Quý Tiêu khó khăn nuốt nước bọt, cô vẫn cảm thấy chỗ vừa bị lưỡi kéo cọ qua trên cổ mình có chút đau đớn.

Ngụy Khinh Ngữ từ trên cao đưa mắt xuống nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác và hận ý.

Lại là sự tiếp xúc da thịt giữa Alpha và Omega, nhưng chẳng có lấy một chút ái muội mà chỉ có sự lạnh lùng khắc sâu trong đôi mắt xanh biếc tựa hồ băng kia.

"Này...!Có chuyện gì thì từ từ nói được không."

Quý Tiêu cố gắng rụt cổ lại, tránh cho dây thanh quản của mình rung lên rồi bị đường kéo kia cắt trúng, trái tim cô đập bình bịch như sắp sửa nhảy ra ngoài.

Có trời mới biết được, rõ ràng đêm qua lúc đi ngủ là cô nằm ở mép giường, thế mà khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở giữa giường.

Cô vừa mới trải qua ngày đầu tiên, không lẽ đã phải "lãnh cơm hộp sớm như vậy sao??

"Tôi và cô không có gì để nói." Giọng Ngụy Khinh Ngữ vô cùng lạnh nhạt.

Nàng không nhớ bản thân đêm qua đã ngất đi từ lúc nào, càng không biết được sau đó Quý Tiêu đã làm gì mình.

Nhưng chuyện khiến nàng ngạc nhiên hơn cả là khi tỉnh dậy, ngoài cảm giác khoan khoái dễ chịu ra thì còn có Quý Tiêu đang nằm ngủ bên cạnh.

Này không phải là chuyện gì tốt lành, Ngụy Khinh Ngữ còn nhìn thấy bàn tay Quý Tiêu đang đặt trên cổ tay mình.

Máy lạnh trong phòng âm thầm thổi qua từng đợt gió lạnh, lại không làm giảm đi được cảm giác thân mật nơi da thịt đang tiếp xúc.

Điều này khiến Ngụy Khinh Ngữ cực kỳ chán ghét, nàng lập tức rụt tay lại.

Động tác bất chợt của Ngụy Khinh Ngữ khiến cô tiểu thư Quý Tiêu khẽ cau mày, mơ hồ có dấu hiệu như muốn tỉnh ngủ.

Ngụy Khinh Ngữ không kịp nghĩ nhiều liền thuận tay với lấy cây kéo y tế đặt trên đầu giường rồi ngồi đè lên người Quý Tiêu.

Nàng hiện tại đã ra nông nỗi này, cùng lắm thì liều mạng, ngọc nát đá tan, ngươi không chết thì ta chết.

Đó cũng coi như là trả thù cho những gì nàng đã phải chịu đựng suốt bao ngày qua.

Nghĩ đến đây, Ngụy Khinh Ngữ đưa lưỡi kéo lại gần cổ Quý Tiêu hơn nữa.

"A-"

Trên da cổ mỏng manh yếu ớt của Quý Tiêu xuất hiện một vết thương, máu từ miệng vết thương bắt đầu rỉ ra ngoài khiến cô đau tới mức hít sâu một cái.

Bản năng sinh tồn khiến cô giơ đôi tay lên, nói rất thành khẩn: "Nếu như tôi nói rằng đêm qua tôi không làm ra bất cứ chuyện có lỗi nào với cô thì sao?"

"Sao cơ?"

Ngụy Khinh Ngữ - người luôn nhìn Quý Tiêu với cái nhìn tệ hại nhất - trong phút chốc ngạc nhiên tới ngẩn người ra.

Quý Tiêu biết một Omega khi đến kỳ phát nhiệt sẽ để ý nhất là chuyện gì, vội vàng giải thích: "Tôi không có đánh dấu cô, càng không có làm chuyện vô liêm sỉ gì đối với cô."

Ngụy Khinh Ngữ trầm mặc không đáp lại, Quý Tiêu luôn giỏi nhất là nói dối gạt người.

