*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Tôn Nhất Minh chạy ra khỏi nhà thi đấu cầu lông, cổng đại học, điều khiến anh lo lắng nhất là: Hạ Vũ Đình đã bỏ rơi mình chạy mất.
Làm sao bây giờ? Anh tìm không thấy nơi có thể trốn để khóc.
Điều tệ nhất là, trên người anh không có khăn giấy, không biết nên lau nước mắt, nước mũi vào đâu.
Nhất định phải nhịn, bây giờ không thể khóc!
Hạ Kiến Thương đã mở cửa xe sẵn rồi, Tôn Nhất Minh liền chui đầu vào, "oa" một tiếng rồi bắt đầu khóc.
Hạ Kiến Thương lặng lẽ ở bên cạnh cậu, liên tiếp rút khăn giấy đưa cho cậu.
Tôn Nhất Minh bận khóc, bận oán hận Hạ Vũ Đình, không rảnh lau nước mắt nước mũi, Hạ Kiến Thương dứt khoát nghiêng người qua, cần thận giúp anh lau sạch.
Từ nhỏ Tôn Nhất Minh đã thích khóc nhè, nhưng không phải do tính cách yếu đuối.
Hạ Vũ Đình sẽ ghét bỏ, nói anh không giống nam tử hán, động một tí là đổ mắt, khóc.
Mỗi lần Hạ Kiến Thương đều cười nhạo em họ, "Em biết gì chứ? Tôn Nhất Minh kiên cường hơn em nhiều, nó chỉ là mềm lòng, tình cảm phong phú.
"
Hạ Vũ Đình không phục chế nhạo: "Hừ, có nực cười không chứ? Một người máu lạnh vô tình như anh, giả vờ rất hiểu biết?"
Hạ Kiến Thương không phản bác.
Từ nhỏ anh đã được định nghĩa là: một động vật máu lạnh không có tình cảm, đến cả cha mẹ ruột cũng nói như vậy.
Mẹ anh không thể chịu đựng được truyền thống và gia quy của nhà họ Hạ, bất chấp sự phản đối của mọi người mà ly hôn, bỏ chồng bỏ con, cùng với một nhà nghệ thuật gia cao chạy xa bay.
Ngày hôm đó, mẹ anh xách hành lí rời khỏi nhà, cuối cùng quay đầu nhìn Hạ Kiến Thương chưa đầy bảy tuổi.
Bà cười vô cùng hạnh phúc: "Cuối cùng em cũng không phải mắc kẹt ở nơi ma quỷ này nữa, không cần phải làm mẹ của đứa trẻ không có tình cảm này nữa.
"
Ồ, hóa ra mẹ không cần anh nữa, mẹ không cần ba và ngôi nhà này nữa, cùng người đàn ông khác chạy trốn, đều là lỗi của anh.
Hạt giống nhỏ của sự tự trách này đã được gieo vào trái tim của cậu bé Hạ Kiến Thương bảy tuổi.
Anh là một kẻ không hiểu lòng người, là một động vật máu lạnh không có tình cảm.
Kể từ đó, Hạ Kiến Thương đã thiết lập như vậy cho bản thân.
Chỉ cần bạn công nhận với vị trí của bản thân, thì cho dù người khác có nói khó nghe như thế nào, cũng không làm tổn thương bạn.
Đây chính là "nguyên tắc sinh tồn" của Hạ Kiến Thương nhiều năm qua.
Vì vậy, Hạ Vũ Đình nói không sai, chuyện của người khác, anh không có hứng thú muốn hiểu, cũng không cần thiết phải hiểu.
Nhưng mọi điều về Tôn Nhất Minh, anh đều hiểu, anh cũng không muốn ngoảnh mặt làm ngơ.
Hạ Kiến Thương thấy tiếng cậu khóc nhỏ hơn rồi, mới nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cậu hai cậu: "Muốn khóc thì khóc đi, muốn đi đâu tôi cùng cậu đi, muốn ăn gì tôi đưa cậu đi ăn.
"
Tôn Nhất Minh lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Bây giờ tôi không muốn đi đâu cả, cũng không muốn ăn gì hết, anh có thể cho tôi mượn vai dựa một lúc không?"
Hạ Kiến Thương cười không nói lời nào, trực tiếp duỗi tay ôm lấy đầu Tôn Nhất Minh, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực.
"Ở đây thoải mái hơn vai, cậu muốn tựa bao lâu cũng được, muốn ngủ một lát cũng được.
"
Không chỉ là có thể cho cậu mượn vai, cả người tôi đều có thể cho cậu mượn, Tôn Nhất Minh.
Tôn Nhất Minh nằm trong ngực anh, cũng không biết do khóc mệt rồi hay là quá thoải mái mà ngủ thiếp đi.
