Type: Gabeo

3.

Hoàng hôn đã mang Diệp Lê đi mất rồi. Buổi tối, Điền mỹ nữ không thấy thằng bé đâu nên tưởng nó sang nhà ông Hạ chơi không về. Tối hôm ấy, mẹ Hạ Văn Kỳ gọi điện sang bảo anh ấy vừa đi công tác về muốn qua đưa Diệp Lê đi ăn. Điền mỹ nữ sững người vội vàng chạy vào phòng hỏi tôi: “Diệp Lê đâu? Nó đi đâu rồi?”

Tôi không giấu được nữa bèn khai thật, “Con đưa nó về nhà Diệp Bổng rồi.”

Điền mỹ nữ giận đến mức không nói được lời nào, mẹ tát tôi một cái đau đớn, “Tao với bố mày chiều mày quá rồi đâm hư, cứ tưởng mày là đứa con gái biết điều, vậy mà mày chỉ biết đến mày thôi! Mày muốn yêu ai thì yêu, tao không quan tâm, mang cháu của tao về ngay.”

Cái tát ấy tôi chịu được nhưng đúng là từ nhỏ đến lớn tôi mới chỉ bị mẹ đánh một lần, đến bây giờ vẫn còn hơi đau.

“Mẹ ơi, mẹ anh Diệp Bổng đang ốm nặng, khéo không qua nổi, con nghĩ… con nghĩ…”

“Mày đi đi, không mang được cháu tao về thì đừng có quay lại đây.”

Một phút sau tôi đành khoát túi ra đứng ở đầu đường.

Giờ này thì cũng không thể đến nhà Kha Hạnh Tử được, gần đây chị ấy có cãi nhau với chàng nghệ sĩ piano, tôi mà ngủ phòng bên thì chắc cũng chẳng ngủ được. Nhà Hạ Văn Kỳ thì lại càng không đến được trừ khi tôi muốn dẫn xác đến nộp cho mẹ anh. Những đữa bạn khác thì toàn coi tôi là một đứa chẳng ra gì, tôi chỉ ức là không có cơ hội khua chiêng gõ trống hét lên cho cả thế giới này biết rằng tôi ghét chúng nó.

Cân nhắc một lúc rồi cuối cùng tôi quyết định về khu tập thể của bệnh viện.

Sáng sớm hôm sau, tôi đầu óc bù xù, tay cầm cốc nước đi đánh răng rửa mặt thì chạm mặt với Vu Nhã Chí cũng đi đánh răng. Tôi thật sự chẳng muốn gặp con người khó chịu này, vừa lúc đánh răng rửa mặt xong quay trở ra thì anh nói với theo: “Đến một câu nói mà em cũng không thèm nói với anh hay sao?”

Tôi ngoảnh đầu lại chào cụt lủn một câu: “Em chào anh.”

“Bây giờ yêu anh vẫn còn kịp đấy.”

“Muộn rồi anh ạ, Diệp Bổng về rồi.”

Vu Nhã Chí giận đến nghẹn cả cổ họng, mãi lâu sau mới thốt lên một tiếng gượng gạo rồi vụt qua mặt tôi đi thẳng.

Liền tù tì mấy ngày nay lúc nào tôi cũng mang cái bộ mặt ủ rủ ấy.

Quay về phòng khám, tôi thận trọng không dám để bộ mặt ủ rủ ấy làm kinh động đến mấy thầy, những người lúc nào cũng vui vẻ với tôi. Vu Nhã Chí cười nói vui vẻ với một cô y tá đứng cạnh đó. Tôi gọi điện về nhà nhưng không ai nhấc máy, tôi giận chính mình vì lúc đó đã để lộ bộ mắt bực tức với cú điện thoại xui xẻo ấy.

Mấy ngày này Diệp Bổng không hề gọi điện cho tôi, tôi cũng chẳng sốt ruột gì.

Anh ấy chắc là đang suy nghĩ xem nên giải quyết mốt quan hệ phức tạp này như thế nào, anh ấy cần thời gian, lúc nào cũng vậy.

Tôi hơi thất vọng.

Nhưng dù sao thì tôi cũng quen rồi, thói quen cũng là một điều tốt.

Lúc Diệp Bổng gọi điện cho tôi là năm ngày sau khi anh đón thằng bé về, anh gọi điện đến nói “Mẹ anh muốn gặp em một chút.”

