Buổi sáng nằm trong chiếc chăn vẫn còn hơi ấm cơ thể của Nhiếp Phong, nghĩ lại lời Đỗ Thượng Văn đã nói trước cửa thang máy tối qua, Trần Dư Phi có chút bất an. Nếu sáng nay hai người họ qua tìm cô mà lại phát hiện cô qua đêm ở bên ngoài không về nhà, chắc chắn họ sẽ túm lấy cô mà thẩm vấn kịch liệt mất. Chuyện sẩy thai lần trước còn né tránh không xong, Đỗ Thượng Văn đã hỏi qua tận mấy lần liền, giống như muốn triệt để tìm ra cha đứa bé là ai vậy.
Buổi sáng ngày cuối tuần, bắt người ta ngủ dậy trước 9 giờ là hành vi vô nhân đạo nhất trên thế giới.
Trần Dư Phi nhìn trái ngó phải, lúc tỉnh táo thì Nhiếp Phong đã không còn ở đó nữa. Phòng ngủ của anh rất lớn, trang trí rất đơn giản, tường màu trắng đồ gia dụng màu đen. Còn may, trên trần nhà không có cái gương nào. Rèm cửa sổ được kéo ra tạo một khe hở nhỏ, ánh mặt trời bỏng rát chiếu vào, tạo thành một tia sáng mỏng dài. Trong ánh mắt trời, những hạt bụi như đang nhảy múa, chìm chìm nổi nổi.
Nghe thấy tiếng bước chân Nhiếp Phong đi vào, Trần Dư Phi có chút ngại ngùng nên kéo chiếc chăn lên, che kín đến tận cằm.
Nhiếp Phong đã thay đồ chỉnh tề, thần thái thoải mái trong bộ áo T-shirt quần bò, anh bước tới vỗ vào mông cô: “Heo lười!”. Trần Dư Phi cười, lăn sang một bên giường, anh nhìn mái tóc đen xõa dài và làn da trắng trẻo lộ ra nơi bờ vai của cô, khom người dồn ép, cắn nhẹ một miếng lên vai cô: “I have crossed oceans of time to… bite you.”
Một câu nói với tình cảm sâu đậm của bá tước Dracula bị anh xuyên tạc thành ra như vậy, Trần Dư Phi cười co mình trong chăn, né tránh móng vuốt sói của anh vươn ra thò vào trong chăn.
Cứ đùa nghịch như thế làm lỡ mất thời gian, lúc ra ngoài đã là 10 giờ. Xe được lái tới nơi không xa nhà của Trần Dư Phi, cô xuống xe đi về nhà, xem xét một lượt. Trên máy điện thoại bàn rõ ràng không có cuộc gọi lỡ, trên cửa cũng không dán lời nhắn, cô nghĩ chắc vấn đề không lớn. Theo lời dặn dò của Nhiếp Phong, cô lấy hai bộ quần áo, đóng cửa rồi lại chạy một mạch xuống.
Người quen trong thành phố nhiều, yêu đương hẹn hò còn phải né tránh xa ra một chút! Nhiếp Phong mang vẻ oán giận, nói muốn đưa cô tới một nơi thanh tĩnh. Ra khỏi thành phố hướng về phía Tây, từ Nhị Kiều, Trường Giang, Nam Kinh đi qua sông Trường Giang, tiếp tục lái xe hai ba mươi phút là tới điểm đến, một trấn nhỏ tên Thang Tuyền nằm cạnh thành phố Nam Kinh. Nơi này được đặt tên theo địa nhiệt suối nước nóng, nhưng bây giờ đang là giữa mùa hè, rõ ràng không phải là lúc tắm suối nước nóng, đến nơi này thì có thể làm gì chứ?
Khi đến trấn Thang Tuyền, hai bên đường đều là những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, có lớn có nhỏ, có sang trọng có bình dân. Xe của Nhiếp Phong vẫn chưa có ý định dừng lại, đi vào trong vùng núi cao ngoài trấn Thang Tuyền, càng đi càng xa. Ngày hè nóng nực, nhìn thấy nơi đây ngập tràn màu sắc xanh biếc tươi mát, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác mát mẻ.
