Trời chiều ngả về hướng Tây, trên mặt mỗi người đều mang những cảm xúc khác nhau.

Quý Tiêu thì tràn đầy kinh ngạc khi Kiều Nghê gọi tên mình.

Phòng Nhất Minh lại càng kinh ngạc hơn.

Tuy trên mặt Ngụy Khinh Ngữ không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nàng không khỏi sinh ra nhiều mâu thuẫn với cái người Omega mang hương xoài đang gọi tên Quý Tiêu này.

Kỳ Kỳ lại bất đồng với mọi người, vẻ mặt ngây ngô hỏi thẳng: “Sao em lại đến đây?”

Kiều Nghê không chút luống cuống, dưới cái nhìn chăm chú của bốn người đứng vào giữa Quý Tiêu và Kỳ Kỳ, hỏi ngược lại: “Sao tôi lại không thể đến?”

Nàng giơ túi nhựa trong tay lên, quay đầu nói với Quý Tiêu ở bên cạnh: “Tôi nghe nói chị Quý Tiêu bị thương, cho nên đặc biệt đến thăm chị ấy.”

Gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, dường như Ngụy Khinh Ngữ lại ngửi được hương xoài làm nàng cảm thấy ngột ngạt trong lòng.

Nàng im lặng nhìn hạt đậu nhỏ ở đâu xuất hiện trong tầm mắt này, lông mày không khỏi nhăn lại.

Quý Tiêu có vài phần thụ sủng nhược kinh*, không ngờ cô nàng kiêu ngạo ương ngạnh này còn có thể thân thiết đến vậy.

(*Thụ sủng nhược kinh (tiếng Trung: 受宠若惊): Ý nói việc bỗng dưng nhận được sự sủng ái cưng chiều mà sinh ra cảm giác vừa vui vẻ vừa lo sợ.)

Cô nhận lấy thuốc Kiều Nghê đưa đến, nói: “Chỉ là vết xước nhỏ thôi, không phải chuyện gì lớn.”

Kiều Nghê nghe vậy thì trên mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi cong lên, đáng yêu như hạt điều vậy.

Nàng chỉ chỉ gói thuốc to trong tay Quý Tiêu, nói: “Những thứ trong này đều là thuốc em mua cho chị, nghe nói dùng đặc biệt tốt, cũng có công hiệu trong việc hồi phục miệng vết thương.”

Quý Tiêu nhìn vào túi thuốc to, vừa đi vừa nói: “Cảm ơn em, em có tâm quá.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân

2.

Sau Khi Thất Tình, Tôi Khóc Ở Trong Mơ Của Trùm Trường

3.

Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

4.

Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi

=====================================

“Cảm ơn gì đâu chứ.” Kiều Nghê phất phất tay, lại nói: “Chắc là chị Quý Tiêu đã quên, hồi còn học cấp hai em và chị đã từng gặp nhau một lần rồi.”

Giọng nói của thiếu nữ mang theo vài phần kiêu ngạo, trong lúc nói ánh mắt còn vô tình lướt qua tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ.

Trong đôi mắt toát lên vẻ khoe khoang rõ ràng, giống như đang nói cho Ngụy Khinh Ngữ nghe rằng tôi đã quen biết chị ấy từ khi còn học cấp hai, còn sớm hơn cả chị nữa đấy.

Chỉ là, Quý Tiêu vốn là người xuyên từ nơi khác đến nên căn bản không biết mấy chuyện mà Kiều Nghê nói.

Cô đi vòng qua Kiều Nghê, nhìn Kỳ Kỳ sau lưng nàng, bộ dạng không nhớ rõ: “Có việc này sao?”

“Ừ… Đại loại vậy.” Kỳ Kỳ nhìn Kiều Nghê trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu, “Lúc đó mình đánh tên đó không nhẹ, gọi cậu đến giúp mình dọn dẹp rắc rối.”

Quý Tiêu thấy thế vội bày ra dáng vẻ bừng tỉnh: “À à, thì ra là lần đó.”

Kiều Nghê thấy Quý Tiêu đã nhớ lại, tiếp tục nói: “Em vẫn luôn không có cơ hội để cảm ơn chị Quý Tiêu.”