“Không sao đâu anh ạ.” Tôi nói, “… chắc là em không có thời gian đâu.”

“Anh cũng muốn gặp em.” Đầu dây bên kia ngừng một lúc rồi nói, “Tiểu Lê muốn về nhà rồi.”

Nghe thấy vậy tôi hơi xao lòng, chỉ một câu nói vu vớ ấy mà cảm giác như có một bàn chân của chú mèo nhỏ đang mơn man trên da tôi. Dù sao mục đích chính của Diệp Bổng cũng chỉ gói gọn trong câu cuối cùng ấy thôi, tôi không thể giả vợ làm ngơ được. Tan làm tôi đi mua ít hoa quả và một bó hoa bách hợp vào viện thăm mẹ Diệp Bổng.

Mẹ của anh nằm trong phòng riêng, quả đúng là bệnh viện quân đội có khác, từ trang thiết bị đến quang cảnh môi trường xung quanh cũng hơn hẳn bệnh viện tôi làm. Tôi gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Trác Nguyệt vừa ngồi nói chuyện với bà vừa gọt táo. Tiểu Lê thì đang nằm trên ghế vừa sưởi nắng vừa chơi PS, thằng bé nghe thấy tiếng gõ cửa ngoái đầu ra nhìn thấy tôi liền nhảy phốc một cái chạy ra ôm chầm lấy tôi hét lên, “A, mẹ đến.”

Tôi xoa đầu thằng bé rồi quay ra chào bác: “Cháu chào bác ạ, bác đã đỡ nhiều chưa ạ?”, bà nằm trên gường trông gầy rộc đi chỉ còn da bọc xương.

Bà rơm rớm nước mắt đưa tay ra, tôi nắm lấy tay bà thật chặt.

Trác Nguyệt đứng dậy nhường ghế cho tôi rồi gọi Tiểu Lê, “Tiểu Lê, chúng ta ra ngoài xem bố con đã đun nước xong chưa.”

Trong phòng chỉ còn lại tôi với bà, người mà tôi luôn kính trọng, luôn yêu thương, mấy năm nay tôi vẫn băn khoăn vì ngày xưa lúc chia tay Diệp Bổng tôi đã không hé răng nói một lời nào với bà. Bà đã giúp tôi có được người con trai mà tôi yêu thương vậy mà tôi lại làm bà thất vọng về hạnh phúc mà bà từng mong đợi. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của bà tôi thật sự đau lòng, cái tài mồm mép của tôi cũng chạy đi đâu mất.

“Con nuôi dạy Tiểu Lê giỏi lắm, thằng bé rất giống con. Mẹ thật không ngờ, ngày xưa mẹ không nghĩ là sẽ được gặp con trai của thằng Diệp đâu. Nhưng cái hôm nó đưa thằng bé bề, nếu mà không được tận mắt nhìn thấy cháu mình thì mẹ cũng không thể tin được, sau lại có chuyện đấy chứ?” Bà mỉm cười hiền hậu, tâm trạng rầu rĩ lúc đầu giờ đã vui tươi hơn nhiều, “Ông trời thật ưu ái cho bà mẹ già này.”

Tôi kìm lòng nói, “Bác ơi, bác còn phải sống với bọn con mấy chục năm nữa cơ mà.”

Bà nói, “Đúng là con bé khéo mồm, câu nào cũng khiến bác ấm lòng.”

Tôi hơi ngại quay ra gọt nốt quả táo còn đang gọt dở. Tôi chợt thấy lúc này có gì đó rất giống với hồi tôi và Diệp Bổng còn chung sống với nhau, bà hỏi, tôi trả lời. Căn bản là những câu bà hỏi cũng toàn là câu bình thường nên tôi lúc nào cũng trả lời rất lưu loát.

Thật ra bà đã bị ung thư phổi hơn chục năm rồi nhưng vì năm nào bà cũng đi khám, xét nghiệm định kì nên phát hiện sớm và cũng được chăm sóc tốt nên sức khỏe vẫn tốt. Có điều cái bệnh ung thư này cho dù đã phẫu thuật cắt bỏ, đã hồi phục sức khỏe nhưng cũng không có bác sĩ nào dám đảm bảo nó sẽ khỏi hẳn. Cũng có người không tái phát nhưng cũng có người đúng một cái phát bệnh khiến gia đình và bác sĩ cũng không kịp trở tay. Lúc bệnh phát ra cũng nhanh như cả trái núi đổ sập xuống vậy, bà cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất nên cũng muốn nhanh chóng thu xếp chuyện con cái cho ổn thỏa, bà mẹ nào cũng thế cả thôi.