Nghe được tiếng thở đều đều của Tôn Nhất Minh, Hạ Kiến Thương mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mở cửa kính xe, cảm nhận một chút làn gió nhẹ của buổi chiều tà.
"Sao tôi lại ngủ thiếp đi rồi, xin lỗi nha, bộ tây trang này của anh là đặt may riêng, dính nước mũi hết rồi.
"
Tôn Nhất Minh chậm rãi ngẩng đầu, hai má hơi ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào dấu vết trên bộ tây trang hàng hiệu của Hạ Kiến Thương.
Hạ Kiến Thương cười cười, không để ý cởi áo vest ra, trực tiếp ném ra ghế sau: "Vừa hay bộ này đã cũ rồi muốn thay cái mới.
"
"Cậu khóc mệt rồi đúng không? Có đói không? Tôi đưa cậu đi ăn Malatang[1]?"
[1] là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.
Trước khi cầm vô lăng, khởi động xe, Hạ kiến Thương đã hỏi ý kiến của Tôn Nhất Minh trước.
"Malatang? Không phải là tiệm khi còn nhỏ đi đấy chứ?"
Lúc nhỏ, mỗi lần bản thân khóc, khóc đến nỗi không thể động đậy nữa, Hạ Kiến Thương liền đưa anh đến tiệm Malatang Khai Tâm kia.
Đã bao nhiêu năm rồi, tiệm nhỏ kia thế mà vẫn còn, vẫn là phong cách, thực đơn ban đầu.
Tôn Nhất Minh ôm rổ, nhoài người xuống trước tủ lạnh để thịt và rau lựa chọn, đôi mắt tham ăn sáng lấp lánh.
"Thật không ngờ, cửa tiệm nhỏ này mở nhiều năm như thế rồi mà đồ ăn và mùi vị cũng không thay đổi!" Tôn Nhất Minh cắn một miếng thịt viên, vui vẻ như đứa trẻ tìm được món đồ chơi cũ yêu thích nhất hồi nhỏ.
Ông chủ của tiệm Malatang đích thân đến bàn chào hỏi, Tôn Nhất Minh còn cho rằng ông chủ nhận ra bọn họ, gióng như một đứa trẻ, cười rạng rỡ chào hỏi.
Ông chủ lịch sự gật đầu với anh, sau đó hơi nghiêng người nói với Hạ Kiến Thương: "Ngài Hạ đến rồi, ngài có muốn nhìn sổ sách từ đầu năm đến nay không?"
"Không cần, giao cho mọi người điều hành, tôi rất yên tâm, không thể xoay vòng vốn thì nói với tôi.
Nhưng mà công việc kinh doanh trong vài năm qua rất tốt, chứng minh tầm nhìn đầu tư của tôi rất tốt, đúng không?"
Tôn Nhất Minh không thể hiểu được cuộc trò chuyện giữa Hạ Kiến Thương và ông chủ tiệm Malatang, cứ như họ không nói tiếng phổ thông vậy.
Sau khi ăn hết một bát Malatang lớn, Tôn Nhất Minh mới biết được sự thật.
Năm năm trước, Hạ Kiến Thương một mình đi ăn đêm ở đây, thấy quán có dán biển hiệu muốn chuyển nhượng cửa hàng.
Sau khi hỏi mới biết, nhà ông chủ có việc khẩn cấp cần tiền để cứu mạng, chỉ có thể cắn răng chuyển nhượng.
"Ha ha, quả nhiên là người của nhà họ Hạ, giàu có hống hách, thuận miệng liền mua một cửa tiệm.
"
Tôn Nhất Minh tươi cười, sải bước ra khỏi tiệm Malatang, ở bên đường duỗi người, lẩm bẩm nói "No quá đi".
Hạ Kiến Thương không tiếp tục đi về phía trước, anh dừng bước chân, lặng lẽ và nghiêm túc nhìn Tôn Nhất Minh, dùng giọng điệu ổn định mà chân thành giải thích vì sao lại mua cửa tiệm này.
"Bởi vì ở đây có hồi ức của chúng ta, tôi rất thích, cho nên mới mua hồi ức này.
Giống như hôm nay, không phải có thể đưa cậu đến đây cùng nhau thưởng thức hương vị cũ?"
"Hồi ức của chúng ta?"
Là chỉ tôi với anh? Hay là chỉ tôi, Hạ Vũ Đình và anh?
Ý nghĩa của mấy điều này là hoàn toàn khác nhau đó.
Tôn Nhất Minh quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt Hạ Kiến Thương thâm tình như vậy sao? Nụ cười của anh ta quyến rũ như vậy sao?
Hay là, ngày hôm nay Hạ Kiến Thương rất khác.
Tại sao lại khác như thế? Là bản thân nhìn ánh mắt và tâm tình của Hạ Kiến Thương thành khác như thế?.