Hạ Thường Châu hờ hững hừ một cái: “Một con mèo không thể tên Hiên Viên Cẩu Thặng sao?”

“… Tôi hết nói nổi rồi.” Ngài khách trọ, cũng chính là Đường Tống, năm nay năm ba, đang theo học tại một trường đại học gần nhà Hạ Thường Châu, một anh sinh viên non mơn mởn.

“Tôi thích đặt tên bừa bãi thế đấy ~” Hạ Thường Châu vô cùng vênh váo, quay người đi lấy thức ăn khô cho mèo con của cậu.

Đường Tống đứng trước cửa phòng Hạ Thường Châu, nhin con mèo ngoài hành tinh vô cùng lạnh lùng xinh đẹp sang chảnh đang không ngừng cọ tới cọ lui bên cạnh Hạ Thường Châu, nói một cách bất lực: “Mà này, chắc con mèo của anh không nghĩ mình là một con chó chỉ vì trong tên của nó có chữ “cẩu” chứ hả? Sao hành vi cử chỉ giống chó thế?”

Mèo mà cọ tới cọ lui bên chân con người sao?

Mèo mà thân thiết với con người như thế sao?

Chẳng phải trước giờ mèo luôn lạnh lùng xinh đẹp quý phái, chỉ biết bắt bọn quan hốt cứt phải quỳ liếm hay sao?

Thực ra đây không phải là một con mèo mà là một con chó đội lốt mèo đúng không?

“Cậu mới giống chó, cả nhà cậu mới giống chó ấy.” Hạ Thường Châu không thèm đếm xỉa tới, xé một bịch đồ ăn khô ra ném vào khay ăn cơm của con mèo nhà cậu, ngắm mèo con ngoan ngoãn đi tới cúi đầu xuống ăn: “Cẩu Thặng, ăn mau lên, ăn xong ba dẫn con ra ngoài công viên tản bộ.”

Khu vực quanh nhà Hạ Thường Châu cũng không tệ, gần đó có siêu thị và công viên. Hạ Thường Châu tuy rất trạch không thích ra ngoài gì mấy, nhưng mèo con nhà cậu lại rất thích ra ngoài.

“Tôi chỉ nghe có người dắt chó đi dạo chứ chưa thấy ai dắt mèo đi dạo bao giờ. Anh xem nó là chó thật sao? Anh lại còn dắt nó đi dạo, tính mèo hoang lắm, nếu tuột tay nó chạy mất thì phải làm thế nào?”, Đường Tống nhấc bịch đồ ăn khô lên xem nhãn hiệu, sau đó hít một hơi thật sâu, “Chẳng phải hiệu này ngoài siêu thị bán mắc lắm hay sao? Đến bản thân anh cũng chỉ ăn mì gói mà còn mua thứ đồ ăn khô mắc như vậy cho mèo ăn.”

“Cẩu Thặng là con trai của tôi, tất nhiên tôi phải cho nó thứ tốt nhất rồi.” Hạ Thường Châu vuốt ve lớp lông trên sóng lưng của mèo con: “Thực ra mấy thứ thức ăn khô này có rất nhiều chất phụ gia, ăn nhiều quá sẽ không tốt cho Cẩu Thặng, tốt nhất vẫn là tự mình nấu, nhưng tiếc là tôi không biết làm cơm… Thức ăn khô của hiệu này hình như hơi bị mặn quá, đuôi của Cẩu Thặng đã xuất hiện đốm đen rồi này, lần sau phải đổi hiệu khác cho Cậu Thặng mới được.”

“Đây chính là “người không bằng mèo” trong truyền thuyết đây sao?” Đường Tống lặng lẽ đặt túi đồ ăn cho mèo xuống: “Phải rồi, mai tôi sẽ sang nhà bạn chơi một khoảng thời gian, chắc một hai tuần tới sẽ không về nhà đâu.”

“Ừ, nhớ mang đặc sản về cho tôi.”

“… Đến thượng lộ bình an cũng không chúc sao?”

“Thượng lộ bình an.”

“… Sao chẳng có thành ý gì cả?”

” Ừm hửm ~”

Đường Tống nhìn ông chủ nhà lạnh lùng bạc bẽo của mình, thở dài một tiếng. Đúng lúc này, ánh mắt của gã tình cờ lướt qua giao diện máy tính của Hạ Thường Châu: “Anh đang nghe kịch mới của Xuân Hòa Thủy Hàn? Anh đúng là đã dành cả tấm chân tình cho cậy ấy.”

“Cậu ấy là nam thần của tôi.” Hạ Thần Châu nhìn bộ dạng đang ăn của con mèo nhà cậu quả thật quá cưng quá moe quá đáng yêu, không khỏi lấy điện thoại ra chụp lại hai tấm, vừa định up lên weibo khoe khoang một tí thì Đường Tống lập tức ngăn cậu lại.