Nửa tiếng sau Trác Nguyệt và Diệp Bổng vào, người bệnh nằm ba tháng rồi cũng cần nghỉ ngơi, yên tĩnh một chút, cũng cần phải vệ sinh phòng bệnh cho sạch sẽ thông thoáng, nghĩ vậy tôi đúng dậy xin phép ra về. Diệp Bổng kéo tôi lại nói: “Đồ đạc của Tiểu Lê vẫn để ở nhà, để anh đưa em về lấy.”

Tôi nhìn Trác Nguyệt, cô ấy cũng ngước lên nhìn giả bộ như không nghe thấy gì vậy.

Tôi gật đầu, “Vâng, thế cũng được.”

Rồi sau đó ba người chúng tôi cùng lên xe về khu Phồn Hoa Viên cảm giác lại như một gia đình thực sự, hai bố con họ có vẻ rất hợp tính nhau, ít nhất thì tôi cũng thấy được lòng ngưỡng mộ đang ánh lên trong mắt thằng bé. Trong mắt đứa trẻ thì bố luôn là siêu nhân, huống hồ Diệp Bổng là một người cha hồn nhiên khi chơi đùa, nghiêm nghị khi suy tư, đáng yêu khi làm trò, lúc làm việc thì chăm chỉ như một vị thần. Diệp Bổng có thể mang lại cho thằng bé tất cả mọi thứ mà cho dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể làm được.

“Cảm giác có con như thế nào?”

Anh có vẻ ngại ngùng, ngẫm nghĩ chút rồi nói, “Nói đơn giản thì cảm giác thật tuyệt vời.”

Tôi cười khì khì, “Chị Nguyệt hình như cũng quý thằng bé.”

“Đúng đấy, anh cũng thấy lạ, bình thường cô ấy không thích trẻ con hay mấy con thú nhỏ đâu.”

“Thế thì tốt quá, chị ấy ly hôn chắc không phải vì không muốn sinh con phải không? Nếu chị ấy nếu quay lại với anh làm lại từ đầu thì cũng không cần phải thay nhà họ Diệp hương khói nữa rồi. Dù sao tình cảm của anh đối với chị ấy cũng khó quên được, hai người sống với nhau chẳng phải là hợp ý trời hay sao?” Tôi cười bí hiểm, “Nhưng dù sao Diệp Lê cũng muốn ở với em hơn.”

“Anh với Trác Nguyệt không có gì cả, em đừng có đoán bừa.” Anh liếc mắt lườm tôi tinh nghịch, “Hay là em đang ghen đấy?”

Tôi thè lưỡi trêu anh, “Em đã ghen với chị ấy quá đủ rồi, không thèm ghen nữa.”

Về đến nhà, Diệp Bổng vào phòng thu dọn đồ đạc, cô giúp việc cũng chạy vào giúp một tay, tôi tự lấy cho mình một cốc nước ngồi ở phòng khách ngắm nhìn căn phòng trang trí theo phong cách miền quê nước Mỹ, căn phòng được trang trí rất nghệ thuật, đang định đi xem thì Diệp Bổng gọi ới tôi, “Đường Quả, em vào giúp anh một tay đi.”

Tôi nghe thấy vậy liền chạy vào phòng đang định hỏi anh cần giúp gì thì nghe thấy tiếng khóa cửa tạch một cái đằng sau, rồi cả người tôi bị kéo rầm vào cánh cửa, môi đôi dính chặt vào môi anh, một cảm giác nóng bỏng, gần gũi lan khắp người, tôi vô tình làm anh chảy máu, một vị máu ấm nồng loen trên khóe môi, thoang thoảng đâu có mùi thơm đặc trưng trên cơ thể của anh.

Cái mùi đặc biết ấy làm đầu óc tôi mơ màng, chuếnh choáng.