Nàng đã bị lừa quá nhiều lần rồi, lần này tuyệt đối sẽ không tin những gì cô ta nói nữa.

Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ đối với lời nói của mình một chữ cũng không tin, vội vã bổ sung thêm: "Cô không tin thì tự mình sờ thử xem!"

Ngụy Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Quý Tiêu, lần đầu tiên không thấy được một tia xảo trá ghê tởm trong đôi mắt óng ánh màu hổ phách kia.

Nàng có chút ngờ vực trước những lời này, nhưng vẫn buông lỏng cổ tay, sau đó đưa tay chạm vào sau gáy của mình.

Quả thực, làn da không bị tổn hại chút nào, ngược lại còn có vẻ láng mịn trơn nhẵn hơn.

"Ngược lại là cô còn muốn đánh dấu tôi." Quý Tiêu vừa nói vừa nhăn mặt, trông vô cùng đáng thương, cô giơ tay gỡ miếng gạc bên trái cổ mình xuống.

Hai vết răng cắn đỏ chói xuất hiện trong tầm nhìn của Ngụy Khinh Ngữ.

Vết máu ở quanh miệng vết cắn đã bắt đầu kết thành vảy, chỗ nào trông cũng thật dữ tợn, đặc biệt là có mấy vết thoạt nhìn cũng có thể thấy được là cắn rất sâu.

Ngụy Khinh Ngữ không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng lưỡi cọ cọ qua hàm răng của mình, tới khi đầu lưỡi chạm phải một chiếc răng nanh sắc nhọn quen thuộc, cảm giác đau đớn khiến nàng thoáng nhăn mặt.

Miệng vết thương này nhìn thoáng qua cũng có thể chắc chắn là do nàng làm.

Nhưng mà, sao có thể chứ...

Nàng nhớ rõ, khi đó nàng và Quý Tiêu đang tranh nhau ống thuốc ức chế, nàng vô tình cắn vào tay cô ta, cô ta liền bực bội dùng một tay đẩy nàng ra, còn ném ống thuốc trong tay ra, làm nó vỡ tan tành rồi văng tung tóe lên người mình.

Nhưng hiện tại thì ngược lại, nàng cắn vào cổ cô ta một cái, còn để lại một vết thương lớn như vậy, ấy thế mà cô ta lại không đánh chết mình, thậm chí còn để mình ngủ ở phòng khách ư?

Máy điều hòa trong phòng đang yên lặng lại một lần nữa hoạt động, hương Brandy đào theo làn gió lạnh nhè nhẹ thổi tới, từng đợt quẩn quanh bên người Ngụy Khinh Ngữ, khiến những mảng ký ức nhỏ trong đầu nàng dần dần hiện lên.

Đôi mắt màu hổ phách kinh ngạc nhìn mình đột nhiên ngã gục xuống người cô, nhưng Alpha kia lại vô cùng bao dung, cẩn thận ôm lấy mình, nàng còn chủ động đòi lấy tin tức tố từ Quý Tiêu.

Cuối cùng bản thân lại cùng cô ta mười ngón đan chặt vào nhau, sau đó ngất đi trong lòng của người kia...

Ngụy Khinh Ngữ mi mắt run rẩy, tóc dài thướt tha lả lướt rũ xuống bờ vai, che đi hai gò má đang dần ửng đỏ lên của nàng.

Thì ra là do chính mình.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Quý Tiêu trước sau tâm trạng vẫn luôn căng thẳng, đến một ngón tay không dám nhúc nhích, chỉ cần cô lơ là một chút thôi thì có thể sẽ phải bay màu ngay tức khắc.

Lưỡi kéo sắc bén vẫn luôn kề sát bên cổ cô, giống như có thể tuỳ ý lấy đi cái mạng nhỏ của cô bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt Ngụy Khinh Ngữ vẫn tràn ngập sự đề phòng và cảnh giác như cũ, ánh nhìn chằm chằm của nàng khiến nội tâm Quý Tiêu phát lạnh.