Nơi Nhiếp Phong đưa Trần Dư Phi tới không phải là nơi nào đó nhìn có vẻ sang trọng, chỉ là một căn nhà nhỏ hai tầng lầu lẻ loi được xây trên ngọn đồi hướng về phía Nam phía sau là núi trước mặt là hồ. Vẻ bề ngoài của căn nhà nhìn có vẻ giản dị chứ không xa hoa, chìm ngập trong rừng cây lá rộng to lớn bao vây xung quanh, từ xa chỉ có thể nhìn thấy một mái ngói đỏ tươi.
Nhưng khi thực sự đứng trong ngôi nhà, Trần Dư Phi bất giác cảm thán, bố mẹ cô so với những người bình thường đã được xem như người có tiền rồi, nhưng vẫn còn xa lắm với có tư cách xa xỉ như thế này. Không phải vì căn nhà có trang trí gì đó cao sang, căn nhà nhỏ hai tầng lầu này và căn nhà của Nhiếp Phong trong thành phố giống hệt nhau, nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, tất cả dụng cụ gia đình đều đắt tiền mà rất giản dị, khoảnh sân vườn bên ngoài cũng không có dấu tích của nhà thiết kế nổi danh nào đó, chỉ là cả một thảm cỏ màu xanh.
Xa xỉ là ở vẻ đẹp thanh tĩnh kiểu thế ngoại đào viên như thế này, có được không phải dễ dàng.
Ngọn núi nơi căn nhà nhỏ tọa lạc không phải là nhỏ, đường quốc lộ gần nhất chỉ thông đến nơi cách chân núi rất xa, rất rõ ràng rằng con đường vòng quanh núi gần 5km mà họ lái xe lên là sau đó được đơn độc xây dựng. Nơi khởi điểm của con đường vòng quanh núi có xây một trạm canh gác, thuê người dân địa phương trông coi, hai bên đường đều có dây thép võng tạo thành bức tường ngăn kéo dài vào tận rừng sâu.
Cả một ngọn đồi mặt hướng về phía Nam, con đường tư nhân sạch sẽ, hệ thống thủy điện toàn bộ được chôn trong ống ngầm dưới đất, đứng trên ban công tầng hai của căn nhà nhìn xuống dưới, ngoại những mảnh ruộng ở phía xa xa, thậm chí còn không nhìn thấy bất cứ cây cột điện nào.
“Nơi này thế nào?”. No bỏ đồ đạc xuống, bước đến hỏi. Trần Dư Phi cảm khái lắc lắc đầu: “Đột nhiên em nhớ ra, hình như vẫn chưa hỏi anh làm nghề gì? Có phải anh rất có tiền không?”
“Em nói xem, quán bar của anh cũng sắp sập tiệm rồi!”, Nhiếp Phong mỉm cười: “Anh bị thất nghiệp rồi thì phải làm sao? Em có nuôi nổi anh không?”
“Sau khi thất nghiệp anh có thể đến Tân Nhai Khẩu bày một hàng rong trên vỉa hè và chơi đàn ghita, làm ăn có lẽ sẽ tốt hơn quán bar của anh. Đến lúc đó em sẽ đặc biệt làm một cái bảng hiệu mạ vàng thật lớn tặng cho anh, mỗi ngày mang đi để thu hút mọi người. Bên trên có viết năm chữ lớn “Bán nghệ không bán thân”.
“Nếu không bán thân, tiền kiếm được sẽ không nhanh”, Nhiếp Phong ôm chặt lấy, hôn cô: “Tiền kiếm được ít hơn em, anh sẽ có chướng ngại.”
“Chướng ngại gì?”
Nhiếp Phong cúi đầu cười, thì thầm bên tai cô một câu, Trần Dư Phi đấm yêu một quả vào ngực anh, cười nghiêng ngả.
