- Đừng nóng, chẳng qua là một loại độc hệ thần kinh mãn tính mà thôi, vô sắc vô vị, cam đoan sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa, tính mạng của em trai cậu cũng không bị uy hiếp, chỉ là thể năng dần dần bị giảm sút mà thôi, Trịnh Văn Băng không chút cảm xúc nói: - Tôi biết, ở nhà cậu không hài lòng, tài nguyên trong nhà đều giành cho Giang Đào, cậu vẫn không thể nổi bật, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, thấy sao hả? 

- Nếu cậu không đáp ứng cũng không sao cả. Phía sau Trương Nhạc nói: - Tôi nghe nói cậu còn có một người em gái, đang học cấp hai phải không? 

- Mày có ý đồ với em gái tao!

Sắc mặt Giang Ly biến đổi kịch liệt, lửa giận hừng hực, huấn luyện tâm linh trong thời gian dài giúp hắn khó bị kích động, bình tĩnh giải quyết: - Trịnh Văn Băng, xã hội hiện này là xã hội pháp chế, kẻ giàu cũng không thể một tay che trời, hành vi của mày chỉ khiến mày đi vào con đường chết. 

- Xã hội pháp chế hiện đại? Trịnh Văn Băng giống như nghe chuyện cười khôi hài nhất thế giời: - Thời đại các quốc gia hai trăm năm trước, xã hội pháp chế tôi vẫn tin, nhưng bây giờ có người có thể sống mấy trăm năm, có người chỉ có thể sống một trăm năm, bản chất sinh mạng đã bất bình đẳng rồi còn nói pháp chế cái gì? 

Dương Vũ vung tay lên, cười lạnh: - Giang Ly, mày quá ngây thơ rồi, khoa học kỹ thuật càng phát phát triển, ưu thế người giàu càng tăng, về sau người giàu thậm chí có thể trường sinh, mà người nghèo chỉ có chờ chết. Còn chú ý pháp chế? Người giàu chúng ta trời sinh đã cao quý hơn bọn mày rồi. 

- Nói thế làm được gì, đừng quên, so với khu Tinh anh, chúng ta đều là người nghèo đó. Bây giờ mày không phải là tinh anh. Giang Ly tiến lên trước một bước: - Trịnh Văn Băng tao không đồng ý đối phó em trai tao đấy, kệ mày có đưa tao một trăm ngàn, một triệu tinh nguyên cũng vô dụng; tao cảnh cáo mày nếu mày xuống tay với em gái tao, tao sẽ không tha cho mày đâu. 

- Ha, ha Trịnh Văn Băng chắp tay sau lưng: - Lời này từ miệng Giang Đào phát ra còn có chút phân lượng, nhưng từ mồm mày lại là truyện cười khôi hài nhất, thật ra tao cũng không cần rắc rối như thế, chỉ cần tao nói một câu, có thể làm công việc ba mẹ mày mất ngay. Công ty ba mẹ mày làm là chi nhánh của Tuyết Thị mà vừa lúc tao có một người anh em làm quản lý cao cấp ở Tập đoàn Tuyết Thị. 

Đây cũng là lời đe dọa to lớn. 

Ba mẹ mất việc đối với gia đình Giang Ly là một đả kích rất lớn, dù sao hiện tại ở nhà đi học, ăn uống, quần áo, chi tiêu hằng ngày đều là do ba mẹ cực khổ làm việc có được. 

- Ba mẹ tao cực khổ nhiều rồi để họ nghỉ ngơi cũng tốt. Giang Ly cũng không chịu để bị uy hiếp: - Tao cùng em trai sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.

- Xem ra mày muốn chịu chết? 

Trịnh Văn Băng thở dài: - Vậy tao không giúp được mày rồi. 

- Mày dám! Hai mắt Giang Ly đột nhiên long xòng xọc: - Tao báo cảnh sát rồi, xem mày làm sao. 

- Báo cảnh sát? Vừa rồi tao và mày chỉ nói đùa với nhau thôi mà, thử xem tình cảm của mày với em trai thế nào, thì ra mày không có chút đố kỵ nào với em mình? Giọng điệu Trịnh Văn Băng biến đổi, cười giảo hoạt, chậm rãi nói: - Chậc, chậc, tình anh em sâu sắc ghê.