Quý Tiều đánh liều, đưa hai ngón tay lên chạm vào lưỡi kéo, thương lượng nói:

"Nếu cô là thật sự xin lỗi thì hãy để cây kéo xuống được không?"

Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua Quý Tiêu, khuy áo ngủ màu tím bị cởi bỏ mấy nút, bộ dạng có chút phóng túng, đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh xinh đẹp không hề che giấu lộ ra trước mặt nàng.

Hai má Ngụy Khinh Ngữ lại càng đỏ hơn, nàng không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng bỏ kéo xuống, rồi từ trên người Quý Tiêu đứng dậy tránh qua một bên.

Biết vậy đêm qua cắn sâu thêm chút nữa, cắn chết cô ta luôn mới phải.

Một đôi chân dài trắng ngần như tuyết lướt qua tầm mắt của Quý Tiêu, bởi vì vừa rồi Nguỵ Khinh Ngữ quỳ gối khá lâu nên đầu gối trắng mịn của nàng có hơi hằn đỏ một chút.

Quý Tiêu ở thế giới thực vẫn luôn thích con gái, tuy cô đã gặp qua rất nhiều người con gái nhưng vẫn chưa thấy ai có đôi chân đẹp như Ngụy Khinh Ngữ.

Chậc, không hổ danh là nữ chính.

Ngụy Khinh Ngữ: "Việc tối hôm qua...!Cảm ơn cô.

Ân tình này tôi nhất định sẽ trả.

Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."

Nàng không hiểu, đầu Quý Tiêu kia bị hỏng rồi sao? Như vậy mà lại không tra tấn mình nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn duy trì sự cảnh giác đối với Quý Tiêu, không muốn ở cùng một chỗ với cô thêm một giây phút nào nữa.

Nàng vừa nói dứt lời, chân cũng không dừng lại mà bước đi hướng thẳng ra cửa.

Quý Tiêu tưởng tượng đến cảnh Ngụy Khinh Ngữ sẽ phải về lại cái phòng chứa đồ tồi tàn ẩm thấp kia, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Sao mà cô còn dám để Ngụy Khinh Ngữ về lại chỗ đó được chứ, là thấy mình sống lâu quá rồi à?

Quý Tiêu vội kéo tay giữ Ngụy Khinh Ngữ lại, nói: "Này! Đừng có đi, về sau cô cứ ở trong phòng này đi."

Ánh sáng đột nhiên chói thẳng vào mắt Ngụy Khinh Ngữ, nàng bước thêm mấy bước rồi dừng hẳn lại.

Quý Tiêu lại muốn cho mình ở trong căn phòng tốt như thế này? Cô ta định làm gì vậy?

Quý Tiêu thấy rõ được sự kinh ngạc trong mắt Ngụy Khinh Ngữ, cô cũng ý thức được hành động này của mình quá khác lạ so với nguyên chủ.

Quý Tiêu mím môi dưới, hai tay đút vào trong túi, căng da đầu nói: "Kêu cô ở thì ở đi! Sao cứ thắc mắc vớ vẩn thế hả!"

Cuối cùng, cô không cho Ngụy Khinh Ngữ có bất cứ cơ hội nào để phản bác mình, nhanh chóng nghênh ngang rời đi.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng dáng Quý Tiêu rời đi, chân mày nhẹ nhàng chau lại, đôi mắt chứa đầy sự nghi hoặc và khinh thường.

Đây là muốn làm gì?

Là muốn để mình dưỡng thương cho mau khỏe lại rồi tiếp tục hành hạ mình sao?

Muốn khiến mình chìm đắm vào mộng đẹp, sau đó lại kéo mình xuống địa ngục sao?

Ngụy Khinh Ngữ dùng thái độ ghét bỏ lau cánh tay bị Quý Tiêu chạm vào, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉa mai châm biếm.

Không hổ là cô ta.

"Đúng rồi!"

Đột nhiên Quý Tiêu quay trở lại, Ngụy Khinh Ngữ khóe môi liền lập tức rũ xuống.

