Type-er: Gabeo

5

Ăn xong mấy quả trứng luộc, tôi lại lên hứng ngồi huyên thuyên kể chuyện cười, khi đêm đã khuya, chúng tôi người nào người nấy về phòng của mình.

Đợi đến khi về phòng rồi tôi mới khóc. Con người ta thật lạ, lúc buồn khóc, lúc vui cũng khóc. Tôi lấy trong ba lô ra một cái hộp to rồi lấy trong hộp đồ ra Thúy Thúy, tôi ôm nó xúc động khóc, Thúy Thúy à, giờ khắc lịch sử ấy chỉ có mày ở đó, cuối cùng thì khó khăn của tao cũng tìm được lối thoát rồi.

Đêm hôm đó tôi vui đến mức ngôi nói chuyện với Thúy Thúy thâu đêm, đến khi tờ mờ sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Bổng gọi tôi dậy ăn sáng, tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa. Vẻ mặt của anh trông thật khó coi, anh sốt sắng kéo tôi vào trong rồi chỉ vào mặt tôi mắng: “Anh tin là chỉ có em mới có những ý định bí mật như thế, mau thu dọn đồ đạc đi, dọn sạch sẽ! Em định khiến chị dọn phòng ở đây đau tim mà chết à? Em đảm bảo với ai, em đúng là đứa trẻ vô ý thức!”

Diệp Bổng mắng một tràng như thế thì người đang lơ mơ như tôi cũng biến mất hết, tôi chỉ biết chớp chớp mắt giả như rất đáng thương.

“Lần sau…”

“Em vẫn dám có cả lần sau nữa cơ à?” Diệp Bổng tức giận, “mau thay quần áo đi, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ về.”

“Vậy là không ngâm suối nữa à?”

“Lại còn ngâm gì nữa, huyết áp của anh đang tang vù vù đây này, còn ngâm nữa thì chắc đau tim chết mất!”

Chọc cho Diệp Bổng tức điên lên mà chạy mất là ý của tất cả mọi người trong kí túc, Trương Miên sung sướng vô cùng, ý đồ của anh ta cuối cùng cũng thực hiện được. Lúc quay về nhà, Trương Miên lên xe ngồi xem cho cái cổ của Diệp Bổng. Hôm qua tôi cắn rất đau đến mức quanh miệng tôi đỏ ửng lên giống như đang phát hỏa. Nhưng dấu răng ấy rất ngay ngắn, nhỏ đều tăm tắp, tôi thầm cảm ơn Điền mỹ nữ đã cho tôi đi chỉnh răng hồi tôi bị vẩu.

Trương Miên cười hì hì chỉ vào vết răng trên cổ Diệp Bổng nói, “Ồ, nội công của tên lính này thật thâm hậu, tôi chưa từng được chứng kiến bao giờ.”

Diệp Bổng như bị đứt dây thần kinh, trên mặt đường trơn trượt chiếc xe chạy như bị cuốn đi. Tôi và Trương Miên cùng hét toáng lên còn anh thì chỉ khẽ nhếch mép, trong đoi mắt sáng ngời của anh ẩn chứa một nụ cười đầy tinh nghịch, đúng là một kẻ xuất tính!

Tôi oán trách, một người xấu tính như thế sao tôi lại có thể yêu được chứ!

Vậy là tôi đã có một kì nghỉ hè thật vui và đáng nhớ.

Mỗi sáng đứng trước gương tôi đều thấy khuôn mặt tròn với việc cằm nhọn ấy sao mà đáng yêu thế, đôi mắt rạng ngời niềm vui, nếu như anh Fuji Shusuke trong phìm “Hoàng tử bóng rổ” có em gái thì chắc chắn cũng giống mình thôi. Lão Đường và Điền mỹ nữ lúc vừa bắt đầu thì rất lạnh lùng, đến tận sáng sớm một hôm nào đó, tôi mở mắt ra thì nhìn thấy trên trán tôi có dán một mảng giấy màu vàng, bên trên không biết là vẽ hươu vẽ vượn gì nữa, đấy là vật giúp tôi tránh được tà ma của các thi thể.

“Lão Đường, đây là cái gì thế ạ?”

Lão Đường nói: “Cái đó là do mẹ con đi cầu ông Lý Bán Tiên, thầy bói ở trước cổng siêu thị đấy.”

“Con nhớ là lão Lý Bán Tiên này đã bị bắt và đi cải tạo hai lần rồi cơ mà!” tôi dở khóc dở cười, “Mỹ nữ ơi mau đòi lại tiền về đây.”

Điền mỹ nữ mồm vừa nhai quẩy vừa lừ mắt một cái không thương tiếc: “Thế để mẹ dáng thêm cái nữa, nhìn bộ dạng con thế này mới thảm làm sao.”