“Với kỹ thuật chụp hình của anh thì làm ơn đừng có chụp ảnh cho Cẩu Thặng, sẽ mất fan đấy.”

Hạ Thường Châu đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Đường Tống thở dài một cái, lấy điện thoại của Hạ Thường Châu qua xem, quả nhiên lại không có tiêu điểm gì hết. Một con mèo vốn rất moe rất moe lại bị chụp xấu đi mấy vòng. Đôi mắt uyên ương khác màu như đeo lens của Cẩu Thặng bị chụp chỉ còn một đường he hé, lại còn chụp ngay lúc nó nhe răng toét miệng, trông rất là nham nhở.

Đối với kỹ thuật tệ hại của Hạ Thường Châu, Đường Tống cảm thấy đã hết hy vọng cứu chữa. Gã lẳng lặng giúp Hạ Thường Châu chụp lại một tấm khác, rồi trả cho cậu: “Sau này anh bớt chụp mấy tấm ảnh gây mất fan này cho Cẩu Thặng nhà anh đi. Có thứ chủ nhân như anh, Cẩu Thặng nhà anh cũng chẳng dễ dàng gì.”

Gặp phải cú đả kích này, Hạ Thường Châu cúi đầu nhìn con mèo mắt hí nham nhở mà mình chụp và con mèo mỹ nam mắt to đen lens mà Đường Tống chụp, im lặng chẳng nói nên lời.

“Tôi đi thu dọn hành lý đây. Phải rồi, hồi nãy nhắc đến nam thần nhà anh, hai hôm trước tôi nghe mấy đứa bạn trong giới bảo hình như nam thần nhà anh cũng học đại học ở thành phố này.” Nhìn Hạ Thường Châu có chút ủ rũ vì bị đả kích, Đường Tống do dự một lát rồi cũng mở lời.

“Xuân Hòa Thủy Hàn học đại học ở thành phố D?” Hạ Thường Châu thoáng ngẩn người: “Thật không đấy?”

“Nghe đồn là bạn của bạn tôi có quen với bạn của bạn của bạn của Xuân Hòa Thủy Hàn, thứ quan hệ “sơn lộ thập bát loan, thủy lộ cửu liên hoàn” này làm sao tôi biết có thực hay không, chắc 50/50 thôi… Nhưng cho dù là thật thì thành phố D nhiều trường đại học như thế, làm sao anh có thể dễ dàng tìm ra được.” Đường Tống cũng trong giới võng phối, tuy chưa đến đẳng cấp đại thần trong truyền thuyết như Xuân Hòa Thủy Hàn, nhưng cũng có thể xem là có chút danh tiếng. Song, Hạ Thường Châu rất ít khi nghe kịch mà Đường Tống lồng tiếng, vì Đường Tống đã quá thân thuộc với cậu, nên mỗi lần nghe kịch nghe thấy giọng của Đường Tống lại rất dễ tụt hết cảm xúc.

“Nếu Xuân Hòa Thủy Hàn thực sự đang ở thành phố D, nói không chừng tôi ra dắt mèo ra ngoài đi dạo là có thể gặp được cậu ấy.” Hạ Thường Châu post tấm ảnh mà Đường Tống chụp lên mạng. Tất nhiên weibo này không phải là cái clone mà cậu thường dùng để gây war, mà là acc được cố định với cái nick cậu dùng để viết tiểu thuyết. Ngoài nộp bài cho tạp chí ra, Hạ Thường Châu còn viết một vài tiểu thuyết yy trên trang tiểu thuyết tên là Cơ Điểm, tuy tiểu thuyết không nổi nhưng cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt. “Duyên phận gì đó là một thứ kỳ diệu khó tả.”

“Vậy anh mau đi thử vận đi. Nói không chừng, lát nữa lúc dắt mèo đi dạo anh sẽ gặp được Xuân Hòa Thủy Hàn thật thì sao.” Đường Tống nhún vai.

“Ừm hửm ~ câu này nghe lọt tai đấy.” Hạ Thường Châu sướng rơn cả người, vừa hay lúc này mèo của cậu đã ăn sạch thức ăn khô trong khay, đang vươn chiếu lưỡi nhỏ hồng phớt ra liếm chiếc khay từng chút một, trông rất ngoan rất ngoan: “Cẩu Thặng, ba dẫn con đi dạo công viên ~ chúng ta đi ~”

“Anh coi mình là tía nó thật rồi.” Đường Tống lắc đầu mấy cái.

