“Vừa rồi em làm sao thế?”. Nhiếp Phong lái xe, thân mật nghiêng đầu nhìn Trần Dư Phi.
Trần Dư Phi lắc đầu: “Không có gì.”
“Đang lo lắng vì chuyện của Vân Phi à?”
“Nhiếp Phong.”
“Ừm?”
“Anh nói, nếu Vân Phi nói ra chuyện của cậu ấy và Thượng Văn, người nhà cậu ấy sẽ có phản ứng gì?”
Nhiếp Phong đành cười trừ: “Anh không tưởng tượng ra nổi.”
“Sẽ rất kịch liệt ư?”
“Có lẽ kịch liệt không đủ để hình dung.”
Trần Dư Phi cắn chặt môi, khẽ thở dài. Nhiếp Phong vươn tay ra nắm lấy tay cô: “Có phải Vân Phi đã nói gì đó với em rồi không? Cậu ấy có dự định gì?”
“Hai người họ định ra nước ngoài.”
“Ồ? Khi nào vậy?”
“Bây giờ còn đang lên kế hoạch, theo có lẽ phải khá lâu sau này mới thực hiện được.”
“Vậy còn em, em có dự định gì?”
“Em? Em chẳng có dự định gì. Trong lòng em rất hỗn loạn.”
Nhiếp Phong hiểu rõ, anh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: “Tin anh đi, bất luận Vân Phi bọn nó lựa chọn thế nào, đều sẽ tốt hơn cuộc sống dở sống dở chết như bây giờ. Muốn có hạnh phúc thì phải tranh thủ, dũng khí này bắt buộc phải có.”
“Dũng khí?”. Trần Dư Phi hạ giọng: “Từ này nghe được vào lúc này sao có ý tứ như bất chấp tất cả vậy?”
“Cái gì là tất cả?”. Nhiếp Phong cười thẳng thắn: “Những thứ có thể mất đi thì không gọi là tất cả. Những thứ hai người bọn Vân Phi hiện tại đang băn khoăn, theo anh thấy thì không phải là vấn đề căn bản. Bố mẹ chắ chắn khó có thể tiếp nhận, sẽ chửi mắng, nói không chừng một khóc hai chửi ba treo cổ, đoạn tuyệt quan hệ đuổi khỏi nhà, cục diện như thế không cách gì tránh khỏi. Có điều tình yêu mà bố mẹ dành cho con cái là không thể thay đổi, một năm hai năm, ba năm năm năm, anh tin rồi sẽ có một ngày họ sẽ vì tình yêu đó mà không thể không thử hiểu cho con cái, sau đó là tiếp nhận. Điều mà hai người bọn Vân Phi cần làm không phải là lừa dối, giấu giếm mà là dùng cảm động và thuyết phục cố gắng rút ngắn quá trình đó.”
“Vậy anh nói xem cái gì mới là vấn đề căn bản?”
“Vấn đề căn bản chính là, niềm tin của họ đối tình cảm của mình liệu có đủ mãnh liệt đến mức đồng ý nỗ lực làm vậy không, có tiếp nhận những đau khổ trong quá trình đó không.”
“Đương nhiên!”. Giọng nói của Trần Dư Phi có chút cao hơn: “Trong sô những người em quen biết, tình cảm của hai người bọn họ là kiên định nhất!”
“Kiên định không phải chỉ đơn thuần là tin tưởng vào đối phương, càng quan trọng hơn nữa là tin tưởng vào chính mình.”
Trần Dư Phi đem câu nói của Nhiếp Phong thầm suy nghĩ kĩ càng trong đầu mấy lần, không sao hiểu nổi ý tứ của anh. Nhiếp Phong quay đầu nhìn bộ dạng nhăn mày của cô, cười nói: “Cô nàng ngốc nghếch, đây đều là những triết lí đấy, phải đến cái tuổi như anh đây mới có thể hiểu được, em còn non và xanh lắm, phải rèn luyện thêm hai năm nữa!”
“Nói như là anh già lắm rồi vậy!”
Nhiếp Phong thả lỏng vô lăng rồi buông ra, sau đó lại nắm chặt, đột nhiên nhớ lại một chuyện thú vị, mỉm cười nói: “Sáng nay Tuyết Phi chạy tới phòng làm việc của anh bắt anh mời nó ăn cơm trưa, giữa đường hỏi anh một câu, rất sâu sắc.”
“Ô? Sao lại sâu sắc?”
“Gần đây nó quen một người đàn ông có độ tuổi tương đương anh, nghe nó nói cũng được lắm, tiểu nha đầu có chút động lòng, lại có phần lo lắng. Nó hỏi anh, có phải những người đàn ông già như anh thì khả năng tình dục đã bắt đầu giảm sút không, nếu như vậy, người đàn ông đó nó phải suy nghĩ xem sao đã.”