Chúng tôi đang làm gì thế này? Tất cả như một giấc mơ vậy. Mặc dù Diệp Bổng là một chính nhân quân tử đấy nhưng từ trước đến giờ đối với tôi vẫn chưa thực sự là quân tử lắm, bàn tay nóng bỏng của anh luồn vào eo tôi mơn trớn. Tôi thậm chí không có bất kì ý định từ chối nào, cảm giác thật sự hưng phấn giống như có một biển lửa đang hừng hực cháy trong người, cho dù có bị thiêu rụi trong đó tôi cũng cam lòng.

“Mẹ ơi, mẹ ở đâu đáy? Chúng ta đi về chưa?”

Tiếng của Diệp Lê vọng lại từ ban công.

Tôi vẫn đang ngập chìm trong nụ hôn nóng bỏng ấy, anh bỗng cắn tôi một cái rồi đẩy tôi ra, hai mắt anh sáng lên vì ham muốn. Tôi nắm lấy tay anh lật đi lật lại xem, tôi trách mình thật không biết ngại gì, tay dính đầy máu mà sờ soạng khắp người anh làm dây ra tay anh nữa.

“Tay anh làm gì mà ra nông nỗi này? Sao hai người đều có máu như thế nhỉ?”

Anh vội vàng chỉnh lại tay áo, “Đấy là vết thương trong khi tập luyện đấy mà, cũng khỏi lâu rồi.”

Tôi ngạc nhiên, nói một tràng liên tiếp, “Diệp Bổng, anh làm gì anh có biết không? Tập luyện gì mà bị thương đến mức này? Tập luyện gì mà đứt cả tay thế nào?”

Dường như anh không muốn giải thích, anh cúi xuống gần trán tôi thở phào một cái. Không hiểu vì sao tôi lại có một ý nghĩ hoang đường nào đó vội cúi xuống kéo quần anh lên xem cổ chân anh có sao không, trong tích tắc ấy, tôi dường như tuyệt vọng, tôi quay cuồng như vừa bị đá rơi trúng đầu, khóc cũng không khóc nổi. Anh đỡ tôi dậy, ghì chặt lấy tôi, đôi môi anh thì thầm bên tai tôi, “Ngoan nào, không sao đâu, em nhìn xem anh chẳng bị đau chỗ nào cả.”

Tôi khóc không ra tiếng, nắm chặt lấy tay anh.

“Anh nói dối đúng không?”

Anh bèn nói đổ đi, “Thực ra đây là bí mật nghề nghiệp không tiện nói ra. Nói chung là bọn khủng bố miền Tây kích động đồng bào bạo động, trong lúc tiểu đội của anh hành động sơ suất nên bị bắt, trong hoàn cảnh ấy mà anh chỉ bị xây xước chân tay không mất mạng là đã may mắn lắm rồi.”

“Thế nên anh mới quay về?”

“… Nói thế cũng đúng”, anh cười với dáng vẻ rất tự hào, “là anh tự xin phép nghỉ, công việc của anh cũng nhàn lắm, bây giờ được mời đi huấn luyện quân cũng tự thấy là đã có thành công rồi.”

Anh ấy chỉ nói đơn giản qua loa thế thôi nhưng tôi biết chuyện đấy không hề đơn giản tí nào.

Một Diệp Bổng kiêu ngạo như thế những lúc bị đẩy vào hang cùng ngõ hẻm thì tinh thần, suy nghĩ không thể giản đơn thế được.

Tôi tạm biệt anh, “Em phải về rồi.”

Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi môi không hề động đậy.

Tôi có chút giận dỗi nói, “Anh còn muốn hôn em nữa không?”

Lần này thì anh bỏ tôi ra, nói thật là tôi cũng hơi thất vọng nhưng không còn cách nào khác đành mở cửa đi về.

Buổi tối nằm trên giường tôi trở mình liên tục không sao ngủ được, tôi gọi điện cho Hạnh Tử, giọng chị ấy vẫn còn ngái ngủ, “Cô nương ơi, cô thứ lỗi cho nô tì được không, mấy ngày nay nô tì bận dịch sách, khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút…”

Tôi tâm sự, “Chị Hạnh Tử à, hôm nay em gặp Diệp Bổng đấy, em cảm giác như ngọn lửa tình yêu trong em lại bùng cháy, vậy mà em tưởng nó bị dập tắt từ lâu rồi không thể cháy lại được nữa.”

Hạnh Tử cười, “Nô tì tưởng từ trước đến giờ ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt cơ đấy.”

“Cũng có lúc nó đã tắt rồi, em thề đấy.”

