Trầm Nhược Thủy nghe xong giật mình, trong lòng một trận kinh hoảng, nhưng lập tức phục hồi tinh thần, thở phì phì kêu: “Lại gạt người! Ngươi bình thường nghe lời cha ta nhất, sao có thể làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này? Nhất định ngươi cố ý bịa ra để chọc ta cao hứng.”

Lục Cảnh khẽ cười cười, cũng không phản bác, chỉ vươn tay xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Giờ đã không còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về.”

“Không cần!” Trầm Nhược Thủy chụp tay Lục Cảnh, không chút nghĩ ngợi nói, “Hôm nay trong Thiên Hương Lâu còn rất nhiều, rất nhiều mỹ nhân, ta sao phải về giáp mặt với Liễu cô nương kia? Hừ, bộ dạng đẹp thì giỏi lắm à? Cả ngày đuổi theo nam nhân, đâu giống như tiểu thư khuê các?”

“Sư đệ, ngươi chán ghét Liễu cô nương như vậy?”

“Đương nhiên!”

Trầm Nhược Thủy càng bực mình, Lục Cảnh càng cười càng vui vẻ, cuối cùng, nhẹ nhàng hỏi một câu:“Ngươi ghen?”

“……” Trầm Nhược Thủy nghe vậy nghẹn thở, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, cái gì cũng không nói, chỉ nhấc chân, hung hăng đá Lục Cảnh.

Lục Cảnh không trốn không tránh, như trước đứng yên tại chỗ, cười khanh khách nhìn thẳng hắn.

Trầm Nhược Thủy đá mấy đá xong, đầu bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, không thể đứng thẳng, gần như ngã nhào ra đất.

Lục Cảnh hoảng sợ, vội vàng kéo người kia vào lòng, nắm tay hắn bắt mạch, xác định không sao thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lầm bầm lẩm bẩm nói: “Hoàn hảo, không trúng độc.”

“Độc? Cái gì độc?”

“Không có gì, tên kia đáng lẽ sẽ hạ độc ngươi.”

Trầm Nhược Thủy hé mắt, mơ hồ cảm thấy trong lời Lục Cảnh có vấn đề, nhưng hắn giờ phút này đau đầu kinh khủng, căn bản cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có thể mờ mịt hô hào tưởng niệm, “Mỹ nhân! Mỹ nhân ở nơi nào?”

“Sư đệ,” Lục Cảnh ôm chặt thắt lưng hắn, có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, “Ngươi uống say.”

“Ai nói vậy? Ta còn chưa uống đủ rượu đâu. Mau, mang rượu tới!” Một mặt nói, một mặt dùng sức giãy dụa.

“Sư đệ……”

“Buông tay.”

Lục Cảnh mặc dù miễn cưỡng ôm được Trầm Nhược Thủy trong lòng, lại không thể ngăn cản hắn cãi lộn, mắt thấy người chung quanh không ngừng nhìn bằng ánh mắt cổ quái, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Sư đệ giờ bộ dáng này, cho dù trở về Thu Thủy Trang, sợ cũng chỉ biết rước lấy chửi mắng?

Nghĩ, liền dứt khoát không khuyên bảo, ngược lại ngoắc gọi tú bà, mở miệng yêu cầu một gian sương phòng, sau đó nửa kéo nửa ôm Trầm Nhược Thủy vào phòng. Sau khi đặt người trên giường xong, Lục Cảnh lại đi bưng nước ấm về, giúp Trầm Nhược Thủy lau mặt lau tay, rồi uy hắn uống trà đặc giải rượu.

Trầm Nhược Thủy lại thủy chung không thanh tỉnh, hai mắt nhắm mơ mơ màng màng, lúc nháo lên đòi uống rượu, lúc lại kêu to mỹ nhân, la hét ầm ĩ không ngớt.

Lục Cảnh thấy hắn làm nũng khóc lóc om sòm, nhưng lại chỉ cảm thấy vạn phần đáng yêu, nhịn không được nắm tay hắn, thấp giọng than một câu: “Rốt cuộc là dạng gì mỹ nhân, mới có thể lọt vào mắt ngươi?”

Vừa dứt lời, đã thấy Trầm Nhược Thủy chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm mình.

Lục Cảnh trong lòng nhảy loạn, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Trầm Nhược Thủy kéo giật, cả người ngã xuống giường.

Nụ hôn quen thuộc rất nhanh tấn công.