Trần Dư Phi cười nghiêng ngả: “Cô bé suy nghĩ cũng chu toàn quá nhỉ!”
Nhiếp Phong nhìn mặt đường phía sau qua kính chiếu hậu, chuẩn bị ngoặt xe: “Có muốn biết anh trả lời nó thế nào không?”
“Không muốn!”, Trần Dư Phi rên rỉ. Nhiếp Phong mỉm cười cho xe rẽ rời khỏi đường lớn, lái vào khu dân cư nơi anh ở, cho xe dừng ở gara, xuống xe khóa cửa lại an toàn. Lúc lên cầu thang Trần Dư Phi kéo kéo vạt áo anh.
Nhiếp Phong quay đầu lại: “Sao thế?”
“Sao thế gì, anh trả lời cô bé thế nào?”
Anh nhìn cô, bộ dạng đang trầm ngâm khó mở miệng nổi, lại đột nhiên vươn tay quệt lên mũi cô một cái: “Không nói cho em biết!”. Nói xong liền cười ha ha bước vào phòng khách. Sau khi có một nụ hôn nóng bỏng trên sofa, Trần Dư Phi véo vào hông anh, bức ép cả nửa ngày trời, Nhiếp Phong ho một tiếng đằng hắng nghiêm nghị: “Anh nói với nó, câu hỏi này không thể dùng phải hay không phải để trả lời, khả năng về phương diện đó mỗi người mỗi khác, chứ không hề đơn thuần có liên quan tới tuổi tác, cứ ngồi đó mà nói, chi bằng đứng dậy hành động, thực tiễn mới chính là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lí.”
Trần Dư Phi cười một trận sảng khoái trong lòng anh: “Anh nói như thế đề giáo dục con gái đó hả?”
“Chứ không thì nói thế nào? Nói với nó, cái người ở tầm tuổi đang bị em nghi ngờ đó, vẫn có đủ khả năng khiến cho ai đó… sung sướng đến chết đi, chết đi rồi sống lại, sống lại rồi lại chết, chết rồi lại sống lại…”
Cô cười vỗ anh một cái: “Lưu manh!”
Nhiếp Phong chằm chằm nhìn vào mắt Trần Dư Phi một hồi, trong ánh mắt khao khát càng sâu đậm, Trần Dư Phi hét lên lùi người tránh né, Nhiếp Phong sớm đã nhảy khỏi sofa, ôm ngang lấy cô chạy thẳng lên tầng hai, vừa chạy vừa cười hét: “Giở trò lưu manh đây!”
Thông thường, mùa hè đến con người thường trở nên gầy hơn, Trần Dư Phi cũng không ngoại lệ. Mùa hè ở thành phố Nam Kinh này không chỉ thời gian dài mà còn cực kì nóng bức. Hôm nay đúng lúc công ty vẫn còn một công trường đang thi công, Trần Dư Phi tuy nói số lần ra công trường rất ít, những mỗi lần đi đều có cảm giác nếu phơi nắng thêm một giây nữa thì sẽ ngất mất.
Công nhân tuyển dụng lần trước đã chính thức bắt đầu làm việc, một nhóm công nhân tập trung tổ chức đào tạo, nhân viên mới đến phòng quản lí mỗi người từ đến phòng tương ứng báo cáo.
Trần Dư Phi từng gọi điện thoại một lần cho mẹ Lục Mạn, trách móc bà không nên nhân lúc Đoàn Vân Phi tuyển người mà đi cửa sau: “Không phải con ra vẻ thanh liêm, nếu muốn tìm việc, các công ty khác đầy ra đó, sao cứ phải chạy đến công ty chúng con… Con biết là người một nhà, nhưng làm việc ở cùng một nơi thể nào cũng có khó chịu. Người ngoài con có thể nói, có thể dạy bảo, nó làm sai con biết phải nói thế nào đây?… cũng không thương lượng trước với con một tiếng, vậy sau này con làm việc khó khăn hơn bao nhiêu!”
Lục Mạn vừa hay thuận theo lời của cô nói tiếp: “Khó khăn thì sớm mà từ chức đi cho xong, cũng chẳng phải là công việc gì ghê gớm, kế toán nhỏ mà, trên đường tiện tay túm được cả một đống, trên đường ở Nam Kinh rơi một hòn đá đụng vào mười người thì chín người là kế toán, một người là nhân viên tài vụ.”
Trần Dư Phi trợn trừng mắt: “Lại thế rồi, lại thế rồi.”
“Cái gì lại thế rồi!”. Lục Mạn biết caon gái không đủ nhẫn nại nghe điều này, nhưng vẫn cứ muốn nói, tốt nhất nói tới khi nó chán quá, lập tức kết hôn, vậy mới tốt: “Mẹ nói con biết, đứa trẻ lần trước bị sẩy mẹ đi kiểm tra rồi, chắc chắn là con trai! Xem xem việc tốt mà các con làm kìa!”