Căn nhà có người chuyên môn phụ trách trông coi dọn dẹp, không mảy may dính chút bụi. Trước khi hai người họ đến đã có người mang tới những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu cho hai ngày này, trong tủ lạnh đầy ắp, rau củ, hoa quả, thịt tươi ngon, các chế phẩm từ đậu và một số chế phẩm sữa… chủng loại rất phong phú. Trần Dư Phi thấy Nhiếp Phong chạy vào trong nhà bếp, trên bệ bếp bày la liệt các loại chai chai lọ lọ, cô chạy đến hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
“Đồ gia vị đều có đủ cả, có thể “khởi công” được rồi?”
“Làm gì?”
“Nấu cơm đó.”
“Nấu cơm?”. Trần Dư Phi nhìn anh lôi từ ngăn đá trong tủ lạnh ra mấy cục xương, sau khi rửa sạch liền cho vào nồi nước sạch và đặt lên bếp, lại lấy ra một số loại rau củ, xé lớp túi bóng bảo quản tươi trên hộp đóng gói, dùng nước rửa sạch. Rửa rau củ xong, nồi canh xương cũng đúng lúc sôi lên. Tắt lửa, đổ đi lượt nước sôi đầu tiên, sau khi rửa lại xương một lần nữa, tiếp tục cho nước vào, thêm chút hành gừng, hầm canh.
Trần Dư Phi tức cười đứng một bên: “Cũng ra dáng lắm đấy, thật không nhìn ra anh còn có bản lĩnh này.”
Nhiếp Phong bận rộn đun nấu, chỉ chỉ một cánh cửa tủ bếp: “Bên trong có tạp dề, tìm một cái giúp anh mặc nào.”
Trần Dư Phi ngây người vỏn vẹn mất 3 giây, sau đó mới đi mở cửa tủ bếp, lấy ra một chiếc tạp dề. Chiếc tạp dề này được may rất tinh xảo, hoa văn được in bên trên là ngọn núi Phú Sĩ màu đỏ trong bức tranh thể loại tranh Phù Thế nổi tiếng mang tên “Ngày trong xanh gió Nam ấm áp” của danh họa người Nhật Katsushika Hokusai. Đây đâu có giống một chiếc tạp dề, rõ ràng là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ.
“Chiếc tạp dề đẹp thế này, mặc bẩn rồi thì đáng tiếc lắm.”
Nhiếp Phong mím mím môi, khẽ cười nói: ‘Tạp dề chẳng phải để khi nấu cơm dùng sao, có gì mà đáng tiếc hay không chứ.”
“Loại tạp dề này mua ở đâu vậy? Nhậ Bản?”
“Anh quên rồi.”
Trần Dư Phi là đại tiểu thư điển hình, “mười ngón tay không động vào nước Dương Xuân”(*), tài nghệ nấu bếp chỉ giới hạn ở nấu mì ăn liền và sủi cảo đông lạnh, Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi cũng thuộc loại công tử “cơm đến thì há miệng”, những động tác chiên rán xào nấu thành thục của Nhiếp Phong khiến cô cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
(*) Khi Dương Xuân vào tháng 3 thời tiết rất lạnh, không cần đích thân giặt quần áo. Được ví với người có điều kiện gia đình tốt, có thể không cần đích thân giặt quần áo, làm việc nhà… Đa phần để miêu tả người phụ nữ.
Bận rộn một lúc, ba món một canh được bưng lên bàn: sườn xào chua ngọt, cá bạc chiên trứng gà, cần tây xào bách hợp, canh xương nấm hương ninh khoai. Những món ăn giản dị thường ngày, kết hợp nguyên liệu hợp lí, sắc hương vị đủ cả. Trần Dư Phi gắp một đũa cho vào miệng, liên tục khen ngợi: “Anh giỏi thật đấy! Ngon quá đi mất!”
Nhiếp Phong lấy từ dưới hầm rượu ngầm dưới đất lên một chiếc bình sứ trắng không có nhãn mác, xé đi lớp nilon bọc kín mở nắp bình ra, một mùi thơm nồng đượm tỏa ra, anh rót một chút rượu vào hai chiếc ly thủy tinh, đưa một ly cho Trần Dư Phi.
Trần Dư Phi nhận lấy ngửi ngửi, nhìn ngắm: “Nguyên tương?”(*)
(*) Tên chung của loại rượu dùng lương thực thông qua phương pháp lên men để nấu thành rượu.