"Đồ của cô tôi sẽ kêu người chuyển lên, còn cô đang bị thương, đừng có tuỳ tiện đi lại nhiều kẻo ngã ra đó không ai đỡ kịp đâu."

Dứt lời, Quý Tiêu liền nhanh chóng rời đi, không hề chú ý tới ánh mắt xám xịt của Ngụy Khinh Ngữ.

"Hừ."

Ngụy Khinh Ngữ cười lạnh một tiếng, nàng sẽ xem cô ta định giở trò gì.

Quý Tiêu sau khi trở về phòng thì việc đầu tiên cô làm là lấy khăn giấy lau đi mồ hôi đang đọng trong lòng bàn tay.

Cô thật sự không phải người xấu, chỉ mới nói mấy câu với Nguỵ Khinh Ngữ kia đã khiến cô sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.

Cô cư xử như vậy đã giống với nguyên chủ chưa nhỉ?

Liệu Ngụy Khinh Ngữ có nhận ra sự khác biệt gì không?

Quý Tiêu chợt nghĩ, người thông minh lại có thể nhìn thấu tâm can người khác như Ngụy Khinh Ngữ mà biết được "Quý Tiêu" kia với cô đã bị hoán đổi thì không biết nàng sẽ làm những chuyện gì với mình nữa.

Có thể nàng ấy sẽ cho rằng là một phương thức của nguyên chủ nhằm trốn tránh sự trả thù của mình, có khi đối với cô trong tương lai lại càng thêm căm ghét, màn trả thù không chừng còn đáng sợ hơn nữa...

Nghĩ tới đó Quý Tiêu sợ tới mức tim đập nhanh liên hồi, khóc không ra nước mắt.

Cô đúng là xui xẻo vô cùng mà, xuyên thư đã cầm trúng kịch bản của nữ phản diện, lại còn ở cùng với nữ chính tương lai sẽ hắc hóa.

Cô cũng chỉ là một một giáo viên thực tập ở một trường cấp ba dân lập bình thường, sắp sửa tốt nghiệp năm cuối mà thôi.

Những đóa hoa xinh tươi của tổ quốc còn đang chờ cô đi tưới, tương lai tươi đẹp màu hồng đang vẫy gọi cô, vì lý do gì mà lại phải xuyên thư rồi chịu khổ như thế này chứ??

Quý Tiêu khóc nức nở một hồi vì công sức học tập của mình bị đổ sông đổ bể, nhưng rất nhanh cô đã ngồi dậy lấy lại tinh thần.

Vì cô đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết này nên Quý Tiêu sẽ dựa theo trí nhớ để sắp xếp lại các chi tiết.

Trong nguyên tác, sau khi bị Quý Tiêu tra tấn trong hai năm, đến năm Ngụy Khinh Ngữ vừa tròn 18 tuổi, nam chính sẽ xuất hiện, sau đó nhờ sự trợ giúp của anh ta nàng mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Quý Tiêu.

Rồi chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nàng đã trở thành một người nổi tiếng trong giới thượng lưu, lấy lại khối tài sản mà nhà họ Quý đã cướp mất, một lần nữa bước lên được vị trí đỉnh cao vạn người đều ngưỡng mộ.

Hơn nữa còn đem Quý Tiêu tra tấn đến ba má không nhận ra rồi ném xác cô cho cá mập ăn.

Quý Tiêu ngậm ngùi nén nước mắt khi nghĩ về kết cục của mình trong tương lai, cô bóc một viên kẹo đường cho vào miệng, để vị ngọt của nó xoa dịu đi sự cay đắng khổ sở này, sau đó nghiêm túc phân tích: Hiện tại đang là năm đầu tiên sau khi gia đình của Ngụy Khinh Ngữ gặp sóng gió rồi buộc nàng phải đến ở nhờ nhà họ Tiêu, nguyên chủ chỉ mới hành hạ nàng ấy chưa tới nửa năm.

Thậm chí là vết đánh dấu tạm thời chí mạng đáng lẽ phải xảy ra ở sự kiện ngày hôm qua cũng đã bị Quý Tiêu ngăn lại được.