“Thề của em chắc cũng giống khi em nói với bệnh nhân là tiêm một nhát không hề đau đớn gì. Hôm nay anh ta làm gì với em mà em hung phấn như uống phải thuốc kích dục thế?”

“Anh ấy… anh ấy hôn em.”

“Sau đó?”

“Sau đó chẳng có gì cả.”

“Thảo nào mà em hưng phấn đến nỗi không ngủ được, nói cho em biết nhé, bây giờ em hãy lập tức gọi cho anh ta bảo anh ta chuẩn bị phòng sẵn sàng rồi em chạy đến nay.”

Tôi ngạc nhiên, “… rồi sau đó?”

Chị ấy cười, “Sau đó ai về nhà nấy tìm gặp phụ mẫu của nhau, rồi mỗi người đi tìm người yêu của nhau nói những lời yêu thương với nhau. Hôn nhau thì đã là gì chứ, em còn sinh cho anh ta một đứa con mà anh ta có cảm động đâu, anh ta vốn đã không yêu em rồi, những vẫn còn hi vọng sau một đêm tình cảm của anh ta sẽ thay đổi vì có đứa con. Nếu có điều này thì cũng có thể coi là hai người vẫn còn tình cảm với nhau. Diệp Bổng là người có trách nhiệm và cũng là người có nguyên tắc, có khi hai ngày nữa anh ta lại chủ động gọi điện hẹn em ra ngoài đi tái hôn cũng nên, nếu vậy thì sao nhỉ? Điều mà em cần là con người anh ta, lúc ấy em sẽ đồng ý đi theo anh ta. Điều em cần là tình yêu, thế nên bây giờ hãy nhắm mắt lại đi ngủ đi và đợi một chàng hoàng tử tình nguyện trao cho em tình yêu xuất hiện, thế nhẻ.”

Nói xong Hạnh Tử dập điện thoại cứ như vẫn còn đang chìm trong mộng mị. Tôi không hiểu vì sao con gái càng lớn tuổi thì lại càng lạnh nhạt như thế. Trước đây tình tính chị ấy nhẹ nhàng duyên dáng y như một cô thôn nữ, từng cử chỉ đều rất ra dáng con gái một nhà tri thức gia giáo. Vậy mà bây giờ mở mồm ra là nói cái kiểu thô lỗ ấy, chẳng khác gì một bà chuyên gia tư vấn tình cảm khó ưa.

Con người này vừa khó ưa vừa đáng ghét.

Tôi nhắm mắt vào, ngọn lửa rừng rực trong lòng giờ tắt ngóm chỉ còn lại là một đống đá lạnh vụn vỡ, bà chị đáng ghét này nói cũng đúng, chỉ tội tôi học theo không nổi.

Tôi nằm ngẫm nghĩ, điều mà tôi muốn là con người anh, cũng là tình yêu của anh. Suốt buổi tối hôm ấy tôi trăn trở với cái ý nghĩ luẩn quẩn ấy, sáng hôm sau tôi đến bệnh viện với hai con mắt thâm quầng, thầy giáo nhìn thấy tôi như vậy lại mắng cho một trận tơi bời, tôi đành ngậm ngùi chịu mắng không hé nửa lời, ngoan ngoãn đi pha cho thầy ấm trà rồi đứng đó tạ lỗi với thầy với bộ dạng vô cùng đáng thương.

Cuối cùng thì thấy cũng nguôi giận, “Quả Quả, thày không muốn mắng con như thế nữa nhưng con cũng phải biết suy nghĩ một chút chứ, cứ thế này mãi sao được.”

Tôi chỉ biết đứng đó cười trừ, không nói nửa lời.

Tôi biết thầy cũng chỉ nghĩ cho tôi mà thôi, ông lo tôi sẽ mắc sai lầm nào đó. Làm trong cái nghề của tôi không bao giờ được phạm sai lầm, chỉ cần một lỗi nhỏ thôi cũng có thể gây ra tai nạn, hại người và hại cả mình nữa.

Nhưng đầu óc tôi thực sực đang rất lộn xộn, tôi nhớ Diệp Bổng đến phát điên mà không biết nên làm thế nào.

4.

Năm nay đến tháng 12 rồi tuyết mới rơi, như thế là cũng hơi muộn ở miền Bắc, tuyết rơi mấy ngày hôm nay phủ dày hết lớp này đến lớp khác nhưng không mang theo không khí lạnh.