“Nguyên tương Mao Đài 70 độ, em thử xem.”
“Anh muốn cái mạng nhỏ này của em thì trực tiếp lấy đi!”, Trần Dư Phi xua tay cười: “70 độ, chi bằng em trực tiếp uống men rượu luôn!”
Nhiếp Phong nhấc ly của anh lên, chầm chậm xoay ly, khiến cho chất dịch đậm đặc bên trong cũng xoay chuyển theo: “Uống ít một chút không sao đâu, loại rượu này rất thơm, so với loại rượu trắng uống ngày thường không giống nhau.”
“Em cứ ngỡ kiểu công tử như anh uống rượu Tây nhiều hơn, sao hình như anh lại thích rượu trắng hơn nhỉ?”
Nhiếp Phong gật đầu: “Hồi nhỏ anh lớn lên ở quê Tô Châu cùng bà ngoại. Ông ngoại của anh là người phong nhã, trong nhà có chút tiền, sở thích lớn nhất ngày thường một là kịch, hai là rượu, trong nhà xây một hầm rượu ngầm dưới đất rất rộng lớn, trữ rất nhiều rượu ngon. Bà ngoại từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ông ngoại liền tìm phương thuốc dân gian ngâm thành rượu thuốc cho bà uống, rượu để ngâm toàn là rượu mạnh, mấy chục năm uống liên tiếp, tửu lượng của bà ngoại anh cao tới mức em khó lòng tưởng tượng nổi. Lúc anh còn chưa biết chạy đi bà ngoại đã dùng đũa chấm rượu cho anh mút rồi, ha ha, cũng rất thú vị, từ nhỏ anh đã không sợ cay. Bắt đầu uống như vậy cho đến hiện tại, anh vẫn thích mùi vị của rượu trắng nhất.”
“Quả nhiên ma men không thể một ngày mà xuất hiện được!”
“Công ty của bố mẹ em chẳng phải cũng kinh doanh rượu sao, sao tửu lượng của em lại kém thế?”
“Tửu lượng em rất kém ư?”
“Em nói xem?”. Nhiếp phong vỗ vỗ đầu cô, mắt vừa chớp, khóe miệng nở nụ cười: “Có điều, anh rất thích dáng vẻ say rượu của em.”
“Tại sao?”
Chiếc ly thủy tinh lắc lư trong tay, ánh sáng xuyên qua nó bị lệch thành các góc độ khác nhau khúc xạ khắp nơi, Nhiếp Phong nhìn Trần Dư Phi, chầm chậm nói: “Sau khi em say, đừng – có – phong – tình…”
Trải qua tối hôm qua, Trần Dư Phi có kiến giải mới trời long đất lở về hai chữ “phong tình” này. Cô hơit xấu hổ, lại có chút tức cười, cầm lấy ly rượu trước mặt đưa đến bên môi định nhấp một ngụm, Nhiếp Phong lôi lại: “Đừng vội vàng, loại rượu này ủ đã lâu năm, phải để thêm một lúc nữa, đợi khi vật chất hương thơm bên trong hoàn toàn được thức tỉnh rồi hãy uống.”
“Rượu để uống còn có nhiều quy tắc vậy sao? Phí thời gian quá!”
“Đối với sự việc này, trước nay anh rất có tính nhẫn nại”. Tay của Nhiếp Phong nhẹ nhàng ve vuốt bờ môi Trần Dư Phi, đầu ngón tay lướt nhẹ, vừa dịu dàng lại khiến trái tim người ta nóng lên: “Không chỉ rượu, còn có em. Anh sẽ khiến em cũng từ từ thức tỉnh…”
Trần Dư Phi giống như bị điểm huyệt vậy, ngoại trừ im lặng mặt đỏ ngẩn ngơ thì chẳng có phản ứng gì khác. Đứng trước màn tán tỉnh gợi cảm mờ ám này, cô chính là học sinh lớp mẫu giáo bé. Nhiếp Phong là mẫu đàn ông rất biết cách mỉm cười, anh biết kiểu khóe miệng đuôi mày nào sẽ khiến cô nhớ đến những cử chỉ của anh trên người cô.