Trần Dư Phi tắt nụ cười: “Làm sao mẹ biết được chắc chắn là con trai? Nhỏ như vậy, siêu âm cũng chẳng thể nhìn ra được!”
“Tính ra được, con không hiểu!”
Trần Dư Phi liên tiếp lắc đầu, có lẽ những người kinh doanh càng tốt thì càng mê tín, bố mẹ Trần Dư Phi mấy năm nay tiền hương hỏa cầu thần bái Phật mỗi năm lại một nhiều hơn, các kiểu đại sư cũng quen biết không ít, vận mệnh của đứa con gái bảo bối duy nhất là thứ họ quan tâm nhất. Trần Dư Phi sợ cứ vướng mắc mãi với mẹ về vấn đề từ chức và kết hôn nên đành đáp “vâng” qua quýt rồi tắt điện thoại. Qua hai hôm lại liên hệ một lần, rốt cuộc vẫn là nhờ mối quan hệ của Đoàn Vân Phi giới thiệu cho em họ sang một công ty khác, để biểu đạt sự áy náy, Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn làm chủ nhà mời em họ ăn bữa cơm, tặng cô bé một chiếc điện thoại làm quà tốt nghiệp.
Dùng cơm xong, tiễn em họ về phòng thuê chung với bạn học, Trần Dư Phi ngồi trong xe của Đỗ Thượng Văn than thở: “Hình như nó không được vui.”
“Đừng lo cho cô bé, cậu vui là được rồi!”. Đỗ Thượng Văn lắc đầu cười: “Mình nói cậu đừng phí sức vì chuyện này mà cậu cứ không nghe. Cứ để cô bé làm việc ở công ty của cậu thì cũng có vấn đề gì đâu.”
“Chẳng phải vì Vân Phi cũng ở đó sao, mình sợ mình lỡ không cẩn thận lại để nó nhìn ra điều gì đó”. Trần Dư Phi mím mím môi, liếc mắt nhìn Đỗ Thượng Văn, anh bị cô nhìn tới mức có chút sởn da gà: “Làm… làm gì vậy?”
Trần Dư Phi cố ra vẻ thân mật tiến sát về phía anh, Đỗ Thượng Văn vội dùng tay cản lại: “Đừng, mình đang lái xe, có canh mê hồn thì lát nữa chúng ta về tới nhà rồi đổ.”
“Mình không làm phiền cậu lái xe, chỉ hỏi một câu thôi.”
“Câu gì? Mình không có quyền giữ im lặng sao?”
“Không có.”
Vậy, vậy cậu hỏi đi.”
“Thượng Văn, câu hỏi này đã được chôn giấu sâu trong lòng mình đã rất lâu rồi, trước sau vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng. Cái đó… ừm, he he, cậu và Vân Phi, hai người bọn cậu, ai là công ai là thụ?”
Một chân đạp phanh xe, bánh xe và mặt đường ma sát phát ra âm thanh chói tai, chiếc xe phía sau bóp mạnh còi, thò đầu ra chửi một trận. Đỗ Thượng Văn nhìn nhìn Trần Dư Phi cười nghiêng ngả, quay đầu nhìn ra bên ngoài phía cửa sổ bên anh, lại quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đau thương không lớn đến mức tim chết, Trần Dư Phi, mình vô cùng thất vọng về cậu! Trong đầu cậu cả ngày đều nghĩ những cái gì thế hả!”
“Ha ha ha, mình chỉ hỏi thôi mà, làm gì mà căng thẳng vậy?”
“Câu hỏi này mình từ chối trả lời!”. Khuôn mặt Đỗ Thượng Văn có vẻ đỏ ửng, khởi động xe tiếp tục lái, cảnh giác lại liếc nhìn Trần Dư Phi: “Ba ngày không đánh liền lên mái nhà dỡ ngói!”(*)
(*) Ám chỉ tính khí bướng bỉnh như trẻ con.
Trần Dư Phi liền nghiêng nửa người nhìn anh: “Nói rồi cũng không ít đi miếng thịt nào. Thế này đi, chúng ta đều không chịu thiệt, cậu nói cho mình biết chuyện đó, mình cũng nói với cậu một chuyện.”
“Không mắc lừa cậu đâu.”
“Bảo đảm không lừa cậu, nếu không là chó con.”
“Ừm, ừm, cậu nói câu này mà có tác dụng thì đã biến tám trăm lần thành chó rồi.”
“Thật là, thật là, một chút tín nhiệm với mình cũng không có sao?”
Đỗ Thượng Văn nói chắc như đinh đóng cột: “Không có!”