Khi nói cô gái nhỏ chắp tay ra sau lưng, làn váy màu xanh lá đậm cũng hơi chuyển động theo động tác của nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn hơi đầy đặn mang theo vài phần tươi cười nịnh nọt, nhìn từ xa trông có vài phần thanh tú mê người.

Trời chiều dừng lại sau lưng hai người, gương mặt Quý Tiêu ôn hòa cầm túi thuốc Kiều Nghê mang đến.

Hình ảnh hai người đứng chung một chỗ như một bức tranh thanh xuân tươi đẹp, đẹp đến mức làm Ngụy Khinh Ngữ nhìn đến chói mắt.

“Bíp bíp!!”

Âm thanh chói tai cắt ngang cuộc nói chuyện của Kiều Nghê và Quý Tiêu.

Từ phía xa có một chiếc xe tải chở đất cát đang chạy băng băng trên đường, bấm còi inh ỏi lên với năm người đang đứng bên lề đường.

Mọi người thấy thế vội tránh sang hai bên.

Kiều Nghê được Kỳ Kỳ kéo đi cũng muốn đưa tay kéo Quý Tiêu qua cùng, nhưng trước mắt cô lại xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh.

Mặt Ngụy Khinh Ngữ không chút cảm xúc kéo lấy Quý Tiêu còn đang chưa kịp phản ứng lại, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy bàn tay cô.

Bụi bay mù mịt, trong đôi mắt Kiều Nghê đột nhiên toát lên vẻ kinh ngạc.

Cô gái nhỏ chú ý đến trên cổ tay Ngụy Khinh Ngữ lộ ra chiếc vòng tay dây bện màu đỏ, trên dây có một giỏ đào nhỏ màu nâu đang lung lay theo chuyển động của nàng, mà trên tay Quý Tiêu cũng có một chiếc vòng tay giống y như đúc.

Tại sao lại có thể như vậy…

Xe tải ầm ầm chạy qua, Ngụy Khinh Ngữ hỏi Quý Tiêu ở bên cạnh: “Không có việc gì chứ.”

Giọng nói của nàng thiếu nữ vẫn bình thản như trước kia, đèn đường phủ xuống thân thể có chút gầy của nàng, đổ bóng lên đầu vai Quý Tiêu.

Ngón tay mềm mại dán chặt trên cổ tay cô, xuyên qua lớp vải mỏng manh thấm thêm chút hơi ấm.

Quý Tiêu ngửi được hương bạc hà gần trong gang tấc, thất thần lắc đầu: “Không có việc gì.”

Cô thật không ngờ, trong tình huống vừa rồi phản ứng đầu tiên của Ngụy Khinh Ngữ lại là kéo mình đến bên cạnh nàng.

Trái tim người thiếu nữ nhảy lên kịch liệt.

Những cảm xúc khó hiểu cứ quẩn quanh giống như hương bạc hà này vậy, tựa như một thứ hư vô mờ ảo cứ mãi quanh quẩn bên cạnh cô.

“Trời ơi, Ngụy Khinh Ngữ, phản ứng của cậu cũng nhanh thật đó.”

Phòng Nhất Minh đứng dậy từ trên đất sau khi bị Ngụy Khinh Ngữ đẩy ngã sang bên ven đường, cô cất tiếng kinh thán đánh vỡ bầu không khí khó hiểu giữa hai người.

Chỉ thấy cô vừa phủi bụi trên người, vừa nhìn Ngụy Khinh Ngữ, người đã đẩy ngã mình chỉ bằng một bàn tay, nói lời cảm ơn: “Nếu không có cậu, sợ là tôi đã bị chiếc xe tải bất lương kia đụng trúng rồi, thật lòng cảm ơn cậu.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì lặng lẽ nhẹ nhàng buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy Quý Tiêu ra, khẽ gật đầu với cô ấy, nói: “Không có gì, cậu không cần khách sáo vậy đâu.”

Kỳ thực nàng cũng không biết tại sao vừa rồi bản thân lại có thể có phản ứng nhanh đến như vậy.