Tôi cầm cốc sữa đậu nành lên uống một hơi hết, ngọt quá, đến cả không khí cũng ngọt, tôi nói: “Con vui quá nên mới cười.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vui thế, cứ úp úp mở mở.” Lão Đường đoán gì đón non, “… có phải Hạ Văn Kỳ đang theo đuổi con không?”

Nhắc đến Hạ Văn Kỳ là mặt tôi trắng bệch ra.

Lão Đường và Điền mỹ nữ thấy tôi có vẻ khó chịu nên cả hai người đều rất ngạc nhiên, ai biết đâu giờ trong lòng tôi đang rỉ máu, Hạ Bán Tiên ơi Hạ Bán Tiên, tiền ăn cả năm ư, bao nhiêu tiền cho xuể?! Ôi cái điện thoại Sony của tôi! Còn cả cái laptop mới nữa! Ôi những bộ quần áo đẹp của tôi!... Tôi chán nản trèo lên bàn nằm như một xác chết.

“Không sao, yêu thì cứ yêu, cưới thì cứ cưới, càng sớm có cháu bế lại tận dụng được lúc còn trẻ khỏe.” ĐIền mỹ nữ càng nói càng thấy vui, “Hạ Văn Kỳ cũng không đến nỗi nào, lần trước đến nhà chúng ta còn mang theo thịt hun khói nữa, thịt hun khói bố cậu ta làm ăn thì khỏi chê luôn.”

Lão Đường góp vui vài câu, “Đúng đúng, bánh chẻo mẹ anh ta làm cũng rất ngon, lại cả cà tím nhồi tôm nữa chứ!”

Điền mỹ nữ càng vui hơn, “Đúng đấy, bộ cậu ta còn biết sửa điều hòa nữa đấy, lần trước điều hòa nhà mình cũng là ông ấy sửa cho đấy!”

“Bố anh ta đến nhà chúng ta sửa điều hòa lúc nào vậy bố mẹ?”

“Lần đó con không ở nhà, cái điều hòa bị hỏng, biết bố Hạ Văn Kỳ bán điều hòa nên mẹ nghĩ chắc chắn ông ấy biết sửa điều hòa. Còn nữa, ông ấy còn đổi miễn phí cho chúng ta một số linh kiện nữa…”

Vậy là bàn từ chuyện Hạ Văn Kỳ lại chuyển sang chuyện món thịt hun khói và bánh chẻo của bố mẹ anh ta, lại chuyện tại sao bố Hạ Văn Kỳ là nhiệt tình đến sửa điều hòa nhân lúc Lão Đường đi vắng, lại còn đổi miễn phí mấy thứ linh kiện. Đứa con gái bé bỏng này chẳng hề biết mấy chuyện ấy nên đành nhường chiến trường này cho họ, lặng lẽ xỏ giày lẻn ra ngoài.

Thực ra quan hệ giữa hai nhà chúng tôi chẳng rõ ràng lắm, từ nhỏ tôi và anh ta đã không hợp nhau, lên cấp 2 tôi và anh ta ngồi cùng bàn nên cũng thân thiết hơn chút, từ đó là bắt đầu rủ nhau làm bậy. Lần căng thẳng nhất là lần tôi và Hạ Văn Kỳ đánh gãy xương sườn một thằng bé vòi tiền, nó là học sinh khóa dưới. Thế là nhà trường mời ngay phụ huynh chúng tôi đến đề nghị phạt chúng tôi một tuần. Thầy chủ nhiệm mặt lạnh như tiền nói chuyện với mẹ tôi và mẹ anh ta là hai đứa chúng tôi đã mắc quá nhiều lỗi, hai bà mẹ khóc như mưa như gió, kết quả là thầy đành phải miễn cưỡng làm một việc không ai muốn là quay ra an ủi hai bà mẹ.

Sau đó mẹ đến đón tôi còn mẹ Hạ Văn Kỳ đến đón anh ta, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm tại một nhà hàng gần trường.

Vừa vào phòng ăn mẹ Hạ Văn Kỳ liền lau mặt rồi ôm thằng con trai vào lòng hiện từ nói: “Con trai, con làm tốt lắm, đáng đánh, nhưng các con đánh nhau như thế là hơi quá đấy. Lần sau mà có gặp con người ấy thì cứ mang cái thùng sắt chụp vào đầu nó mà đánh, đảm bảo nó không có chỗ mà đứng khóc.”

Hai bà mẹ này mà kết hợp với nhau thì đúng là rất có thế lực, họ thấy tiếc vì không gặp nhau sớm hơn.

Sau này, tôi mới biết mẹ Hạ Văn Kỳ làm ở phòng cảnh sát điều tra của Bộ Công an.