- Đùa giỡn tao? Giang Ly giật mình, bây giờ hắn thật sự không chắc rốt cục Trịnh Văn Băng muốn làm gì? Thông thường, việc vi phạm pháp luật này sẽ khiến tiền đồ đối phương bị hủy hết nhưng cùng mình đùa giỡ có lẽ có ý uy hiếp rất rõ ràng; tao có rất nhiều phương pháp chơi anh em chúng mày, có lẽ vô tình một ngày nào đó anh em chúng mày bất ngờ trúng độc, hơn nữa là loại độc hệ thần kinh không thể phát hiện. 

Hoặc là muốn châm ngòi gây xích mích trong quan hệ anh em mình. 

- Anh Băng đừng nhiều lời với nó nữa. Trương Nhạc không đợi được nữa: - Trước cho thằng nhóc này nếm mùi đau khổ, nó biết lợi hại tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

- Trương Nhạc là mày muốn báo thù chuyện lần trước? Giang Ly bình tĩnh nói. 

- Đúng thế thì sao? Thần sắc Trương Nhạc trở nên ác liệt, sắc bén: - Lần trước tao không ngờ mày tiến bộ nhanh tới vậy? Do tao sơ suất, hôm nay mày không may thế nữa đâu, chúng ta luận bàn một chút không tính là đánh nhau chứ nhỉ. 

- Người anh em, cậu ra tay đi, thằng nhóc này cứng mềm không ăn rồi. Dương Vũ khoanh tay, một bộ đứng ngoài xem kịch vui: - Tôi giúp cậu áp trận, cậu chơi chết hắn, tôi không tin một thằng nhóc nhà nghèo có tiền đồ gì.

- Trương Nhạc, tốt nhất không nên đánh nhau trong trường, chúng ta đều là người văn minh, đánh hắn có lợi ích gì chứ? Muốn chơi hắn có rất nhiều phương pháp, dùng nắm đấm là hạ sách mà thôi. Trịnh Văn Băng lắc đầu: - Giang Ly, mày nhớ cho kỹ, để em trai mày kiềm chế một ít tao có thể bỏ qua, nếu em trai mày còn tiếp tục kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy tao không ngại dùng một vài thủ đoạn đối phó hắn đâu; vuốt mặt phải nể mũi, ngày đó hắn hung hăng tát tao một cái, bây giờ mày không nể mặt tao, mày nói tao phải làm sao đây? 

Trong khi nói chuyện, ngữ khí Trịnh Văn Băng rất bình thản, cậu ta vuốt qua khuôn mặt, dường như trở về khoảnh khắc cậu ta bị nhục nhã; ánh mắt dần trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo như một con rắn độc. 

- Thì ra là bị em mình bạt tai nổ đom đóm mắt!

Giang Ly rùng mình, thù này không nhỏ khó trách Trịnh Văn Băng căm hận như vậy. 

Mấy tên con em nhà giàu này trong trường đều nhất hô bách ứng, lại bị tát trước mặt mọi người thì chuyện gì cũng có thể làm được. Hiện tại cậu ta còn rất bình tĩnh, là một nhân vật tàn nhẫn, về sau càng khó chơi. 

- Anh Băng, để tôi thay anh xả giận. Trương Nhạc đột nhiên ra tay. 

Bịch! 

Năm ngón tay Trương Nhạc dùng một chiêu trong "Cầm địch cách sát thuật" tên "Phản tí tỏa kiên", bắt lấy vai Giang Ly.

Trương Nhạc ra tay nhanh như gió, cánh tay dài ra như khỉ, xuyên thủng không phí, tiếng gió rít gào; 0.9 sinh mệnh lực thi triển ra chỉ có các huấn luyện viên xuất chúng trong quân đội mới có thể ngăn cản. 

So với lúc ở phòng thể dục Trương Nhạc tiến bộ rất nhiều. 