Ngày nào tôi cũng cẩn thận đưa Diệp Lê đến nhà trẻ, có hôm Diệp Bổng cũng đến đón thằng bé về nhà, đương nhiên là anh ấy cũng tiện thể mời tôi về nhưng tôi rất ít khi đến đó. Chủ yếu là tôi đến viện thăm bác Diệp sau khi làm về, nhưng mấy ngày hôm nay đến đấy tôi không gặp Trác Nguyệt, nghe nói chị ấy bị điều đi phỏng vấn ở nơi xa. Nên chị ấy không đến đổi ca cho Thẩm Tịnh, anh bạn chí cốt của Diệp Bổng, mấy lần anh gặp tôi đến cười rất cáo già, anh đưa mắt nhìn tôi rất thờ ơ. Tôi cũng đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng, ai sợ ai chứ.

Nhưng trước mặt bác Diệp tôi chị dám khiêu chiến thế thôi, không dám làm chuyện gì hung hãn.

Anh ra ngoài đi lấy nước, tôi quay về bệnh viện tăng ca, bỗng anh chạy nhanh theo vừa cười vừa nói, “Này, em dâu.”

Tiếng gọi em dâu ấy làm tôi cũng thấy mát lòng mát dạ, nhưng tôi vẫn ra vẻ khó chịu lườm anh ta một cái, “Ai là em dâu của anh chứ?”

“Em đấy!” Anh ta không hề giận dữ nói tiếp, “Em dâu à, thằng Diệp nói em muốn tái giá phải không?”

“Tái giá cái gì chứ, anh nói khó nghe quá, bây giờ em với anh ta chỉ là quan hệ bình thường thôi.”

“Nghe nói ban đầu em li hôn với Diệp Bổng là vì băn khoăn về một cuộc sống bình thường như những người khác đúng không?”

“Sao cái gì anh ấy cũng nói với anh thế nhỉ?” Tôi giận ra mặt, “Chẳng lẽ không được sao? Thời trẻ người ta nông nổi, chẳng lẽ bây giờ không để người ta thông minh ra tí nào à? Em cũng vốn không phải là con ngốc chuyên đi theo đuổi người khác.”

“Thế tại sao em lại sinh Diệp Lê chứ?… Bọn anh nghe được chuyện này cũng suýt ngất, em thật mạnh mẽ, cuối cùng thì anh cũng biết vì sao em lại có biệt danh là phần tử khủng bố. Quả đúng là phần tử khủng bố có khác, tính sát thương rất cao, tàn nhẫn với người và cũng tàn nhẫn với cả mình nữa, chả trách thằng Diệp cứ dính lấy em.” Thẩm Tịnh lại huyên thuyên nói kháy tôi, “Người ta nói vậy chỉ là nịnh em tí thôi.”

Lại nhắc đến phần tử khủng bố làm tôi nhớ lại những chuyện buồn ngày xưa.

Tôi cũng đáp trả, “Ai cần anh nịnh chứ, mà anh Diệp đâu có dính lấy em đâu, phải là em dính lấy anh ấy mới đúng. Anh và anh ấy là bạn chí cốt của nhau thì chắc chắn phải là nói hộ nhau rồi.”

“Vậy anh có thể biết tình cảm của em dành cho Diệp Bổng có phải là có ý đồ không?”

Tôi tức giận ra mặt nhìn anh ta, “Em thật buồn thay cho ông thầy giáo văn cấp 1 của anh đấy, câu ấy mà anh dùng được trong văn cảnh này sao?”

Anh ta cười xảo quyệt, “Em giận à, chứng tỏ anh đoán đúng rồi nhé.”

Tôi chẳng buồn đáp lại anh ta, bắt nạt người khác vui lắm hay sao? Cũng đúng, đương nhiên là tôi biết đi ức hiếp người khác như thể là rất vui. Nên tôi mới không chịu bị cái tên chỉ được cái đẹp mã bên ngoài mà trong đầu rỗng tuếch này đem lời xúc phạm. Trên đời này không ai có thể xúc phạm tôi, không ai cả.