Rõ ràng một giây trước đó bản thân còn đang thất thần…

“Phải tố cáo tên tài xế xe tải bất lương này mới được.” Kỳ Kỳ nói xong cũng dẫn Kiều Nghê đến hội họp cùng mọi người.

Quý Tiêu cũng cưỡng chế rung động trong lòng, giả vờ điềm tĩnh như không có việc gì mà phụ họa theo: “Đúng vậy, nguy hiểm quá rồi.”

Đang nói thì cách đó không xa có một sạp bán kẹo bông giăng đèn lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hương kẹo ngọt theo gió bay đến, trấn an cảm xúc sợ hãi bởi chiếc xe tải vừa rồi.

Kỳ Kỳ nhìn Kiều Nghê có chút mất hồn mất vía, cho rằng nàng mới vừa bị chiếc xe tải kia dọa vẫn chưa hết sợ, liền hỏi: “Có muốn mua một cây kẹo ăn cho đỡ sợ không?”

Kiều Nghê nghe vậy thì thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, nhìn thoáng qua cái sạp nhỏ cách đó không xa, nắm chặt lấy ba-lô tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói: “Chị mua thì tôi ăn.”

Kỳ Kỳ: “Màu hồng?”

Kiều Nghê: “Ừm.”

Kỳ Kỳ nhìn cô nàng Kiều Nghê này dù có thế nào cũng không quên ăn, liền bật cười rồi xoa nhẹ đầu nàng.

Rồi sau đó vừa đi đến bên đường đối diện, vừa nói với ba người Quý Tiêu: “Mọi người chờ một chút, mình đi mua cho em ấy cây kẹo bông.”

Nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của Kỳ Kỳ và Kiều Nghê, Quý Tiêu và Phòng Nhất Minh cũng nhại giọng theo: “Chị Kỳ Kỳ, chúng em cũng bị kinh sợ, chúng em cũng muốn——”

Nghe được thanh âm ra vẻ kệch cỡm của hai người, Kỳ Kỳ cũng cười thành tiếng.

Cô phất phất tay rồi nói: “Được, chị cũng sẽ mua cho hai em.”

Nhìn Kỳ Kỳ đứng trước sạp kẹo bông, Quý Tiêu nhớ đến lời Phòng Nhất Minh nói với mình.

——Người đánh bại được Kỳ Kỳ chỉ có Kiều Nghê.

Đang lúc nàng muốn nói vài lời trêu chọc Phòng Nhất Minh, đột nhiên Quý Tiêu lại rời tầm mắt sang phía Ngụy Khinh Ngữ, dường như nàng cũng đang nhìn chằm chằm vào sạp kẹo bông ở bên kia đường.

Chỉ là mái tóc đen dài rũ xuống trước ngực vừa vặn che mất nửa gương mặt nàng, tuyệt nhiên làm người ta không nhìn ra được nửa phần cảm xúc trên đó.

Đèn đường phía sau mờ tối, Quý Tiêu dựa vào vào ánh trăng để mượn thêm vài phần dũng cảm, vụng trộm nhìn về phía nàng thiếu nữ bên cạnh.

Những ánh đèn màu xoay tròn phản chiếu vào đôi đồng tử xanh biếc ấy, mỗi một cái chớp mắt thì cây kẹp bông lại lớn thêm môt vòng.

Vốn Ngụy Khinh Ngữ cũng rất ít khi bộc lộ suy nghĩ của bản thân, nhưng Quý Tiêu lại thấy được vài phần khát vọng trên gương mặt của nàng.

Mới vừa rồi chỉ có cô cùng với Phòng Nhất Minh và Kỳ Kỳ muốn ăn kẹo bông, chẳng phải chỉ có nàng là không có sao…

Không biết có phải là do cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh hay không, Ngụy Khinh Ngữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tiêu.

Đôi mắt màu vàng cam không kịp phản ứng để né tránh, vừa lúc bị nàng bắt được.

“Nhìn cái gì?” Ngụy Khinh Ngữ nhìn thẳng vào mắt Quý Tiêu, nghi ngờ hỏi.