Xem ra sau khi cậu ta bị Giang Ly làm bị thương cánh tay đã chăm chỉ khổ luyện còn phục dùng loại thuốc bổ nào đó tăng cường thể năng. 

Bịch! 

Bả vai Giang Ly dựng thẳng, cốt cách mềm dẻo như long xà, hơi chút né tránh khiến Trương Nhạc bắt hụt.

- A? 

- Hả 

Liên tiếp những tiếng ngạc nhiên phát ra, chẳng những Trương Nhạc chấn động mà ngay cả Trịnh Văn Băng, mấy tên người hầu bên cạnh cũng không thể tin được. 

Trương Nhạc là cao thủ trong cao thủ, một trảo kia đừng nói người có sinh mệnh lực 0.7 mà ngay cả học sinh ưu tú 0.8 cũng không ngăn cản nổi, ngoan ngoãn bị bắt. 

- Chết tiệt! 

Một chiêu thất bại, trên mặt Trương Nhạc toát ra sát khí, muốn dùng đòn sát thủ, toàn lực tiến công.

- Các cậu làm gì? Lúc này, một giọng nói truyền tới từ cửa ra vào, không biết cửa bị quẹt thẻ mở ra lúc nào; một người con gái đang đứng đó. 

- Lạc Hàm? 

- Lạc Hàm 

Là một trong tứ đại "Nữ thần" Lạc Hàm. 

- Các cậu đang làm gì đó? Bắt nạt bạn học. Lạc Hàm vừa đi tới, quét mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, đã sớm hiểu chuyện gì phát sinh, tới cạnh Giang Ly: - Cậu không sao chứ.

- Mình không sao. Giang Ly mỉm cười. 

- Trương Nhạc, cậu là lớp trưởng lớp Giang Ly vì sao muốn cùng Trịnh Văn Băng bắt nạt bạn cùng lớp? Lạc Hàm chất vấn. 

- Việc này Trương Nhạc không để ý, mở tay ra: - Mình chỉ là chỉ điểm bạn Giang Ly một số kỹ xảo chiến đấu thôi mà, sao lại gọi là bắt nạt chứ? 

- Đúng vậy, Lạc Hàm, Trương Nhạc chỉ điểm mà thôi, cậu xem bạn học Giang Ly toàn thân không có một vết thương nào cả, đây không gọi là bắt nạt.

Trịnh Văn Băng cười rất bình tĩnh. 

Lạc Hàm nhìn Giang Ly thấy trên người không có vết thương nào, cũng không có dấu vết đánh nhau, không khỏi nhíu mày; nhưng cô vốn băng tuyết thông minh đã đoán ra được sự việc. 

- Bạn học Giang Ly, kỹ xảo chiến đấu của cậu rất kém còn cần luyện tập nhiều hơn, mình là lớp trưởng sẽ thường xuyên tìm cậu, nhất định giúp thành tích của cậu tăng lên, miễn cho thành tích của lớp bị cậu kéo xuống. Trương Nhạc một câu hai ý. 

- Giang Ly cậu về trước đi.

Lạc Hàm nói: - Có cơ hội, về sau để mình chỉ điểm cậu tu hành và kỹ xảo chiến đấu không cần bọn họ. 

Nghe thấy thế, Trương Nhạc, đám người Trịnh Văn Băng co rúm mặt mày, là tứ đại nữ thần của trường, Lạc Hàm, không biết bao nhiêu nam sinh muốn lại gần, nhưng chưa từng nhìn thấy cô chủ động thân cận một nam sinh, còn là một nam sinh rất bình thường. 

- Không cần đâu. Giang Ly nhẹ nhàng bước lên trước: - Lớp trưởng Trương Nhạc muốn chỉ điểm kỹ xảo chiến đấu là ý tốt, mình sao có thể cự tuyệt.

- Không nên kích động, Lạc Hàm vội ngăn cản: - Giang Ly, cậu không phải là đối thủ của Trương Nhạc, đừng hành động theo cảm tính. 

- Ha ha Trương Nhạc bật cười lớn: - Nếu bạn Giang Ly đã mãnh liệt yêu cầu mình liền chỉ điểm một chút. Lạc Hàm, bạn thấy đó là Giang Ly chủ động yêu cầu mình chỉ điểm đó. 