Thân thể nóng cháy phủ trên người, ép tới hắn không thể động đậy.

Trầm Nhược Thủy dù nửa tỉnh nửa say, động tác lại cực kì thuần thục, tay phải xé rách xiêm y Lục Cảnh, tay trái một đường sờ soạng đi xuống.

Lục Cảnh cứng đờ, hoàn toàn không giãy dụa.

Hắn cho tới bây giờ đều luyến tiếc nghịch ý Trầm Nhược Thủy.

Huống chi……

Huống chi, hắn mới là người hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế mê luyến người kia.

Giữa lúc thất thần, hạ thân bỗng truyền đến đau đớn xé rách.

“A……” Lục Cảnh dù đã cố gắng nhẫn nại, vẫn là thấp trầm kêu lên tiếng.

Trầm Nhược Thủy nghe được tiếng kêu gợi tình, càng thêm hưng phấn há miệng cắn một ngụm trên cổ Lục Cảnh, thở dốc gọi: “Sư huynh……”

Một bên kêu, một bên thúc hông, mãnh lực đưa đẩy.

Lục Cảnh gắt gao cắn răng, con ngươi đen ẩm ướt đầy nước, trên mặt lộ thần sắc mê loạn.

Chỉ có lúc này, hắn mới dám phóng túng cho chính mình chìm xuống, mới dám dưới đáy lòng một lần lại một lần lặp lại chữ kia: Thích thích thích thích……

Mà Trầm Nhược Thủy từ lâu đã là ý loạn tình mê.

Đầu hắn một mảnh hỗn loạn, không rõ mình vì sao lại làm ra loại chuyện hoang đường này.

Vì ghen tị sao?

Mà sư huynh công phu tốt như vậy, vì sao cho tới giờ đều không phản kháng?

Hắn giống như ẩn ẩn biết đáp án, lại không dám suy nghĩ sâu xa tiếp, chỉ cúi đầu hôn lên môi Lục Cảnh, thân vẫn chuyển động.

“Ân……”

“Sư huynh,” Trầm Nhược Thủy liếm liếm bên tai Lục Cảnh, khàn giọng nói, “Tiếng ngươi kêu nghe tốt như vậy, nếu treo biển hành nghề tại Thiên Hương lâu, chỉ sợ ngay cả hoa khôi cũng không bằng ngươi đâu.”

“A……”

Lục Cảnh nghe uế ngữ, không khỏi ngửa đầu, gắt gao nắm chặt hai tay. Đôi chân thon dài lại cuốn lấy thắt lưng Trầm Nhược Thủy, hạ thân một trận co rút.

Trầm Nhược Thủy toàn thân chấn động, sau khi hung hăng chuyển động vài lần, cuối cùng tiết ra trong cơ thể Lục Cảnh.

Hoan ái qua đi, Trầm Nhược Thủy vẫn như cũ không tỉnh hẳn, lại vì say rượu nên làm sao cũng không chịu đi vào giấc ngủ. Lục Cảnh tuy thân thể không khoẻ, lại như cũ vật lộn ngồi dậy, gọi người mang nước ấm tới, thay Trầm Nhược Thủy chà lau chà lau, rồi một lần nữa ôm hắn về giường, mềm giọng nói ngọt dỗ hắn ngủ.

Trầm Nhược Thủy sau trận lăn lộn như thế, quả nhiên dần buồn ngủ, vừa ngáp vừa dựa vào vai Lục Cảnh, mơ hồ không rõ hỏi: “Sư huynh, ngươi sao luôn đối ta tốt như vậy?”

Lục Cảnh ngẩn ngơ, thoáng do dự một chút rồi đáp: “Ta không thể nói.”

“Ai? Vì sao?”

“Ta sợ nói ra sẽ làm ngươi sợ.”

“Ha, ngươi cũng sẽ không ăn ta, có gì phải sợ?” Khi nói chuyện, Trầm Nhược Thủy đã chậm rãi nhắm mắt, rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Cảnh đợi hắn ngủ say, rồi mới thật cẩn thận cầm bàn tay trắng noãn như ngọc, mười ngón nhanh đan vào nhau. Tay kia thì nhẹ nhàng vướt ve ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ của hắn, ngữ khí ôn ôn nhu nhu, một chữ một chút than: “Ai nói sẽ không? Ta thế nhưng một lòng muốn….. Đem ngươi làm của riêng.”