“Không…” Quý Tiêu thu hồi tầm mắt, cúi đầu ho nhẹ một cái để che giấu sự xấu hổ khi hành vi nhìn trộm bị phát hiện.

Rồi sau đó cô nắm lấy quai ba-lô, nói với mấy người còn lại: “À… Mọi người chờ ở đây, mình đi xem Kỳ Kỳ thế nào.”

Dứt lời, Quý Tiêu chạy nhanh đến chỗ quầy kẹo bông nơi Kỳ Kỳ đang đứng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng thon gầy của cô ấy, có cảm giác dường như người này đang chạy trối chết.

Trong đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ hiện lên ý cười không quá rõ ràng, nhưng còn chưa đợi nàng nhìn thêm vài lần thì đã cảm thấy như có ai đó đang kéo lấy áo mình.

Kiều Nghê trút xuống sự kiêu ngạo trên người, hỏi nhỏ với Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy Khinh Ngữ học tỷ, chị có thể cho em biết vòng này mua ở đâu không?”

Ngụy Khinh Ngữ nhìn theo tầm mắt Kiều Nghê, mới phát hiện chiếc vòng giỏ đào trên cổ tay mình không biết đã bị lộ ra từ lúc nào.

Nàng nhìn Phòng Nhất Minh đang lạc vào cõi tiên ở bên cạnh, lại nhìn sang Quý Tiêu ở phía xa, không hiểu sao trong lòng sinh ra vài phần ích kỷ.

Cảm xúc này như thúc đẩy nàng, để nàng nói nhỏ với Kiều Nghê: “Cô mua không được đâu.”

Kiều Nghê vẫn chưa biết ý nghĩa của chiếc vòng này, cho rằng đây chỉ là một chiếc vòng thỉnh từ một ngôi chùa bình thường nào đó, tiếp tục truy vấn: “Là thứ rất khó mua được sao? Chị nói em biết được không.”

Cô gái nhỏ không giấu được chuyện gì, tất cả đều tràn đầy trong đôi mắt sinh động kia.

Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Nghê, Ngụy Khinh Ngữ sờ chiếc vòng trên cổ tay, nói: “Đây là hai chiếc vòng mà mẹ tôi tự tay khắc cho chúng tôi.”

“Trên thế giới chỉ có hai cái.”

Giọng nói của nàng thiếu nữ vẫn là vẻ nhàn nhạt như trước, nhưng Kiều Nghê lại nghe thấy thanh âm của một chút may mắn còn sót lại trong lòng đang vụn vỡ.

Rõ ràng Ngụy Khinh Ngữ vẫn giống như lần gặp ở trong phòng học trước đó kia mà, chị ấy còn nói mình và Quý Tiêu không có bất kỳ quan hệ gì.

Nhưng Kiều Nghê lại có thể nghe ra được trong lời của nàng rằng quan hệ của hai người không ai có thể thay thế được.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến việc vừa rồi khi đưa thuốc cho Quý Tiêu, bản thân còn cố ý nhắc đến mối liên quan rất mỏng manh trước kia của hai người, giờ nghĩ lại lại cảm thấy thật buồn cười.

Ngụy Khinh Ngữ im lặng nhìn Kiều Nghê, không nói thêm điều gì.

Nàng nghĩ nếu Kiều Nghê còn muốn hỏi gì, nàng cũng không ngại nói chuyện khi còn nhỏ của nàng và Quý Tiêu cho nàng ta nghe.

Gió nhẹ lướt qua vầng trán Ngụy Khinh Ngữ, mới vừa rồi đôi mắt xanh thẳm của nàng còn đầy sảng khoái, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ngưng trệ lại.

Nàng nhìn Kiều Nghê đang đứng trước mặt, vẻ mặt đầy phức tạp.

Nàng đang làm gì thế này?

Sao bản thân lại muốn làm ra loại chuyện ấu trĩ như vậy chứ?

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lúc này, thanh âm của Quý Tiêu truyền đến từ nơi không xa, cắt ngang suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Tiêu, lại nhìn thấy cô ấy đang cầm hai cây kẹo bông còn to hơn cả khuôn mặt đứng trước mặt mình.