Nhiếp Phong đột nhiên thu tay về, dựa vào lưng ghế cười lớn: “Anh thích nhìn biểu cảm lúc này của em, tiểu nha đầu cũng biết ngượng ngùng rồi, hả?”. Trần Dư Phi tỉnh táo trở lại, đá anh một cước từ dưới bàn, nét cười chẳng thể nào rời khỏi khuôn mặt cô.
Rượu 70 độ đúng là không nói đùa, Trần Dư Phi chỉ nhấp hai ngụm nhỏ, đích thực đã cảm nhận được cảm giác mùi hương lưu lại nơi kẽ răng, nhưng người cũng trở nên choáng váng, ăn cơm xong liền nằm trên ghế sofa, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Liên tiếp mơ những giấc mơ đẹp, đánh một giấc tới 4 giờ chiều. Trong phòng khí lạnh hơi nhiều, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng. Nhiếp Phong ngồi trên nền nhà bên cạnh cô, lựng dựa vào sofa, đang chơi chiếc hộp rubic không biết từ đâu chui ra giống như đứa trẻ, vừa nghiên cứu vừa xoay chuyển. Trần Dư Phi ngồi dậy, nép sát vào lưng anh, gối đầu lên vai anh, nhìn anh chơi.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm”. Vừa ngủ dậy, vẫn còn chút váng vất, Trần Dư Phi lắc lắc đầu, mái tóc dài tung ra chọc chọc vào anh, Nhiếp Phong dùng gáy ủn cô ra: “Đi đi đi, đừng làm loạn, đang trong thời khắc quan trọng.”
Trần Dư Phi rên rỉ cười: “Trình độ này của anh, vẫn còn sớm lắm!”
Nhiếp Phong nhìn chằm chằm hộp rubic nghiên cứu một hồi, đã thành công xoay được bốn mặt rồi, chỉ còn hai ô vuông màu không nghe lời nhất định không chịu quay về nơi đáng lẽ nên ở đó. Lại xoay, vẫn không đúng. Trở về đường cũ đổi cách khác, lại càng sai nhiều hơn.
Trần Dư Phi lấy chiếc hộp rubic từ tay anh, hai tay giữ chắc, xoay chuyển một hồi hoa mắt chóng mặt, một tay đưa chiếc hộp rubic sáu mặt hoàn chỉnh không chút sai sót ra trước mặt anh.
“Em được đấy!”. Nhiếp Phong cầm lấy chiếc hộp, nhìn nhìn: “Xoay thế nào vậy? Tay em nhanh quá, anh nhìn không rõ.”
“Cái này chuyện nhỏ, anh xoay loạn lên, em chỉ cần một phút là xoay xong!”
“”Bốc phét!”. Nhiếp Phong cười, Trần Dư Phi ngồi xuống nền nhà đối diện với anh, gạt tóc ra phía sau tai, oai phong lẫm liệt ngồi xếp bằng: “Sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục!”
“Thật hay giả vậy?”
“Muốn cá độ thế nào em cũng chiều hết!”
Nhiếp Phong mỉm cười tùy tiện xoay hộp rubic loạn lên, vì để thể hiện bản lĩnh của mình Trần Dư Phi còn cố ý nhắm mắt lại, lúc nhận lấy chiếc hộp rất nghiêm túc nói: “Anh nói bắt đầu, em mới mở mắt.”
Nhiếp Phong giơ tay phải lên nhìn kim chỉ trên đồng hồ, nói bắt đầu, Trần Dư Phi lập tức mở mắt bắt đầu xoay chiếc hộp, mười đầu ngón tay thon dài xoay chuyển chiếc hộp hình vuông rất nhanh chóng. Cô tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, không kiềm chế được mà cắn môi, nhăn mày, xoay chuyển mấy vòng, dừng lại suy nghĩ một lúc mấy giây ngắn ngủi, tiếp tục xoay chuyển. Lúc kim đồng hồ chỉ đến 43 giây, cô đã thành công thống nhất sáu mặt thành một màu.
“Đúng là có chút bản lĩnh thật! Em luyện kiểu gì vây?”, Nhiếp Phong lắc đầu khen ngợi.
