* Phượng Thiên Điện

Trong cung điện vàng son băng lạnh, Tiểu Yên cung trang thanh y trang nhã mùi hoa oải hương ngọt ngào tỏa ra khiến nàng đẹp và đáng yêu hơn. Tiểu Yên chạy khắp cung điện để tìm chủ nhân của mình.

Triệu Yên đại thần tôi thấy Tôn Thượng cùng với một nam nhân đang tới ạ!

Vàng anh thật sao?

Vâng?

Tiểu Yên chạy nhanh đến bên chim vàng anh hỏi lại xác định câu trả lời nàng chạy nhanh ra cửa cung. Xuất hiện trước mặt nàng là hai thân ảnh nhưng ngạc nhiên muốn trố mắt, Ma Thần Đế Quân hắc bào long đằng khoác ngoài kim lông kì lân dày đang ôm Thần Tôn Đế Vương bạch y phượng vũ khoác thêm áo choàng hỏa sam đang được chàng ôm vào lòng tiêu soái bước đến trước mặt Tiểu Yên đang đông đá...

Hàn Thiên nhìn Tiểu Yên kinh ngạc chỉ mắt lạnh quét qua khiến Yên tỷ rùng mình hoàn hồn: mẹ ai lạnh quá đi!*_*...

Nơi ở của Băng nhi ở đâu!

Tiểu Yên sửng người khi Hàn Thiên gọi Phượng Băng là Băng nhi... Mẹ ơi chuyện khó tin thành thật a chủ nhân để người ta ôm còn.... À há mình sắp có cô gia rồi muhoa...

Hàn Thiên nhìn khuôn mặt cười toét miệng của Yên tỷ thì bực mình lãnh khí quanh thân lạnh đạm hơn khiến ai kia tỉnh mộng!

Má ơi suýt quên! Cố nuốt nước bọt Tiểu Yên gượng gạo mời vị băng sơn nào đó đến tẩm phòng của tôn thượng...

Căn phòng của Phượng Băng xây bằng băng ngà trắng khắc phượng hoàng vân mây biển hoa ( phượng hoàng lướt mây quanh biển hoa) chạm trổ tinh tế xung quanh cung điện là vườn hoa đủ màu, gần hai cột to cửa ra vào là hai cây đào tạo thành tán che hoa nhẹ rơi xuống sắc hồng khiến khunh cảnh lãng mạn hơn... Nếu không có ai kia ( Yên tỷ đó: MTY: ta làm sao ý kiến à!__!).

Tóm lại rất thỏa mái, giản dị!

Đặt nhẹ nàng xuống chiếc giường khổng minh băng lông nhung dày chàng mơn mớn gỡ mạn che mặt hé ra khuôn mặt tuyệt diệu của nàng, hàng mi bạc cong như cánh bướm khiến nàng nhìn như tinh linh trắng ngủ quên trong tuyết... Dịu dàng nhìn nàng ngủ thật đáng yêu, không khí thật ấm áp lạ thường mà chàng cũng không ngờ mình lại động lòng nha!

Ai kia thức thời đã biến mất lúc ngoài cửa rồi!

\Trở lại nửa ngày trước \

Hai thân ảnh ôm nhau một lúc lâu trên mặt hồ phủ kín hoa mới buông nhau ra nhưng cả hai tay chàng vẫn ôm chặt eo nhỏ của nàng không buông đơn giản vì chàng thích. Nàng cũng không phản đối vì giống nhau cả thui. ^...^

Băng nhi tại sao nàng không ở Thần giới mà lại chạy tới Tuyết Sơn lạnh giá ở Nhân giới này...

Hàn Thiên đặt nàng xuống đùi chàng đặt cằm trên mái tóc nàng dịu giọng hỏi:

Bạch Phượng Băng cũng thuận thế dựa vào lòng ngực to lớn ấm áp của chàng (bình thường lạnh giá nhưng với nàng thì ấm áp...)

Thật ra rất đơn giản vì ta không thích ồn ào, áp lực ta chỉ thích bình thản yên tĩnh thôi!

Giọng nói nàng có lẽ là trời sinh lãnh đạm nhưng rất ngọt ngào, du dương khiến chàng thích mê mẩn vừa nghe nàng kể tay khác vuốt ngũ quan của nàng thật mịn màng...

Nàng cũng rất thích lên cũng để im cho chàng vuốt ve, một lúc sau mới ngẩng đầu nhỏ hỏi về chàng:

Thiên, vậy chàng thì sao?

Hàn Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ của trong ngực cười nhẹ giọng vẫn lạnh lẽo nhưng có chút nhu tình pha sủng nịnh:

Ta thì không có gì đơn giản khi tạo ra Ma Giới có rất nhiều nguyên nhân phải xử lý nên ta mới phải thành Ma Vương điều hành Ma Giới... Sau này ta sẽ nói rõ với nàng hơn!

Phượng Băng quay mặt kim sắc tuyết tiêm lãnh đạm nhìn khuôn mặt yêu dã dưới cẩm ngọc mặt nạ, cằm nhọn hoàn hảo huyết mâu máu đỏ yêu dị, chu sa Man Châu Hỏa Diễm giữa hai mày kiếm khí phách quân lâm thiên hạ tóc đen cột bằng kim ti vàng dài mượt đen thả trôi rơi trên bả vai khiến chàng tà mị hơn...

Hàn Thiên nhìn nàng tiếu dung thượng phẩm nhẹ giọng hỏi Phượng Băng:

Băng nhi, làm sao vậy?

Bạch Phượng Băng lắc đầu nhẹ giọng: không có gì ta thấy buồn ngủ thôi!

Nghe câu trả lời của nàng Hàn Thiên cười nhẹ nhìn nàng khẽ cười có lẽ khi ở bên cạnh nàng thì chàng mới có thể cười nhiều như vậy còn không thì một cái cũng không có đâu!

Ta bế nàng về!

Ừm được a!

Vươn hai bàn tay bồng thân hình mềm mại nhỏ nhắn của nàng choàng thêm hồ lông hỏa sam khoác ngoài cho nàng đi chậm rãi về Tuyết Sơn. Phượng Băng nắm nhẹ vạt áo trước ngực chàng vùi khuôn mặt nhỏ ngáp nhẹ ngắm kim sắc xinh đẹp tĩnh lặng ngủ đi...

Hai bóng dáng rời đi xa những đóa Mạn Châu Bỉ Ngạn cùng Tuyết Liên bay lên rồi biến thành những đóm trắng đỏ trên mặt nước. Thật đẹp!

\ kết thúc hồi ức \

Thu lại bàn tay có luyến tiếc chàng đứng dạy đi ra ngoài:

Phải báo cho Ảnh biết đã?

Trong khi đó một nam nhân ở Ma Cung vẫn còn la oai oái vị chủ nhân vô tình bỗng dưng biến mất là ai đó...