Ngụy Khinh Ngữ còn chưa ý thức được Quý Tiêu đang muốn làm gì.

Lại thấy trong đôi mắt cô gái hàm chứa chút ý cười, đưa một cây kẹo bông hơi lớn một chút về phía nàng.

“Đây.”

“Đây là ý gì?” Ngụy Khinh Ngữ đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi câu này.

Giọng nói bình tĩnh từ trước đến nay của nàng giờ đây lại khẽ run rẩy vì sự kinh hỉ trong lòng.

“Kẹo bông gòn, mua cho cô đó, là vị nguyên bản.

Cầm nhanh lên, tay tôi giơ muốn mỏi luôn rồi này.”

Nói xong, Quý Tiêu không chút khách sáo nhét kẹo bông đang cầm vào trong tay Ngụy Khinh Ngữ.

Giống như lần trước đưa xiên mực nướng cho nàng còn đặc biệt không thêm ớt vào, hay là khi đưa ly trà sữa nóng kia cũng vậy.

Ánh chiều tà chiếu bóng hai người chồng lên nhau, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ cúi xuống cắn nhẹ một miếng lên kẹo bông trắng tinh này.

Hương vị đậm đà hòa tan trên đầu lưỡi, đó là vị ngọt mà nàng chưa từng được thưởng thức.

Những hạt đường nhỏ mịn li ti chậm rãi trượt xuống cổ họng, kẹo bông giống như đám mây điểm tô cho tâm hồn hoang vu của nàng thiếu nữ.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lưỡi liềm sáng tỏ trong đêm tối, gió từ từ thổi quét qua mặt cỏ vàng khô, vài chiếc lá rụng bị thổi cuốn bay rồi lại chợt rơi xuống.

Quý Tiêu vừa mới tắm xong, trên người còn đọng hơi nước đi ra từ phòng tắm, áo tắm trắng thuần che đi dáng người của cô, chỉ để lộ ra đôi chân và mắt cá chân làm người khác mơ tưởng.

“Cốc cốc.”

Hai tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, Quý Tiêu chải lại mái tóc đã sấy khô rồi mới đi ra mở cửa.

Ngụy Khinh Ngữ xuất hiện ở trước cửa giống như đã hẹn, trong tay còn cầm theo thuốc mà hôm nay Hách Tuệ đã đưa: “Tôi đến bôi thuốc cho cô.”

“Vừa lúc, tôi mới tắm xong đây.” Quý Tiêu nói xong thì tránh người qua cho Ngụy Khinh Ngữ đi vào, “Vừa rồi khi tôi tắm có bọc một tấm màng nilon vào cổ, cô xem đi, vết thương không bị thấm ướt chút nào hết.”

Nói xong, Quý Tiêu ngồi xuống bệ cửa sổ đắc ý khoe ra thành tích của bản thân với Ngụy Khinh Ngữ.

Một tay cô vén mái tóc dài của mình lên, một tay hơi kéo nhẹ cổ áo tắm xuống.

Ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc dài hỗn độn còn vương hơi ẩm, màu da trắng tương phản rõ ràng với màu đen của tóc.

Xuyên qua chiếc mũi và đôi mắt anh khí, có thể nhìn thấy băng gạc trên cần cổ không bị tổn hao chút nào.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu Quý Tiêu, làn da vì tắm nước nóng khá lâu mà có chút ửng hồng, nhìn qua có cảm giác rất mỏng manh.

Ngụy Khinh Ngữ không chút phòng bị bị cảnh sắc này đập vào mắt, cổ họng hơi trượt xuống, tay lại càng siết chặt túi thuốc trong tay thêm vài phần.

“Đúng rồi, tôi thấy thuốc mỡ hôm nay Kiều Nghê đưa cũng rất được.

Hay là dùng cái đó đi.” Quý Tiêu nói xong thì vươn người lấy tuýp thuốc mỡ đặt trên bàn đến đưa qua.

Ngụy Khinh Ngữ cầm lấy tuýp thuốc mỡ Quý Tiêu đưa, chỉ cảm thấy cái tuýp trắng chữ đen đơn giản này lại vô cùng chói mắt.