Trần Dư Phi tuy thắng không kiêu, cười hi hi nói: “Đó là anh còn chưa nhìn thấy lợi hại thực sự thôi, một người anh họ của em là cao thủ tuyệt đỉnh về hộp rubic đấy, kỉ lục nhanh nhất là hơn 19 giây.”
Món đồ chơi trí tuệ nhỏ bé này được hai người thảo luận rất lâu. 5 giờ Nhiếp Phong đại thiếu gia lại mặc tạp dề bước vào nhà bếp làm chút mì, Trần Dư Phi ngại chỉ ăn mà không làm nên liền đi rửa ít hoa quả làm món salad. Màu sắc món ăn đã đơn giản thì bầu không khí bắt buộc phải làm tốt. Hai cây đèn pha lê cao cao lần lượt được cắm ba ngọn nến dài đặt ở trung tâm của bàn ăn tròn nhỏ, một bó hoa cúc dại nhỏ được Trần Dư Phi hái ở ngoài vườn được cắm trong bình hoa bông cao bông thấp.
Ăn một miếng mì liếc nhìn anh một cái, không biết là thứ gì đã khiến cho khẩu vị của cô tốt như thế này. Ánh mắt anh trong ánh nến luôn mỉm cười dừng lại trên khuôn mặt cô, Trần Dư Phi cảm thấy hơi men rượu trắng trong bữa trưa vẫn chưa hoàn toàn tan hết, vẫn đang làm mê đắm tâm tư cô.
“Phi Phi.”
“Ừm?”
Anh nhìn cô say đắm, tay anh nắm chặt cánh tay cô đang đặt trên bàn: “Tha thứ cho anh.”
“Cái gì? Tha thứ điều gì?”, Trần Dư Phi mỉm cười.
Nhiếp Phong đưa tay cô lên môi, nhẹ nhàng hôn lên đó, cực kỳ thương xót: “Lúc đó, nếu như anh biết, thì bất luận thế nào nhất định anh sẽ ở bên em.”
Trần Dư Phi đã hiểu rõ điều anh nói là gì. Tuy đứa trẻ đã bị sẩy đó đột ngột xuất hiện trong tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị gì trước, sau đó lại bỗng nhiên mất đi, nhưng cho dù là đối với cô hay anh, đó đều là một chuyện rất khó xem nhẹ, không thể lãng quên. Nhiếp Phong cụp mắt xuống, đôi môi vẫn luôn đặt trên mu bàn tay cô. Ánh nến khiến anh trong khoảnh khắc này nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, đôi phần thương cảm, Trần Dư Phi mở rộng bàn tay, lòng bàn tay áp lên má anh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Em hiểu, em tin.”
Anh nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô, ôm lấy nó và đứng dậy: “Phi Phi, anh đưa em đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đi theo anh và em sẽ biết thôi.”
Nhiếp Phong đưa cô rời khỏi căn nhà, bước vào trong rừng sâu. Buổi đêm trong rừng vô cùng tĩnh lặng, dưới chân là bãi cỏ mềm xốp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót, ngoại trừ có vài con muỗi chạy đến làm loạn, đây thực sự là một đêm hết sức lãng mạn.
Đi được một đoạn đường anh đột nhiên đứng lại, quay đầu mỉm cười nói: “Nào, từ đây thì phải nhắm mắt lại rồi. Không được nhìn trộm, khi nào anh bảo mở mắt thì em mới được mở nhé, được không?”
Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Gì cơ? Có bất ngờ hả?”
Nhiếp Phong gật đầu cười: “Cứ coi như thế đi.”
Trần Dư Phi mỉm cười nhắm mắt lại: “Điều bất ngờ như thế nào đây!”
Anh nắm chặt tay cô tiếp tục tiến về trước: “Lát nữa em sẽ biết.”
Đoạn đường trước mắt dần bằng phẳng, Trần Dư Phi đi theo sau anh, sau đó dừng lại, rồi kinh ngạc nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp nhưng đều đặn vang lên bên cạnh, giống như có khá nhiều người đang bước đi. Hai tay Nhiếp Phong đặt lên bờ vai cô, cúi đầu cười nói: “Đừng vội, vẫn chưa đến lúc đâu.”