Nhưng hai cái mầm họa chúng tôi ngoài việc cùng nhau làm bậy thì không thể có khả năng thứ hai anh ta theo đuổi tôi, cái mặt cá ươn của anh ta mà không hóa đá thì tôi sẽ tôn anh ta làm ông tổ.

Tôi đến nhà Hạ Văn Kỳ chơi, bố anh đã đi bán hàng, mẹ anh thì đang xem kịch, lúc thì ồ lên “ôi dào” đến là khó chịu, anh ta thì đang trên ban công vẽ cây vẽ cối.

Hạ Văn Kỳ ngoảnh lại chào một câu xanh rờn: “Ồ, thời gian đi tìm bạn đời đã đến rồi sao?”

Tôi đá cho hắn một cái: “Đến cái đầu ông ý!”

Hắn ta đã phòng bị cẩn thận, tránh cú đá của tôi, quay ghế ngoảnh lại, cái mặt cá ươn ấy cười: “Tiền ăn cả năm đấy, cậu đồng ý rồi nhé.”

Tôi điên tiết ném thẳng cái gối vào mặt cậu ta: “Đồng ý cái đầu cậu ý.”

Lúc ấy mẹ cậu ta đẩy cửa vào, bác cầm trên tay dĩa hoa quả: “Quả Quả, cháu đồng ý chuyện gì thế?”

Tôi giật mình nhảy cẫng lên, cười đầy thiện cảm: “Cô à, cháu đồng ý là cô đã chăm sóc anh ấy quá chu đáo, chắc là vất vả lắm. Cháu vừa bảo với Kỳ Kỳ là tiền ăn của anh ấy năm nay cháu sẽ bao hết, ai bảo cháu là chị của nó.”

Hạ Văn Kỳ tỏ vẻ mặt đầy ghê tởm. Nó đợi lúc mẹ ra ngoài xem tiếp vở kịch rồi mới nói: “Lát nữa nếu cậu dám nhận tiền lì xì của mẹ tớ thì tớ sẽ nhổ hộ cái gai trong mắt cậu đi.”

“Nhổ đi nhổ đi, không có gai Diệp Bổng chắc chắn sẽ không thích tớ nữa, cả đời này tớ chờ đợi để trao cho cậu.”

Hạ Văn Kỳ đang tưởng tượng vẽ bức tranh, bộ mặt cá ươn ấy chợt biến sắc: “Bà tổ ơi, cậu tìm tớ làm gì?”

“Để tâm sự cùng cậu, trao đổi về những điểu yếu của người đàn ông.”

“Điểm yếu?” Hạ Văn Kỳ nói, “phần dưới của con trai à?”

Tôi cầm một hộp màu đỏ lên, bỗng nhiên tôi lại bị hớp hồn bởi hình ảnh bầu trời xanh nhưng xám xịt đang treo trên giá vẽ.

Hạ Văn Kỳ ngồi bần thần nói: “Cậu có muốn biết mình nghĩ gì không? Giống như việc bây giờ của nhà cậu hiện tại Diệp Bổng đang thất tình đúng không, biểu hiện trên mặt như thế nào thì cứ thế thôi, đó là vì anh ta không muốn mất người yêu, cũng không muốn làm người luôn quan tâm anh ta phải đau lòng. Thực ra Diệp Bổng chắc chắn sẽ bước ra từ trong bóng tối nhưng vấn đề thời gian mới là quan trọng, nếu cậu có thể rút ngắn được khoảng thời gian đó thì tức là cậu đã chiếm ưu thế trong chuyện tình cảm của hai người rồi.”

“Vớ vẩn, cậu nói một cách cụ thể xem nào, nếu cậu rơi vào trường hợp của tớ thì cậu làm gì để không bị rơi vào bế tắc.”

“Bà tổ ơi, tớ cũng hết cách với cậu rồi đấy.” Hạ Văn Kỳ liếc mắt qua, “Cậu tự nghĩ đi.”

Tôi biết đến tìm Hạ Văn Kỳ là một việc đúng đắn, trên giá sách của nó bày đầy sách tâm lí mà, nó cũng không phải là người hay đi dọa người khác. Ý của Diệp Bổng là muốn cho tôi một cơ hội, nhưng trái lại tôi lại thấy mình đang rơi vào thế thắt nút cổ chai, giống như việc tôi đang cầm một chùm chìa khóa của một kho vàng nhưng trên những cánh của ấy lại có đầy những lỗ nhỏ, nếu tôi cho nhầm chìa khóa vào một lỗ nào đó thì cái kho vàng ấy sẽ nổ tung.

Tôi chỉ có cơ hội này thôi.

Tôi phải lấy hết dũng khí ra để cá cược với hạnh phúc của mình một lần xem sao.