Trong đầu nàng như ma xui quỷ khiến lại bắt đầu nhớ về dáng vẻ của Kiều Nghê và Quý Tiêu lúc đứng với nhau trên đường về nhà, một cảm giác mâu thuẫn khó hiểu lại lần nữa chồng chất trong lòng nàng.

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, thổi vào cây tùng khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc.

Ngụy Khinh Ngữ đứng sau lưng Quý Tiêu, mở nắp thuốc mỡ trong tay, miếng giấy bạc chói mắt dán bên trên đang chờ đợi được xé mở.

“Cô xem cô nhóc Kiều Nghê này cũng rất có lòng đấy, biết tôi bị thương còn mua thuốc cho tôi nữa.” Quý Tiêu hưng chí bàn luận chuyện lúc tan học chiều nay với Ngụy Khinh Ngữ, không chút nào nhận ra được hảo cảm của Kiều Nghê dành cho mình.

“Chỉ là tính khí không tốt lắm, hơi kiêu căng quá, mà Kỳ Kỳ lại chẳng có cách nào với em ấy.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, nếu tôi có một một đứa em kế như thế, lại lớn lên cùng nhau như vậy.

Bình thường đùa giỡn nổi lên chút tính xấu thì cũng có thể bỏ qua được…”

Nghe được những lời này của Quý Tiêu, động tác mở bao bì của Ngụy Khinh Ngữ khựng lại một chút.

Ngón tay mềm mại chạm lên nắp tuýp thuốc mỡ, chậm chạp không mở ra.

Cảm xúc không cách nào hình dung được lại quẩn quanh trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, đôi mắt xanh thẳm mơ hồ không rõ cảm xúc nhìn người thiếu nữ trước mắt.

Rõ rằng không ai trong hai người chuyển động, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại cảm giác Quý Tiêu đang dần dần cách xa nàng hơn.

“À, hôm nay nhìn cô nhóc có vẻ đã tốt hơn nhiều so với lần chúng ta cứu em ấy.

Tôi không biết cô có cảm nhận được không, khi nói chuyện với tôi em ấy còn rất ngoan…”

Quý Tiêu vẫn còn tiếp tục nói về Kiều Nghê mà không chú ý đến sau lưng truyền đến một tiếng ‘‘bụp’’ rất nhỏ.

Thuốc mỡ vẫn luôn bị Ngụy Khinh Ngữ siết chặt trong tay cuối cùng không chịu nổi nữa, nháy mắt lớp giấy bạc đã bị xé mở.

Thuốc mỡ trắng thuần uốn lượn, như một con rắn đang thè lưỡi ra, mang theo dục vọng dữ tợn uốn quanh trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh của nàng thiếu nữ.

Ở bên ngoài cửa sổ, gió nổi lên một chút rồi lại lắng xuống, lá vàng khô héo nằm im trên mặt cỏ.

Từ “không cảm xúc” vốn chỉ luôn tồn tại trong từ điển lại đang dần dần hiển hiện rõ trong tâm trí của Ngụy Khinh Ngữ.

Tất cả những cảm xúc đã vượt qua sự kiểm soát của nàng mấy ngày nay đều đang dâng trào ngưng tụ lại vào cùng một chỗ, sau trăm hồi nghìn chuyển cho ra một giọt thuần túy nhất, rót vào trong vốn từ ngữ trúc trắc của nàng thiếu nữ một cảm xúc chân thật nhất.

Trái chín rơi xuống từ trên cành cây xanh um tươi tốt, bịch từng tiếng, từng tiếng lăn đến bên chân thiếu nữ.

Nàng thiếu nữ trước giờ vẫn luôn thờ ơ với nhân tình thế thái, cuối cùng vào năm mười sáu tuổi này đã nếm được vị trái cấm gọi là “Ghen tị”.

————————

Tác giả có lời muốn nói: Ngươi nghĩ rằng ta là Ngụy lạnh lùng, thực ra ta là Ngụy — giấm tinh!

Chỉ cần một Kiều Nghê là đã đủ khơi dậy giấm tinh rồi.

————————

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên..