫn còn đó, anh chỉ đặt hai cánh tay lên bàn và lưng ghế dựa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng tư thế nghênh đón mặc cho cô hoành hành ngang ngược trên người mình.

“Rốt cuộc anh có chịu thuyết trình không hả?”

“Khụ khụ… Có… Có…”

Lúc này Mộng Viện mới buông tay ra, ngồi về chỗ của mình, nhìn anh với vẻ mặt đắc ý. Lực cánh tay của cô khá mạnh, vừa rồi cô cũng không nhẹ nhàng mấy, bây giờ chạm vào chiếc cổ vừa bị cô bóp vẫn còn hơi đau, Cố Tinh Hà vươn tay vuốt v e cổ của mình.

“Tôi cứ tưởng con gái ngành Ngữ văn các cô đều đa sầu đa cảm như em Lâm*, hóa ra vẫn còn kiểu con gái dũng mãnh thiện chiến như cô.”

*Em Lâm hay còn có tên Lâm Đại Ngọc là nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, những cô gái nhu nhược ủy mị, đa sầu đa cảm thường được ví von giống như em Lâm/Lâm Đại Ngọc.

“Đúng vậy, ngành Ngữ văn chúng tôi trăm hoa đua nở, đã có em Lâm thì tất nhiên cũng sẽ có Hoa Mộc Lan.”

“Vậy lần đầu tiên gặp nhau, cô bị trượt chân ngã trên cầu thang trông đáng thương nhu nhược như em Lâm, chỉ là biểu tượng giả dối thôi hả?”

Mộng Viện lắc đầu: “Không phải, một là bản ngã, một là tự ngã, một là siêu ngã, thực ra đều là tôi hết.”

“Tôi không hiểu.”

“Vậy anh đã từng đọc [Ỷ Thiên Đồ Long Ký] chưa?”

Cố Tinh Hà càng tò mò: “Chẳng phải chúng ta đang nói về cô à? Liên quan gì tới tác phẩm đó?”