- Yên tâm đi. Giang Ly nhún nhún vai, nhìn Lạc Hàm; ánh mắt đó ẩn chứa sự tự tin và lực lượng.

- Được rồi, mình ở đây nhìn cậu. Tuy Lạc Hàm rất lo lắng nhưng cô nắm chắc có thể áp trận, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc có thể khống chế nên gật đầu đồng ý. 

- Lớp trưởng Trương Nhạc cẩn thận chút. 

Giang Ly giang tay, hai tay nắm thành quyền, giơ cao trên đỉnh đầu kết thành thủ ấn hình tròn; cái tư thế này trăm phần sơ hở, trong chiến đấu gần như không dùng được; nhưng trong chốc lát khi Giang Ly bày ra tư thế kỳ lạ như thế, khí thế hắn chợt biến đổi như mặt trời chiếu sáng mặt đất, đây là chiêu đầu tiên trong "Tâm Linh Đại Đế Ấn", phối hợp cùng minh tưởng, tinh thần Giang Ly trở nên tập trung hơn rất nhiều. 

- Đây là quyền pháp gì? Sơ hở nhiều thế?

Trên mặt Trương Nhạc hiện lên nụ cười lạnh, đột nhiên bước ra một bước, mặt đất chấn động, liên hoàn cùi trỏ, đây là "Quần thể thứ bạo quyền" trong "Liên hòan thứ quyền". 

Băng, băng, băng. Quyền kích phá không kèm theo cả cước pháp; Trương Nhạc ra sát chiêu. 

Nhanh! Nhanh! Nhanh! 

Trên tay có cùi trỏ, dưới chân có xẻng, giẫm, đạp, đá kéo Hơi chút đụng phải không đứt chân thì gãy tay, nháy mắt đã áp sát Giang Ly như một đầu mãnh thú. 

Thể thuật Cấp D, Cầm địch cách sát thuật!

Đây là một chiêu số hung mãnh lưu hành trong quân đội, dùng cả chân cả tay, không từ thủ đoạn tồi tệ nào công kích kẻ thù, chỉ cần giết chết kẻ địch, đánh cho tàn phế. 

Trên mặt Giang Ly nở nụ cười, nhìn Trương Nhạc đến gần. 

Bộp! 

Lúc Trương Nhạc tới gần, đột nhiên hắn lóe lên, cả người như biến mất, là "Giảo cốt hồi toàn sát". 

Hắn vòng quanh Trương Nhạc, một trảo bắt ra ngoài, Long trảo đại cầm nã, Hỏa long rực cháy! Vô số trảo như ngọn lửa bập bùng bắt lấy từng chỗ yếu hại trên cơ thể Trương Nhạc.

- Đáng chết! Trương Nhạc không ngừng bị trảo ảnh xua đuổi đến khi toàn thân bị bao phủ cắn răng xoay người! 

- Nằm xuống cho ta! 

Giang Ly cười lạnh, thân hình công kích, một quyền đánh ra như cá mập phá tan mặt nước xông lên cắn người. 

Hai người đụng vào nhau. 

Trương Nhạc hét thảm bay ra ngoài. 

Gã vừa mới đụng phải thân thể Giang Ly đã bị đối phương xoay tròn, va chạm, khéo léo hóa giải lực lượng trong đó tiếp theo một kích đánh bay. 

Rắc rắc Trương Nhạc ngã trên mặt đất, xương cốt cả người như nứt ra, mắt trợn ngược ngất đi. 

Nhân vật phong vân trong trường, sinh mệnh lực 0.9 một chiêu bị đánh bay ngất xỉu. 

Không lâu trước đây Giang Ly cùng Trương Nhạc tương đương nhưng sau trận chiến với Huyễn Hồ bị đối phương dùng tinh thần thôi miên giải khai "Tâm Linh Đại Đế Ấn" trong "Đại Mộng Tâm Kinh", sau đó thông qua tu hành ấn quyết này tố chất thân thể Giang Ly đuợc nâng cao, Trương Nhạc căn bản không phải là đối thủ.