“Thật là làm tổn thương trái tim mình quá!”, Trần Dư Phi cười. Bên ngoài xe là ánh đèn đêm thành phố, từng ngọn từng ngọn lướt qua, trong tia sáng lúc tỏ lúc mờ, khuôn mặt nghiêng của Đỗ Thượng Văn vô cùng anh tuấn. Lúc còn nhỏ, Đỗ Thượng Văn từng vì khuôn mặt của mình đẹp hơn nhiều những đứa con trai khác mà phiền não, bây giờ tuổi tác đã gia tăng, trên người anh đã có thêm khí chất kiên định, điềm tĩnh, chín chắn, không còn là thiếu niên động một chút là đỏ mặt vì chuyện này nữa.
“Nhìn gì? Trần Dư Phi, hôm nay cậu không uống rượu đấy chứ, sao ánh mắt nhìn người khác lại say sưa đến thế?”
“Thượng Văn.”
“Đừng giở trò đấy, cảnh cáo cậu!”
Trần Dư Phi mím môi khẽ cười: “Thượng Văn, nếu… nếu trên thế giới này không có Vân Phi, cậu sẽ vẫn ở bên mình, kết hôn với mình, mãi mãi đối xử tốt với mình như trước kia chứ?”
Cơ thịt trên khuôn mặt Đỗ Thượng Văn liền cứng ngắc, môi lúng búng, cười miễn cưỡng: “Nếu nói câu hỏi này là nghịch lí do những sự việc trước đó dẫn đến, có phải là hơi khiên cưỡng không?”
“Thượng Văn…”
Thượng Văn quay mặt qua, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đã không còn nét cười nữa. Trần Dư Phi nhoài người ra, chỉnh cho đầu anh ngay ngắn trở lại, hướng về phía lái xe. Đầu ngón tay cô chầm chậm luồn qua mái tóc anh. Tóc của Đỗ Thượng Văn rất mềm, nghe có người nói, người có tóc mềm thì trái tim cũng mềm yếu, câu nói này hình như không phải không có đạo lí.
“Thượng Văn, mình đã gặp được một người, mình… mình đã yêu anh ấy…”
Đêm nay, lần thứ hai Đỗ Thượng Văn đạp gấp phanh xe, Trần Dư Phi nghiêng người, thoáng chốc trượt đi ngã trên sàn phía trước ghế ngồi. Anh vội vàng vươn tay đỡ cô ngồi về ghế: “Ai, Người đó là ai?”
Trần Dư Phi xoa xoa đầu bị va chạm hơi đau, cười cười, lại nghiêm chỉnh trở lại trước vẻ mặt của anh: “Mình, hiện tại mình vẫn chưa thể nói được, Thượng Văn. Anh ấy đối với mình rất tốt, đợi đến lúc thích hợp, mình nhất định sẽ nói với cậu đầu tiên.”
“Tại sao không thể nói? Anh ta chính là… đứa bé lần trước… Anh ta đã kết hôn rồi sao? Hay là…”
“Không phải! Không phải những lí do mà cậu tưởng tượng đâu, bây giờ vẫn chưa thể nói được, chỉ là… chỉ là bởi vì vẫn chưa đến lúc. Thượng Văn cậu đừng hỏi nữa, mình thật sự không tiện nói”. Trần Dư Phi mỉm cười đặt tay lên khuỷu tay anh: “Bây giờ mình đang rất vui vẻ, thật đấy! Đã rất lâu không vui vẻ như thế này rồi, mình không muốn giấu cậu, Thượng Văn, cậu sẽ vui mừng cho mình, đúng không?”
“Đương nhiên!”. Trong cổ họng Đỗ Thượng Văn có chút gì chua xót, lúc anh cố gắng nuốt xuống giọng nói có chút lắp bắp: “Đương nhiên, Phi Phi!”
Trần Dư Phi nhìn anh nháy nháy mắt trái: “Vì thế mới nói đừng lo lắng cho mình, cậu và Vân Phi nên làm gì thì cứ làm đi, bất kể hai người có quyết định thế nào, mình mãi mãi giơ hai tay ủng hộ.”
Đỗ Thượng Văn cụp mắt xuống, mi mắt nhanh chóng chớp động mấy lần, đầu mày nhăn lên: “Phi Phi…”
Trong lòng Trần Dư Phi cũng cảm thán, cô nắm chặt cổ tay, thúc giục bằng giọng nói thoải mái: “Được rồi, nhìn xem phải đỗ xe ở chỗ nào đi, chú cảnh sát sắp đến dán vé phạt rồi kìa! Mau chạy đi, còn không đi nữa là mình sẽ tóm cậu đấy!”
Cô giả bộ vung vung vuốt sói, Đỗ Thượng Văn mỉm cười khởi động xe, lái trở về nhà.