“Em dâu à, em đừng tức giận thế, anh không có ý gì khác đâu, anh chỉ muốn nói với em rằng, nếu em còn yêu thằng Diệp thì hãy cắt đứt với người khác đi. Diệp Tử là người rất cứng đầu, nó cũng rất tôn trọng lựa chọn của người khác nên chắc chắn sẽ không làm tổn thương tình yêu của người khác.” Thẩm Tịnh nói liền một mạch, “Nó không phải là…”

“Đúng, nhưng em có thể làm việc đó, em có thể làm tổn thương người khác, những gì mà em muốn nhất định sẽ không để người khác cướp mất, hơn nữa mấy chuyện như bắt cá hai tay hay hai mặt hai lòng thì em lại rất giỏi đấy.” Tôi nói mà không biết tôi đang nói gì, không thể chịu đựng được nữa tôi nhảy vào mồm anh ta mà nỏi, “Con người tôi đê tiện như thế vẫn không bằng Diệp Bổng nhà anh đâu, anh không cần phải nhắc nhở tôi, thôi chào nhé.”

Cuối cùng thì Thẩm Tịnh cũng ngậm mồm lại, tôi mong là cái tên vô lại ăn nói không suy nghĩ này mãi mãi không xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa. Tôi sôi máu lên nhưng cũng không thể không khâm phục bản lĩnh của hắn ta bởi trên đời này có mấy người dám chóc giận tôi thế đâu.

Trên đường về tôi ngồi áp mặt vào cửa kính xe bus, bên trên điều hòa tỏa rất ấm còn cửa kính thì lạnh toát, tuyết cũng rơi cùng tôi suốt cả đêm.

Vì mấy ngày này tuyết rơi liên tục nên lượng người bị cảm cúm và ngã bị thương cũng tăng vùn vụt. Cuối tuần làm tăng ca thấy Hạ Văn Kỳ đang chơi domino với Tiểu Lê trong phòng khách.

“Em về rồi à?”

Tôi vào tủ lạnh lấy một long coca cola, mắt nhìn anh ta rất khó chịu, “Đừng có giởi cái giọng như chồng em ra thế.”

“Dạo này em hay khó chịu bực mình hay càu nhàu rồi đấy, ăn ít mấy thứ như lẩu với bò nướng thôi nhé.” Hạ Văn Kỳ đẩy đẩy mắt kính lên, “Mẹ trẻ con ơi, lấy cho anh một lon coca nhé.”

Tôi ném cho anh ta một lon coca, anh vội vàng bắt lấy.

“Thì ra cũng là cao thủ đấy, thất lễ thất lễ.”

“Không có gì”, Hạ Văn Kỳ quay lạ hỏi tôi, “Em còn chiến tranh lạnh với mẹ em không?”

“Mẹ em ở nhà anh không muốn về nữa rồi, chắc là có cảm tình với bố anh mất rồi.”

“Nói linh tinh” Hạ Văn Kỳ cười lớn, “Cô nương à, tôi cũng phải ở nhà em mấy ngày, bác anh mới đến chơi, mẹ anh với mẹ em dạo này đang chơi trò gì mà thấy mê lắm, với lại chắc cũng không muốn nhìn mặt em nên không muốn về đấy.”

Tôi không hề nao núng, “Bà ấy không sợ con gái xinh đẹp của bà ấy sẽ bị một kẻ biến thái như anh hãm hiếp rồi sát hại hay sao?”

“Anh thì thích giết trước rồi mới làm việc đó cơ, không thì lúc ấy mặt đối mặt ngượng lắm.”

“Này này… anh đang nói linh tinh trước mặt con trai em rồi đấy.”

Diệp Lê ngẩng đầu lên nói rất thản nhiên, “Con không nghe thấy gì đâu ạ.”

Tôi cũng hết cách với nó.

Nhưng dù sao Hạ Văn Kỳ ở đây thì cũng tốt, ít nhất thì hàng ngày tôi không phải đưa Diệp Lê đi ăn KFC. Tôi vẫn nhớ tay nghề nấu ăn của anh, hôm ấy anh làm hai món rất đơn giản, tôi ăn một lúc hai bát cơm, đến bát nước canh cũng không bỏ sót.

“Nếu ai không biết chắc tưởng anh đi tị nạn ở châu Phi.”

“Em mới giống dân tị nạn châu Phi, mặt mũi thì nhợt nhạt vàng vọt, trông như vừa bị nhúng vào formalin ấy.”