Hạ Thường Châu thay một chiếc áo khoác khác, liền bế mèo của cậu ra ngoài.

Gần nhà Hạ Thường Châu có một cái công viên, vì phong cảnh cũng khá nên rất tấp nập, đặc biệt là buổi tối, rất nhiều cô dì chú bác đều ra quảng trường trung ương của công viên nhảy square dancing. Lúc này vừa sau giờ cơm, nhiều người cũng ra tản bộ cho tiêu, náo nhiệt vô cùng, tất nhiều cũng không ít người dắt chó đi dạo sau giờ cơm.

Lân cận có khá nhiều người nuôi chó. Samoyed, Chihuahua, Golden Retriever,… đều được các chủ nhân cột lại bằng dây. Chỉ có Hạ Thường Châu là ôm một con mèo nhỏ trong lòng, nên đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Nhắc đến con mèo của Hạ Thường Châu, tuy có cái tên củ chuối như là Hiên Viên Cẩu Thặng, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Toàn thân trắng muốt, chỉ có một nhúm màu xám nhạt trông như lông ngơ trên đầu; đôi mắt uyên ương một lam một lục vừa tròn vừa to như đeo lens, trông đặc biệt có linh khí, có thể nói là mỹ thiếu niên trong giới mèo.

Nhờ con mèo của cậu mà trang weibo chính của Hạ Thường Châu đã có thêm rất nhiều fan. Mỗi lần cậu đăng hình của Cẩu Thặng (chú thích: không phải do cậu chụp) đều có thể tăng thêm gần một trăm fan, lần nào cũng làm cậu đắc ý không chịu được.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng Hạ Thường Châu, có mấy cô gái đã không bước tiếp được nữa, mắt cứ nhìn chằm chằm vào vòng tay của cậu. Con gái sinh ra đã khó mà chống cự với mấy thứ bông bông bé bé xinh xinh, huống hồ chi con mèo nhỏ này lại còn nằm trong vòng tay chủ nhân một cách ngoan ngoãn như vậy.

Trong lòng Hạ Thường Châu vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn rất mực điềm tĩnh.

“Con mèo đẹp quá, cho hỏi đây là giống mèo gì ạ?” Đúng lúc này, một cô gái vừa cười vừa hỏi Hạ Thường Châu.

Hạ Thường Châu vừa ngoảnh đầu lại đã thấy một cô gái mỉm cười hỏi cậu, đôi mắt cứ dán chặt vào con mèo nhỏ trong lòng mình, hiển nhiên là rất thích con mèo của cậu.

Dung mạo của cô gái này khá là xinh đẹp, da trắng người xinh khí chất tốt. Cho dù là hạng trạch nam đã thấy không ít nam thần nữ thần của giới trạch cũng không khỏi rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng ngay sau khi cậu nhìn thấy người đứng bên cạnh cô gái thì những tâm tư vừa mới nhú lên đã lập tức tiêu tan.

Bên cạnh cô còn có một chàng trai, khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan khá là ưa nhìn, có điều nét mặt có chút lạnh lùng, chắc vì màu mắt của y hơi nhạt so với những người khác, lại thêm thứ biểu cảm hững hờ, nên thứ khí chất tỏa ra trên người cũng thêm vài phần thanh lãnh, giống y như kiểu nam thần cao lãnh mà người ta hay nói trên weibo.

Không thể không thừa nhận là xét về ngoại hình thì hai người này quả thật rất xứng đôi, trai xinh gái đẹp, cũng chẳng biết có phải một đôi không nữa… Nhưng bất kể họ có phải là tình nhân hay không, Hạ Thường Châu cũng không thể động lòng trước những người quá đẹp. Vì theo cậu, những người như thế đẹp thì có đẹp nhưng không thể khinh nhờn, như hoa trên núi cao, không thể hái.

NOTE:

1. Quan hốt cứt: đây là cách những người yêu mèo tự gọi vui mình, vì mỗi khi mèo đi vệ sinh xong con người lại phải hốt phân cho nó. Vừa dịch vừa tự biết là mình thô thiển, nhưng nguyên văn người ta xài từ c*t chứ không phải từ phân.

2. Sơn lộ thập bát loan, thủy lộ cửu liên hoàn: núi mười tám cung, sông chín nhánh liền; ý chỉ sông núi quanh co, ở đây dùng để chỉ mối quan hệ chồng chéo phức tạp.

3. Square dancing: là hoạt động tập thể mang tính tự giải trí. Ở Trung Quốc, (đa phần là) các bác lớn tuổi thường tập trung ở các bãi đất trống ngoài quảng trường hay công viên và nhảy múa tập thể; có nhiều hình thức khác nhau tùy theo từng dân tộc, vùng miền, đoàn thể.