Mười phút sau, không biết có thứ gì đó phát ra âm thanh tiếng trống trầm thấp, Trần Dư Phi đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác thấy bên ngoài sáng lên, giống như có rất nhiều ngọn đèn được bật lên.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Trần Dư Phi nghe lời từ từ mở mắt ra, hết sức kinh ngạc khẽ thốt lên một tiếng, quay đầu nhìn Nhiếp Phong.
Nơi anh và cô đang đứng đây, không biết từ lúc nào đã dựng lên bốn mặt màn bạc phim điện ảnh ngoài trời to lớn, bao vây xung quanh đặt hai người vào trung tâm. Trung tâm của mỗi màn bạc đều có một vòng sáng, đó là hình ảnh được chiếu lên màn ảnh bởi máy chiếu.
Vòng sáng dần trở nên to lớn, cho tới khi phân bố rộng khắp cả tấm màn bạc. Toàn bộ một màu trắng chầm chậm tỏa sáng với mức độ khác nhau, cả một vùng biển mây màu xanh lam hiện ra trước mắt. Trên biển mây có một bức hình cắt màu đậm cực lớn, đó là hình mặt bên thiên thần Kiếm Dực đang cúi đầu khóc thầm, mái tóc dài của cô bị làn gió trong không trung thổi tung bay, hơi xoăn lên, uốn lượn tạo thành một hàng chữ tiếng Anh màu đồng gỉ sét xưa cũ.
NIGHTWISH
Trần Dư Phi bịt chặt miêng không dám tin, khúc nhạc dạo đầu đã vang lên. Thiên thần trên màn ảnh ẩn đi, MTV mà Sleeping sun đã chế tác một cách tuyệt đẹp, đồng thời bắt đầu được phát trên cả bốn màn ảnh, Tarja giống như một nữ vương dẫn theo bốn chiến sĩ phía sau, xuất hiện một cách cao quý trên chiến trường thi thể ngang dọc khắp nơi.
Đoạn MTV này được cẩn thận phối thêm nguyên giọng của Tarja, giọng hát trầm thấp mà mộc mạc của cô thoát ra khỏi hộp nhạc, vang vọng trong vùng núi hoang sơ tĩnh lặng này. Xung quanh Trần Dư Phi nơi nào cũng là tiếng hát, khắp chốn đều là ánh sáng biến ảo. Cô ngẩng cao đầu, nhìn ngắm đám mây đen trôi nổi trong bầu trời màu đỏ tươi trên màn ảnh, Tarja tay nắm một lá cờ chiến màu đỏ, người mặc áo trắng, tóc đen tung bay.
Sự mê hoặc này vô cùng chân thực, chân thực tới mức khiến người ta bó tay, khiến người ta phát run, cứ phải giương mắt nhìn có rồi sẽ có một ngày từ từ biến mất, chi bằng nghiến răng bức ép chính mình tin rằng tất cả chỉ là một giấc mộng hư cấu. Đời người chính là dòng nước chảy, cô biết, luôn có một điểm cuối cùng khắc sâu trong tâm trí, cô không cách nào động đậy được, tất cả sức lực đã bị cướp đoạt hết, tất cả tư duy đều bị ngừng lại. Chỉ là không ngừng chảy trôi, lòng sông đột nhiên dốc xuống, đổ vào vực sâu.
Bài hát bốn phút rất ngắn ngủi. Nhưng thời gian tới giờ phút này đã mất đi ý nghĩa, không còn là tiêu chuẩn đo lường nữa, chỉ là một dấu mốc nhỏ khắc sâu trong tâm hồn, ghi dấu bắt đầu từ hôm nay, là điểm khởi đầu cô chính thức tin tưởng.
Nhiếp Phong nhẹ nhàng ôm chặt lấy Trần Dư Phi, nhìn đôi mắt của cô trong ánh sáng còn sót lại trên màn ảnh, mỉm cười nói với cô: “Anh chỉ là, không muốn trong cuộc đời của em có bất cứ sự tiếc nuối nào.”