Nói cách khác, nước đi này cô có thể đi lại!

Sự thù hận kia của Ngụy Khinh Ngữ có lẽ vẫn chưa nặng đến mức sẽ đuổi giết cô đến cùng trời cuối đất!

Quý Tiêu mừng rỡ sờ nhẹ lên tuyến thể sau gáy, cảm thấy mình vẫn rất may mắn vì xuyên qua ngay trước lúc nguyên chủ sắp đánh dấu tạm thời lên người Ngụy Khinh Ngữ.

"Xoảng."

Phòng bên cạnh truyền đến âm thanh của thứ gì đó vừa mới bị rơi xuống đất vỡ tan tành.

Quý Tiêu bị giật mình, đầu ngón tay vô tình đụng mạnh vào vết thương trên tuyến thể, cơn đau nhói bất ngờ ập đến khiến cô nhăn nhó mặt mày

So với việc bị Ngụy Khinh Ngữ cắn còn thấy đau hơn.

Quả nhiên ở thế giới ABO này, tuyến thể là vật mỏng manh yếu đuối nhất trên đời.

Bỗng dưng trong đầu Quý Tiêu hiện lên hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ đang cầm con dao xẻo rớt tuyến thể của mình, cả người lập tức lạnh toát.

"Cô nghĩ cô là ai? Còn dám hất chén thuốc đi sao!"

Giọng nói lanh lảnh của người hầu gái lọt vào tai của Quý Tiêu, kéo cô từ trong mớ cảm xúc sợ hãi hỗn độn ra ngoài.

Sau đó cô mới nhớ ra, phòng bên không phải là của Ngụy Khinh Ngữ hay sao?!

"Tiểu thư kêu người nấu thuốc cho cô, cô lại không uống, giờ còn dám hất đổ? Thật đúng là không biết điều."

"Đúng vậy! Cô tưởng mình còn là đại tiểu thư của Ngụy gia à? Sao không soi gương nhìn lại bản thân mình xem! Thật đúng là, đêm qua không biết cô đã dùng cách gì để dụ dỗ tiểu thư nữa.

Một Omega đang trong kỳ phát nhiệt lại ở cùng một chỗ với Alpha, thật không biết xấu hổ!"

......

Khi Quý Tiêu bước đến cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ, cô nhìn thấy người hầu A và C tay đứng chống nạnh không ngừng chỉ trỏ vào Ngụy Khinh Ngữ, nàng còn bị bọn họ thô bạo đẩy ngã trên sàn nhà.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng giữa trưa rọi vào trong phòng, phủ trên người Nguỵ Khinh Ngữ, mặc dù rất nóng bức nhưng cũng không thể làm giảm đi sự lạnh lẽo đang toát ra.

Nguỵ Khinh Ngữ tuy rằng đang ngã trên mặt đất, nhưng đầu nàng vẫn ngẩng cao.

Đôi mắt xanh biếc trong veo như đại dương ấy chẳng có lấy một chút dao động trước những lời nói ô uế của đám người hầu, nàng giống như một con mãng xà đang im lặng ngủ đông trên sa mạc, chỉ trong tích tắc cũng có thể giương nanh độc lên cắn chết hai ả mồm mép không biết trời cao đất dày này.

Ở bên ngoài, ve sầu vẫn đang kêu gào không ngừng nghỉ, trời vẫn nóng như thiêu đốt, nhưng Quý Tiêu ở trong phòng lúc này lại cảm thấy tuyến thể sau gáy mình hơi nhói đau.

Ngụy Khinh Ngữ đã nhận ra sự xuất hiện của Quý Tiêu, đôi mắt nàng trong vắt, mang theo hơi lạnh và mùi bạc hà thơm mát trầm tĩnh nhìn cô.

- -----

Edit: Mưng.

Beta: Hạ Yên.

- -----

Các chương mới sẽ được update vào ngày Chủ Nhật hàng tuần, mọi người nhớ đón xem và ủng hộ tụi mình nha! (◍•ᴗ•◍)❤.