Tôi hỏi anh, “Thế khi nào thì anh về? Vụ đấy đã giải quyết xong chưa?”

Anh lắc đầu, “Xong rồi.”

“Thế anh còn lắc đầu cái gì?”

“Đường Quả, chúng mình kết hôn thì sao nhỉ?”

Tôi hơi bị bất ngờ, đầu óc chưa kịp nghĩ nên nói gì, tôi lắc đầu, “Chẳng sao cả, em đã có hai anh chàng Thúy Thúy và Toái Toái làm bạn rồi, cuộc sống cũng không đến nổi nào.” Tôi nói xong chợt thấy anh có vẻ hơi thất vọng như vừa bị tạt gáo nước lạnh, “Thế giới của em, liệu anh có thật sự yêu nổi không? Ngày trước anh đã bận với việc khác rồi cơ mà.”

Anh chậm rãi nói, lòng nặng trĩu, “Bây giờ vẫn chưa muộn mà.”

“Đến cả Vu Nhã Chí mà em còn không cần, chẳng lẽ em lại cần anh.”

“Đấy là Vu Nhã Chí không cần em đấy chứ, em yêu cái kiểu nghệ sĩ tài tử ấy thì ai mà chịu nổi.” Không đợi tôi phát hỏa, anh nói tiếp, “Em thấy đấy, dù sao thì cả hai người họ đều không thể chịu đựng em được, nếu có ngày một người chấp nhận nói lời chia tay thì cũng không có gì là khó khăn cả.”

“Hay là sau này anh đi hợp tác với anh bạn cảnh sát ngớ ngẩn của anh mà đi phá án, trông anh khác người quá đi.”

Anh vừa thu dọn bàn domino vừa nói: “Ừ, khác người thì mới theo đuổi được tốc độ yêu chóng mặt của cô nương.”

Lâu rồi tôi mới được ngồi nói chuyện với Hạ Văn Kỳ, ăn cơm xong Diệp Lê vào phòng xem hoạt hình, chúng tôi nói chuyện câu được câu chăng và ngồi xem thời sự. Năm nay mùa hè thì sạt lở đất, mùa đông thì bão tuyết, lở tuyết, đường cao tốc thì tắc nghẽn lại thêm hàng loạt các vụ tai nạn, tuyết đông trên mái nhà tưởng như sắp sập mái, thông tin liên lạc thì đứt đoạn. Xem ra những nỗ lực khác phục, hạn chết thiên tai của con người cũng chỉ là muối bỏ bể mà thôi, nhưng dù sao thì mọi người cũng có ý thức cùng nhau góp sức để khắc phục khó khăn.

Không hiểu vì sao hôm nay tôi lại ngủ ngon thế, có lẽ là vì Hạ Văn Kỳ đã trở về bình ăn vô sự sau cuộc truy kích ấy, bây giờ lại có thể trêu đùa nhau, tôi cảm thấy đây đúng là người mà tôi cần quan tâm, nghĩ thế nên hôm nay tôi ngủ rất ngon.

Trong buổi họp sáng thứ hai, viện trưởng cho tập trung khẩn cấp hai nhóm tình nguyenj đi giúp đỡ nhân dân bị nạn ở vùng núi và trên đường cao tốc.

Thầy Nhất Đao Thiết đi quanh phòng một vòng quan sát rồi hỏi tôi, “Em thật sự muốn đi à?”

“Đi chứ ạ.” Tôi đang chen chân vào phòng điền vào bản đăng kí, “Tại sao lại không đi chứ?”

“Thế tại sao em lại muốn đi?” Thầy dọa tôi, “Không cẩn thận có khi là mất mạng như chơi đấy, em mà đi lần này có khi không còn đường về đâu.”

“Chẳng phải thầy đã dạy chúng em là cần phải có tinh thần hi sinh quên mình và yêu thương đồng loại hay sao?”

“Những người ấy thì thầy sẽ bắn cho một phát là xong.” Thầy chỉ vào mũi tôi nói, “Em thích thì em cứ làm đi vậy.”

Tôi chạy ra ngoài thò đầu ra nhìn theo thầy, nói rất dõng dạc, “Thầy ơi, em đi ròi, nếu có vấn đề gì thì thầy đừng quên đóng tiền đảng phí cho em nhé.”

Quyển số vứt đến chỗ tôi, tôi liền cắm cúi điền thông tin vào bản đăng kí.